Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ viết cho Nhật Nguyệt một đơn thuốc, sau đó dặn dò một số cái cần chú ý thường ngày, cũng nói một số biện pháp dự phòng cần thiết.

Lúc chú Lý đi lấy thuốc, hai người ngồi trên băng ghế chờ của bệnh viện. Đèn ở hành lang hơi tối, thỉnh thoảng truyền ra tiếng mèo kêu từ phòng bệnh, giống như có cái bàn chải lông xù gãi vào lòng Hứa Hành Niên, anh cố gắng nhịn xuống cảm giác ngứa ngáy.

Vừa rồi có ánh đèn, anh nhìn tay mình đã thấy sưng đỏ một vùng, hẳn là hai cánh tay cũng vậy.

Mà Đường Ôn cũng không biết.

Lúc này cô vẫn đang nghĩ về mèo nhỏ, lúc nãy tinh thần Nhật Nguyệt đã tốt hơn một chút, hộ sĩ cho nó một con cá khô nhỏ, cô sợ nó khát nước, muốn đi lấy sẵn nước cho nó.

Đường Ôn mặc áo khoác của Hứa Hành Niên, tay áo vừa rộng vừa dài, hai cánh tay nhỏ nỗ lực hướng ra bên ngoài, chạy đến chỗ đặt bình nước.

Vốn dĩ đỉnh đầu cô mới đến mặt bàn, bình nước ở trên đó có thể với tới, chỉ là cô không lấy được ly giấy.

Hộ sĩ lúc này lại đi vệ sinh, không ai có thể giúp cô được.

Cố gắng nhón chân lên, một tay bám víu vào mặt bàn, rướn người lên hết cỡ mới chạm được vào túi ly giấy.

Thật vất vả mới cầm được cái túi thì không biết ở đâu vang lên tiếng chó sủa, cô giật mình sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, thụt tay lại kéo theo cái túi kia rơi xuống.

"A"…Đường Ôn khẽ kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm đầu ngồi xổm xuống, nhắm chặt đôi mắt.

Không ngoài dự đoán, túi ly giấy rơi xuống trúng đỉnh đầu cô, sau đó rơi xuống bên cạnh chân cô.

Cô mở mắt ra nhìn, ly giấy trong bao vẫn chưa bị rơi ra cái nào.

Hứa Hành Niên đang đi trên hành lang, không có việc gì nên đọc quảng cáo dán trên hành lang bệnh viện, nghe tiếng kêu của cô mới quay mặt lại nhìn, thấy cô đang ngồi xổm dưới đất, đôi môi dẩu ra nhặt ly giấy lên.

“Làm sao vậy?” Hứa Hành Niên vội vàng mà đi tới, giày thể thao bước vội trên thềm nhà tạo lên tiếng vang trong hành lang yên tĩnh.

"Em muốn lấy nước." Đường Ôn liếm liếm khoé môi, đứng dậy, ôm túi đựng ly giấy, nhìn bình nước, lại nhìn Hứa Hành Niên.

Ánh đèn màu lam chiếu lên khuôn mặt anh, hai người trừng lớn mắt nhìn nhau mấy giây, sau đó Đường Ôn lí nhí nói, "Em với không tới."

Hứa Hành năm: “……”

Lúc này Hứa Hành Niên mới nhìn bình nước phía sau cô, bước ba bước đến nhận lấy lý nước trong tay cô, rút ra một cái sau đó gác túi ly giấy lên bàn.

Tiếng nước chảy rào rào nghe càng rõ ràng trên hành lang yên tĩnh.

Lúc này hộ sĩ đã quay lại, trong lồng ngực còn ôm một con mèo không biết từ phòng bệnh nào chuồn ra ngoài, nó kêu một tiếng "meoooooooo" thật dài, hai mắt trừng lớn, tròn xoe nhìn chằm chằm dòng nước chảy rì rào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC