Chương 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngụm nước sặc ở trong cổ họng, Đường Ôn nháy mắt ho khụ khụ khiến cho gương mặt đỏ bừng.

Đường Ôn vuốt ngực, nâng mí mắt nhìn xung quanh phát hiện ra mấy bạn học ngồi gần đó đều đang dùng ánh mắt bát quái nhìn cô, cô vội vàng lắc đầu hàm hồ trả lời: "Hàng của siêu thị, mua một tặng một nên dùng cả hai cái thay đổi thôi."

Đang nói thì thầy Chủ Nhiệm Giáo Dục mang theo mười mấy học tỷ học trưởng đến sân thể dục, mang theo thùng nước khoáng đến bên này.

“Oa.”

Tôn Phỉ Phỉ híp mắt vừa nhìn thấy, vội vàng đem chai nước khoáng trong tay mình ném thật xa.

Đường Ôn: “……”

Tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn qua bên đó, không ai thèm quan tâm lí do thoái thác sứt sẹo của cô.

Nhìn kỹ lại Đường Ôn mới phát hiện Hứa Hành Niên cũng ở trong đó, bên cạnh còn có mấy học trưởng quen mắt ngày hôm qua đã thấy, còn có Lục Hoài Sâm đang cười mặt đầy xuân phong.

Mới bước đến mặt cỏ sân thể dục, thầy Chủ Nhiệm Giáo Dục vội chỉ huy mấy học sinh nam phát nước, cứ hai người một thùng đi phát nước cho mọi người.

Đường Ôn tinh tường thấy Hứa Hành Niên túm Lục Hoài Sâm đi lại về phía bên này,  vội vàng theo phản xạ đứng dậy, bàn tay nhỏ nhắn cuống quít vỗ vỗ  bùn đất trên người.

Tống Tử San nghi hoặc nhìn cô một cái, cũng đứng lên với cô.

Lục Hoài Sâm cười “Hắc hắc”, đem nước khoáng đến sân bóng rổ, mọi người xung quanh xúm lại, nhất là học sinh nữ, đều trông mong nhận lấy bình nước.

Hứa Hành Niên sớm đã lấy một chai nước, thấy Đường Ôn vẫn ở bên kia đứng ngây ngốc,  anh đi tới, cầm chai nước khoáng nhẹ nhàng đánh lên đầu cô. 

“Nhìn ngốc cái gì đấy?”

Đường Ôn liếm liếm môi có chút khô, nhận lấy bình nước trong tay anh, cười hì hì nói: “Anh đẹp nha.”

Giọng nói của Đường Ôn phiêu phiêu, như là kẹo bông gòn mềm mại quẹt qua ngực Hứa Hành Niên, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc quan sát cô vặn nắp chai uống nước, hai má phình ra tròn tròn như khinh khí cầu.

Tầm mắt mọi người đều tập trung bên phía Lục Hoài Sâm,  hơn nữa thân hình Hứa Hành Niên thon dài vừa vặn chặn thân hình  nhỏ xinh của Đường Ôn, không có ai chú ý tới bên này.

Đường Ôn uống nước xong thì dùng mu bàn tay lau nước ở khóe môi, nháy mắt thấy anh đang nhìn mình, ý cười càng lộ rõ.

Cũng không biết  Hứa Hành Niên có phải cái máy lạnh hay không mà khi anh tới gần, trong nháy mắt cô cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều, một buổi trưa bực bội mệt mỏi đều biến mất .

Hứa Hành Niên ho nhẹ một tiếng, lén lút duỗi tay qua nhét vào túi áo của cô cái gì đó.

Đường Ôn ngẩn người, thò tay vào túi áo xem xem cái gì, phát hiện có mấy cái gói nhỏ, nắm trong bàn tay nghe tiếng  huấn trang mồm to túi đi đào, phát hiện là một đống đâm tay đóng gói giấy, mỗi cái vật thể đều rất nhỏ một khối, nắm chặt ở lòng bàn tay còn nghe tiếng xào xạc.

“Cái gì vậy ạ?” Đường Ôn khẽ hỏi anh, hai mắt tròn xoe như hai viên bi.

“ Kẹo ngọt.”

Đường Ôn từ nhỏ đã thường tuột huyết áp, ra khỏi nhà đều đưa kẹo bỏ trong túi, mà hôm nay khi đi lại quá hào hứng, lại quên lấy.

Hứa Hành Niên sẽ nhớ thay cô một số chuyện, từng chứng bệnh vặt của cô, kể cả chi tiết sinh hoạt hàng ngày.

Nghĩ đến chuyện này, Đường Ôn  nhịn không được lại cảm thấy vui vẻ.

“Cảm ơn anh Hành Niên."

Đường Ôn nhẹ nâng mi mắt, nụ cười trong trẻo mặt, lộ ra hàm răng trắng đều và cái răng khểnh xinh xinh.

Thình thịch....

Hứa Hành năm cảm giác ngực trái mình đột nhiên đập loạn, yết hầu khô khốc, trên mặt cũng bất giác nóng lên.

Mà cái cô gái nhỏ đối diện không hề biết sự thay đổi của anh, còn cầm tay áo này lắc lư lắc lư.

Hứa Hành Niên liếm liếm môi, hoảng hốt kéo vành mũ của cô xuống muốn che đi đôi mắt to tròn của cô, ai ngờ mũ thật sự quá lớn, vừa mới kéo nhẹ đã rơi ra... 

Hứa Hành Niên: “……”

Đường Ôn: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC