Chương 5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đem con mèo nhỏ về nhà nuôi dưỡng,  còn lấy cho nó cái tên là Nhật Nguyệt, ngũ danh Nguyệt Nguyệt, hy vọng sau này nó sẽ mập mạp một chút.

Sau đó mấy ngày cô về nhà đều lên mạng tìm tòi tài liệu nuôi mèo, còn cùng dì Cầm đi mua không ít thức ăn cho mèo. Mấy ngày đầu Nhật Nguyệt không tốt lắm , cô nhọc lòng cảnh giữ, nửa đêm còn đi xem nó như thế nào.

Cô một hôm vừa mới qua giờ đêm, Hứa Hành Niên khát nước nên tỉnh dậy, nghe tiếng soạt soạt ngoài hành lang, tưởng ai đi vệ sinh nên không chú ý, ai ngờ lại nghe tiếng nức nở nhè nhẹ.

Anh kéo cửa ra thấy Đường Ôn không biết làm sao lại đứng ở hành lang, mặt đầy nước mắt.

“Làm sao vậy?” Hứa Hành Niên vội vàng đi ra hỏi cô.
“Nguyệt nguyệt…… Nó……” Bả vai Đường Ôn run rẩy, nửa ngày mới nghẹn ngào nói ra một câu, "nó cứ ói mãi."

"Ói bao lâu rồi."

Đường Ôn nói đứt quãng:"Ói đã một ngày rồi, cũng không ăn cái gì cả, ăn được một chút cũng ói ra hết rồi, trước khi đi ngủ đã đỡ hơn một chút, nhưng vừa nãy em thấy nó lại ói nữa rồi....em ,em phải làm gì bây giờ."

Hứa Hành Niên nhấp nhấp môi, đi theo Đường Ôn vào phòng. Nhật  Nguyệt nằm trong ổ mèo, mí mắt hơi díp lại, hơi thở thoi thóp.

Hứa Hành Niên ngồi xổm xuống, lấy cây trêu mèo bên cạnh đưa ra trước mặt nó, thử hất hất nó xem thế nào. Trước nay Hứa Hành Niên chưa bao giờ trêu chọc mèo, cầm cây trêu mèo cũng có chút vụng về.

Nhật Nguyệt cũng không quen biết anh, mở trợn mắt nhìn anh chằm chằm, sau đó nghiêng người trốn đi, móng vuốt vươn ra cào vào tay anh, phát ra tiếng"meoooooooo" chói tay.

Một người một mèo trừng mắt nhìn nhau.

Suy nghĩ một lát, Hứa Hành Niên đứng dậy, có chút bất đắc dĩ: “Đưa đến bệnh viện đi.”

Tiểu cô nương đứng ở phía sau hít hít cái mũi, bàn tay quơ lung tung trên mặt lau nước mắt, nghẹn ngào nói:" Đã trễ thế này...."

“Không có việc gì, anh đi goi điện thoại cho chú Lý."

Hứa Hành Niên nhìn Đường Ôn khóc đến sưng cả mắt, ánh mắt trầm xuống, vươn tay muốn lau sạch nước mắt cho cô.

Nhưng cánh tay
ta đi cấp Lý thúc gọi điện thoại.”
Hắn nhìn Đường Ôn khóc đến sưng đỏ đôi mắt, ánh mắt trầm xuống, vươn tay muốn thế nàng lau sạch nước mắt.

Nhưng cánh tay vừa đưa lên được một nửa lại dừng lại, chần chờ trong chốc lát rồi lại buông tay xuống. "Em đi thay quần áo đi, ôm nó xuống phòng khách chờ anh."

Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu anh mới xoay người đi vào phòng.

Trở về phòng mới nhìn cánh tay của mình dưới ánh đèn, cánh tay vừa nãy bị mèo cào, may là vẫn chưa đỏ lên.

Khi con nhỏ đến nhà anh em họ chơi,  cùng em trai họ chơi với mèo ở  trong sân, chơi chưa được bao lâu thì cánh tay nổi đầy mẩn đỏ, mẹ Hứa lập tức đưa anh đi bệnh viện, lúc đó bác sĩ mới nói anh bị dị ứng lông mèo.

Đường Ôn lúc đem Nhật Nguyệt về nhà, mẹ Hứa công nghi hoặc nhưng anh lén lút bảo đảm sẽ tránh xa con mèo nên mẹ Hứa mới miễn cưỡng đáp ứng cho nuôi.

Chú Lý cũng ở trong một tiểu khu với Hứa gia, nghe diễn thoại xong lập tức chạy tới.

Tháng Mười hai thời tiết lạnh, Đường Ôn mặc kín người, bọc Nhật Nguyệt trong thảm lông rồi ôm nó trong lòng, Hứa Hành Niên vẫn thấy cô mặc quá ít, lại lên phòng lây áo khoác mình mặc vào cho cô.

Đến bệnh viện thú cưng cũng mất hơn hai mươi phút, Đường Ôn trong lòng lo lắng, lên mạng tra triệu chứng bệnh của mèo, sợ đến mức lòng bàn tay ứa ra cả mồ hôi lạnh, sợ bản thân không chiếu cố tốt cho nó.

Tưởng tượng đến mấy ngày nay ở chung với nó, chắc mũi bỗng nhiên đó lên, học mắt dần dần chứa đầy nước mắt như sắp vỡ đê mà rơi xuống. Hứa Hành Niên nhìn thấy biểu tình cô đang nén nước mắt, khẽ mím môi nhưng lại không nói một lời gì.

Năm ấy anh cũng mới chỉ 13 tuổi cũng không biết phải an ủi cô thế nào.

Tới bệnh viện thú cưng, dừng xe, xếp hàng, đăng ký, sau đó mới có thể đưa vào phòng khám.  Lăn lộn để ý gần 2 giờ sáng ba người mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, nói nguyên nhân gây nôn bữa là do ký sinh trùng trong đại tràng, hơn nữa lại đang có bị nhiễm lạnh,
Lăn lộn đến ban đêm hai điểm nhiều, ba người mới tính thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bác sĩ kiểm tra xong thì xác định nguyên nhân gây ói mửa là do có kí sinh trùng trong đại tràng, hơn nữa lại cảm lạnh, đây là bệnh thường gặp ở mèo, đa số mèo hoang đều ăn đồ ăn không tốt, bẩn và hư hỏng nên thường hay mắc bệnh về đường ruột.

Chú Lý cũng hiểu biết một chút về nuôi mèo nên ôn hòa giải thích cho Đường Ôn nghe.
Bác sĩ nhìn Đường Ôn đang nắm chặt nắm tay vẻ mặt lo lắng thì tiến đến ôn nhu xoa đầu cô, cười nói: "Không sao rồi, cô có tiêm thuốc cho nó rồi, không cần lo lắng nữa."

Đường Ôn nhăn cái mũi hỏi lại bác sĩ : “Thật vậy sao?”
"Ừ".

Tay của cô ấy rất ấm, mặt mày nhu hòa, ngữ khí ôn nhuận khiến Đường Ôn cảm thấy nước sát trùng gay mũi hôm nay lại dễ ngửi hơn rất nhiều.

Nhìn bác sĩ đem khăn giấy tiến dần trước mặt cô, Đường Ôn hít hít mũi, cố gắng nhịn không để nước mắt tiếp tục chảy ra, nói một tiếng cảm ơn bác sĩ.

Hứa Hành Niên vẫn luôn lưu ý biểu tình của Đường Ôn, đến khi nhìn thấy bả vai Đường Ôn không còn run nữa thì mới buông lỏng bàn tay đầy mồ hôi đang nắm chặt.

Anh ... sợ nhất là thấy cô khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC