Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí có chút xấu hổ.

Đường Ôn vuốt ve túi kẹo trong tay, có chút không biết làm sao nhìn hai người , lén quơ quơ tay áo Hứa Hành Niên.

Hứa Hành Niên cũng không có hứng thú chơi mấy trò trẻ con này với Tần Phong, hơi rũ mày, buông ngón tay ra lấy túi socola trắng vị sữa bên cạnh.

Cô  không có ý kiến gì.

Tần Phong đột nhiên nở nụ cười, thu tay lại xoa xoa chóp mũi, cúi đầu nhìn Đường Ôn, ánh mắt hơi sáng: "Trùng hợp nhỉ."

Tóc chỏm của cậu ta giờ đã thành tóc húi cua, nhìn lại thấy có tinh thần hơn không ít, chỉ là làn da bị nắng gắt nướng đen thì vẫn bất biến.

Đường Ôn chần chừ vài giây, liếc Hứa Hành Niên một cái, thấy mặt anh vô cảm thì không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Đang lúc cô muốn chào hỏi với cậu ta, Hứa Hành Niên đem túi trong tay cho cô, nâng mắt nhàn nhạt nói: "Trường học lớn như vậy, làm gì có chuyện  trùng hợp chứ."

Đường Ôn: "......"

Anh nói...... Còn rất có đạo lý.

Sắc mặt Tần Phong đông cứng trong chớp mắt, lại giấu đi rất nhanh, để khuỷu tay lên kệ , rũ mắt nói: "Buổi tối ăn chocolate không tốt cho răng đâu."

"Cảm ơn nhắc nhở," Hứa Hành Niên lại từ giá bên cạnh cầm thêm một túi thạch trái cây đưa cho cô, không chút để ý nói, "Cô ấy chỉ ăn ngọt vào buổi sáng, buổi tối chưa bao giờ ăn."

Đến ánh mắt anh cũng không cho Tần Phong lấy một cái, thái độ nhàn nhạt, hoàn toàn không để lại cho kẻ địch một chút cơ hội phản kích.

Tần Phong hiển nhiên có chút không vui, nhăn mày lại, nhưng vẫn nhẫn nại cười cười: "Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ thế nào?"

Thần sắc Hứa Hành Niên trầm xuống, lúc này mới nghiêng đầu quét mắt nhìn cậu ta một cái, lại đem ánh mắt nhìn về phía Đường Ôn.

Đường Ôn bị hỏi trong lúc đang phát  ngốc, ngẩng đầu suy nghĩ trong chốc lát, mới nhớ chuyện trong lời cậu ta hỏi chính là  "làm bạn gái"......

Sau khi tính toán một lát, cô quyết định vẫn ăn ngay nói thật: "Cảm ơn, nhưng mình thực sự có người mình thích rồi ——"

Tần Phong lập tức cắt ngang cô: "Anh ta?" Nói xong ánh mắt đưa lên nhìn thẳng vào Hứa Hành Niên.

Đường Ôn gật đầu.

Khóe miệng tươi cười của cậu ta cuối cùng cũng duy trì không nổi nữa.

Hứa Hành Niên cảm thấy không cần phải ở chỗ này lãng phí thời gian, dắt tay Đường Ôn ra ngoài, trong khoảnh khắc xoay người kia, Hứa Hành Niên liếc Tần Phong một cái sắc lẹm, cái liếc mắt kia lạnh đến tận xương tủy. 

Tần Phong chỉ cảm thấy lòng bàn chân như dâng lên một trận gió lạnh, cảm giác nguy hiểm khiến cậu ta phát  run.

Nhìn hai người đi xa, Tần Phong liếm liếm môi, rất nhanh đã phục hồi tinh thần, cũng lập tức bám theo sau, trong tay nắm một chai trà đen lạnh.

Lúc trả tiền, Đường Ôn đã sớm lôi tiền lẻ từ trong túi ra, nhìn nhân viên thu ngân đang quét mã, Hứa Hành Niên đã sớm đứng ở bên cạnh, mở túi giúp cô cất đồ đã thanh toán.

"Ba mươi hai đồng." Nhân viên thu ngân nói.

Cô đưa đủ tiền qua, lễ phép nói cảm ơn.

Tần Phong thấy toàn bộ quá trình, sau khi hấp ta hấp tấp trả xong tiền đồ uống, châm chọc mỉa mai nói: "Con trai lớn tướng thế kia mà để con gái trả tiền mua đồ  à?"

Hứa Hành Niên không thèm nói một lời, xách theo túi nilon bước ra ngoài cửa, Tần Phong không cam lòng yếu thế, châm biếm một tiếng, ra cửa túm chặt cánh tay Đường Ôn: "Loại người này có gì mà  cậu thích chứ?"

Hứa Hành Niên đối với người ngoài luôn không nóng không lạnh, loại người như Tần Phong này lại càng khinh thường không thèm đếm xỉa đến, chọc đến anh thì anh cũng tự nhiên không để thằng này yên.

Nhưng anh còn chưa mở miệng, liền thấy Đường Ôn giãy khỏi  tay Tần Phong, lại trở tay đánh cái "Bốp" lên cánh tay cậu ta. 

Lực đạo của cô không tính là nhẹ, tiếng vang thu hút sự chú ý của mọi người trong bán kính mấy mét quanh đó.

Cánh tay truyền đến từng trận tê mỏi, Tần Phong nhìn Đường Ôn đang tức giận, hoàn toàn sửng sốt, trợn tròn mắt.

Dáng vẻ này cùng cô gái nhỏ dịu ngoan mềm mại trong trí nhớ hoàn toàn không giống nhau.

"Ai cho phép cậu gọi anh ấy như thế !" Chất giọng cô vốn mềm mại, nhưng ngữ khí hiện tại lại như lưỡi dao sắc bén. 

Tần Phong cứng miệng, nói không nên lời.

"Anh ấy là "loại" gì thì tự tôi biết, không mượn cậu phải nhiều lời!"

Cô tức giận đến cả mặt đều đỏ, gào lên mấy câu xong thì cũng mặc kệ Tần Phong sẽ phản ứng như thế nào, vung vẩy lôi kéo Hứa Hành Niên giận dữ rời đi.

Đường Ôn cứ thế kéo anh đi một mạch, chưa đến dãy lớp học thì trong nháy mắt như quả bóng xì hơi, khẽ buông ty anh ra, cúi đầu, không dám nhìn Hứa Hành Niên.

Lớn vậy rồi nhưng trước nay cô chưa từng nổi nóng quá mức, cùng lắm là đôi khi thích dỗi với Hứa Hành Niên thôi, thật sự là chưa từng cãi nhau với người khác bao giờ......

Nghĩ vậy, lòng cô bất an, Hứa Hành Niên có phải sẽ thấy cô vừa rồi quá dữ dằn không.....

Gió nhẹ nhàng thổi qua, có chút ngứa, chỉ là cô mới buông tay không bao lâu thì Hứa Hành Niên lại cầm lên.

Lòng bàn tay ấm áp dọc theo cánh tay truyền lên  ấm đến cả  lồng ngực, Đường Ôn ngẩn người, đứng dưới ánh đèn đường, nâng mắt lên nhìn anh.

Đường Ôn liếm khóe môi, nắm chặt tay, đứt quãng giải thích: "Nghe cậu ta nói anh như vậy...... Em cũng không biết sao lại thế này, em không nghĩ được cái gì, đã...... đã đánh cậu ta rồi."

"Anh tốt như vậy, em không muốn bất cứ ai nghĩ xấu về anh cả."

Giọng cô vừa dịu dàng vừa mềm mại, hòa với âm thanh của đêm hè, nhẹ nhàng tiến vào tai anh.

Hứa Hành Niên trầm mặc một lát, bất động thanh sắc ngăn ý cười giữa hai lông mày lại, nhéo tay cô nói: "Anh rất vui."

Cô  chớp mắt: "...... Thật không ạ?"

Anh gật đầu: "Những người khác đều không quan trọng, anh chỉ để ý em nghĩ thế nào thôi."

Đèn đường tỏa ra ánh sáng lành lạnh, mà con ngươi anh lại tựa như hồ nước dịu êm, đầy ắp như  muốn sắp tràn ra.

Đường Ôn ngơ ngác nhìn anh, càng ngày càng  lún sâu vào.

Ngày nhà giáo sắp đến, tranh thủ nghỉ giữa giờ lớp trưởng đã tổ chức cho lớp mình mỗi người cầm một cái bút cùng đi tới sân thể dục kí lên biểu ngữ "Cảm ơn thầy/cô".

Nhốn nháo đứng thành hàng, một ái đó ở lớp lớn đứng cùng đội với cô khẽ chọc cô một cái, cô nghi hoặc nhìn qua, phát hiện ra là Khâu Nhạc.

Không đợi cô mở miệng, anh ấy liền chỉ chỉ phía sau mình, cô chuyển ánh mắt qua, quả nhiên thấy Hứa Hành Niên.

Lớp bọn họ vậy mà lại kí ngay cạnh lớp Hứa Hành Niên.

Cô cố ý thay đổi vị trí, rón rén chuồn ra xếp hàng sau, Tống Tử San đứng bên phải cô thấy cô cứ lén la lén lút, không khỏi túm chặt cô lại.

"Xuỵt ——" tiểu cô nương nheo mắt cười, trộm chỉ chỉ vị trí của Hứa Hành Niên.

Tống Tử San hiểu rõ, trêu ghẹo nói: "Xem tiền đồ của cậu kìa."

Hai người rốt cuộc cũng được đứng cùng hàng, thấy anh cứ nhìn chằm chằm phía trước,cô gái nhỏ đứng bên trái anh, lặng lẽ đem bàn tay mò qua eo phải của anh, nhẹ nhàng chọc một chút, lại nhanh chóng thu tay lại.

Nghịch một chút cũng làm cô vui vẻ.

"Chen qua cũng không dễ nhỉ?" Anh đột nhiên mở miệng.

"???"Anh thấy rồi sao.

Cô vừa định phản bác, dư quang trông thấy thầy chủ nhiệm chỉ đạo đột nhiên đi qua từ phía sau mình, sợ tới mức làm cô giật nảy mình, bút mực trong tay rơi xuống đất.

Vừa vặn lăn đến bên chân Hứa Hành Niên.

Đường Ôn phồng miệng, trong lòng âm thầm tức giận, đến cái bút cũng muốn đối nghịch với cô.

Hứa Hành Niên nén khóe miệng muốn cười lại, cúi người nhặt bút lên đưa cho cô.

Rất nhanh đã đến tổ đội của họ, hai người vừa lúc dựa gần nhau, chiều cao chênh lệch quá rõ ràng.

Tiểu cô nương duỗi thẳng cánh tay, muốn kí tên mình cạnh tên anh, nhưng nỗ lực lâu thật lâu cũng trở thành công cốc.

Cô lặng lẽ chọc chọc eo anh, cầu xin nói: "Anh cong lưng xuống rồi hẵng kí được không?"

"Hửm?"

Mặt Đường Ôn đỏ hồng, nhỏ giọng nói: "Em với không tới."

Anh cười cười, nhưng vẫn cong eo xuống.

Phía sau, thầy tổng phụ trách trùng hợp dùng máy ảnh chụp được một khoảng khắc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC