Năm nay mười lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung tuần tháng tám, trời giữa thu oi nóng.

Tô Nham trúng nắng vừa khỏi, theo cha mẹ về lại căn nhà ấm cúng, cậu im lặng đi vào bếp cắt dưa hấu, rồi ngồi trên chiếc sofa cũ kĩ trong phòng khách từ từ ăn, không buồn nhả hạt.

Tô Nham lặng thing, mà cha mẹ lúc này đã bước đến giới hạn cũng đang thinh lặng.

Một nhà ba người cứ thếduy trì không khí kỳ dị cho đến khi màn đêm buông xuống, mẹ có vẻ không định đi nấu cơm tối, TôNham đói rồi, bèn đi tìm một gói mì ăn liền để ăn tạm, mồ hôi đầy đầu.

Cha có vẻ như đã quyết định xong, bèn đứng dậy dập điếu thuốc, rút một tấn thẻ trong túi áo ra đưa cho con trai, Tô Nham ngẩng đầu lên, nhìn cha mình, thuận tay lau đi giọt mồ hôi còn dính trên chóp mũi.

"NhamNham, trong tấm thẻ này có ba trăm ngàn tệ, đủ cho con học hết đại học, bây giờ con đã lớn, cũng nên học cách sống độc lập. Chờ cha đến thành phố A ổn định cuộc sống xong, sẽ gọi điện cho con. Có chuyện gì con có thể tìm mẹ con".

Người phụ nữ vốn im lặng lúc này có vẻ không vui, lên tiếng:"Anh đi tìm cuộc sống sung sướng một mình, chỉ biết ném con lại cho tôi. Tại sao lại phải tìm tôi, rốt cuộc thì ai là cha nó? Tôi đã mua vé máy bay ngày mai, giờ phải đi rồi.Nham Nham, mẹ không có nhiều tiền để dành như cha con, chỉ có một ít để lại cho con, sau này mẹ phải lo cho cuộc sống nên không thể gửi thêm tiền cho con được. Nham Nham...đừng trách mẹ". Người phụ nữ đặt số tiền tiết kiêm xuống, lau nước mắt rồi kiên quyết quay người về phòng, một lát sau thì kéo vali đi ra khỏi nhà.

"Mụ già này đúng là tàn nhẫn, hứ!" Người cha nhổ một ngụm nước bọt, liếc sang đứa con trai vẫn im lặng, khuôn mặt bỗng chốc có chút gượng ngạo, hắng giọng định nói lại thôi.

Ông cũng nhanh chóng thu dọn hành lý, khi đi ra thấy con trai vẫn ngồi như thếa, bèn nói:"Nham Nham, đàn ông sinh ra trên đời này phải sôngd sao cho ra sống, sống sao cho thành công, còn nếu thất bại hay tầm thường thì không phải là đàn ông tốt. Đây là cơ hội hiếm có của cha, sau này cha phát đạt, sẽ là lúc con được hưởng phúc. Con học cho tốt, cha có thời gian sẽ đến thăm con". Nói xong, người đàn ông rời khỏi ngôi nhà cũ kĩ mà mình đã sống mười mấy năm.

Tô Nham nghe tiếng cửa nhà đóng lại mới ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu bình tĩnh lạnh nhạt nhìn quanh căn nhà trống rỗng, bật cười đầy giễu cợt.

"Các người biết không, Tô Nham từ giờ cho đến khi chết cũng không có một ai đến nhận xác"

Cha mẹ nuôi nấng cậu mười mấy năm, cứ tưởng răng họ là những người quan trọng nhất trên đời, cuối cùng sự thật trần trụi đã khiến cậu phải câm lặng, nếu cha mẹ không đột nhiên bỏ đi, thì một đứa trẻ mười lăm tuổi như cậu sao có thể trở nên ít nói đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net