Chương 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết nắng gắt như treo một quả cầu lửa ngay trên đỉnh đầu, mặt đất cũng nóng bỏng như muốn nướng cả người, cây cỏ cũng héo úa.

Trên sân thể dục một mảnh yên tĩnh.

Dưới ánh nắng chói chang, trên sân thể dục các học sinh trên người mặc đồng phục học quân sự sớm đã bị mồ hôi toát ra ướt một mảng. Đường Ôn cũng nằm trong số đó, cô đang đứng thẳng tắp, ngón tay kề sát quần ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía trước.

Tư thế này phải giữ hai mươi phút.

Huấn luyện viên đi qua đi lại mấy vòng, trùng hợp hiện tại đang ở bên cạnh cô.

Chẳng được bao lâu, Đường Ôn cảm giác mồ hôi trên đầu theo sợi tóc chảy xuống, một đường rơi đến cằm rồi chảy xuống bộ quân phục.

Cô nhíu chặt mày.

Lúc này bỗng nhiên có con muỗi vo ve bên tai, cứ vo ve vo ve khiến cô tâm phiền ý loạn, nhịn không được cứ muốn nhích thân đi.

Vốn dĩ đã nóng nực đến mức khó chịu, lại còn có một con muỗi đến gây sự, quả thực là “Song khó lâm môn”.

Đường Ôn hít sâu một hơi, cắn chặt hàm răng, nhắm mắt lại, dưới đáy lòng niệm ....
Một lát nó bay đi, bay đi, bay đi.
Kiên trì một chút nữa, một chút nữa thôi.
Chẳng qua chỉ là một con muỗi nhỏ...

Khuôn mặt Đường Ôn cũng đã nhăn lại, lặng lẽ nói thầm với chính mình, biểu tình vô cùng thống khổ.

Ai ngờ nó giống như muốn đối nghịch lại với cô vậy, vẫn luôn bay bay bên tai cô, giống như biết rõ cô hiện tại không thể làm gì được nó.

Cô nhíu mày lại, liếc mắt nhìn sang huấn luyện viên, hít hít cái mũi, ....
——
Mặc kệ đi!

Vào lúc cô muốn nhanh chóng dùng tay đập con muỗi thì Tô Phong Nghiên đang đứng chếch phía trước đối mặt với cô đột nhiên cười "phì" ra tiếng.

Mọi người bao gồm cả huấn luyện viên đều chú ý đến cậu ta.

"Cười cái gì!” Giọng nói của thầy huấn luyện hùng hậu vang vọng bên tai cô, khiến Đường Ôn sợ đến mức phản xạ có điều kiện cả người run lên, đồng tử cũng mở lớn.

Con muỗi kia cũng bị kinh phá hồn phách, bay bay một vòng rồi kẹp chặt đuôi bay đi mất.

Thầy huấn luyện xoay người một cái, đi đến bên người Tô Phong Nghiên, cậu ta vừa thấy lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nói lớn.

“Báo cáo thầy huấn luyện viên! Vừa rồi em thả cái rắm!”
……
Giọng nói trầm thấp vang lên khiến mỗi người mỗi người đều muốn cười.

Thầy huấn luyện vừa nghe, lông mày cũng nhíu chặt lại, lớn tiếng hỏi: "Tôi làm cậu đánh rắm hả?"

“Báo cáo huấn luyện viên! Không có!”

“Vậy sao lại như vậy hả?"

“Báo cáo huấn luyện viên! Là nó tự đánh thôi ạ."

Toàn bộ người ở đó thật sự không nhịn được nữa, tất cả đều cười ha ha.

“Nghiêm!” Huấn luyện viên quay đầu, trừng mắt nhìn quét một vòng xung quanh.

Tất cả mọi người đều tiếp tục nhịn cười, ngẩng đầu đứng đúng tư thế.

"Cậu. Phạt chạy ba vòng!”

“ Vâng! Huấn luyện viên!”

Tô Phong Nghiên bước nghiêm ra khỏi hàng, xoay phải phải, nhấc cánh tay, đọc nhịp “ một hai một”.

Trước khi chạy còn liếc mắt nhìn Đường Ôn một cái.

Đường Ôn có chút ngốc, chớp mắt vài cái, nhìn theo cậu ta đang chạy phía xa xa

Sao cô lại cảm thấy ánh mắt kia rất có ý vị nhỉ, giống như đang nói, cậu ta bị phạt chạy là do cô làm hại....

Trải qua hơn nửa buổi chiều bị tra tấn, rốt cuộc chờ đến khi  nghe tiếng còi thông báo nghỉ ngơi, lúc thầy huấn luyện hô khẩu lệnh “Giải tán”, tất cả mọi người mới được thả lỏng

Đường Ôn với Tống Tử San cũng không cố kỵ cái gì gọi là hình tượng thục nữ, đặt mông ngồi luôn trên nền đất, tựa vào vai nhau nghỉ ngơi, nhìn cả hai như cây cải thìa héo.

Thể lực của Tôn Phỉ Phỉ  luôn luôn dư thừa, lúc này vẫn còn tinh lực chạy đi lấy cho  ba bình nước của ba người tới.

“Cảm ơn.” Đường Ôn cười nói cảm ơn xong  uống liền mấy ngụm nước.

Tôn Phỉ Phỉ nhìn theo động tác uống nước của Đường Ôn, đột nhiên hỏi:
"Đường Ôn, mình nhớ ngày hôm qua cậu dùng một bình nước giữ ấm màu đen giống như bình đôi với cái này.... Cái đó... chẳng lẽ là của bạn trai cậu hả?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC