Năm nay mười lăm ( phần hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nham sờ lên ngực, nơi đó có một dấu ấn hình đồng tiền đỏ rực, bên trên đó còn có một chữ "Tôn"mờ mờ.

Tô Nham nhắm mắt lại, lặng lẽ vào trong.


Gió mát, mây trắng, trời xanh, cỏ mượt, hang động trong núi cùng thác nước, đầm nước lóng lánh, đây là một phần, phần còn lại của không gian này bị một đám khói đỏ bao trùm không nhìn thấy rõ được, đám khói đỏ cuồn cuộn trông rất kỳ dị, chỉ có người bên trong đám khói đỏ kia là không thể chạm vào. Cậu vừa vào thì đã có tiếng cười quỷ dị truyền ra từ trong đám khói:"Khị khị khị khị, Nham Nham, cảm giác được sống lại tuyệt vời không?"

"Tuyệt, rất tuyệt". Tô Nham toét miệng cười, trong mắt lại cuộn trào sự lạnh lùng và oán hận, nhưng chỉ tích tắc sau dã biến mất.

"Khị khị, hồi sinh thành công rồi, chuyện người hứa với ta khi nào thì bắt đầu?"

Tô Nham mò mẫm trong túi quần, lấy ra một gói thuốc, rút một điếu đốt lên, nằm trên mặt cỏ xanh mơn mởn hồi lân mới lên tiếng:"Nói cụ thể xem tôi phải làm gì. Tôi đã hứa với ông thì sẽ không nuốt lời, trả giá thế nào cũng không sao."

Đám khói đỏ hào hứng cuộn lên, tiếng cười vang lên càng lớn hơn:"Khị khị khị khị, không gian này hiện giờ bị khói đỏ nuốt lấy hơn phân nửa, cũng may suối thần còn chưa bị hủy hoại. Người cần phải thêm linh khí cho nơi này, cho đến khi linh khí làm cho khói đỏ tiêu tan hết mới được..."

Sau hơn hai tiếngddongf hồ nghe giọng nói ngông cuồng kia tường thuật, cậu cơ bản đã hiểu được nhiệm vụ của mình.

Tô Nham phủi mông đứng dậy, hít sâu một một hơi:"Không khí trong này được gọi là linh khí hả? Quả thật rất trong lành. Ở trong này lâu, hình như tôi được tẩy trắng rồi. Được, tôi sẽ đi làm chuyện thứ nhất mà ông vừa nói."


Tô Nham ra khỏi không gian kia, cầm thẻ ngân hàng của cha để lại rồi đi ra ngoài.

Đầu tiên cậu đi mua một chiếc điện thoại di đọng, năm nay cậu mười lăm tuổi, ngày mùng một tháng Chín thì nhập học. Kiếp trước khi cậu học phổ thông, trong lớp chẳng mấy ai có điện thoại di động, ít nhất là khi đó cậu không có, chỉ khi lên đến đại học mới mua. Số tiền mà cha mẹ để lại khi đó, cậu không dám mua sắm lunh tung, trong lòng chỉ nghĩ đơn giản rằng sẽ chờ ngày nào đó cha mẹ quay lại.

Nhìn con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ, Tô Nham có chút ngỡ ngàng.

Bên này đường vẫn chỉ là mấy tòa chung cư cũ nát, mấy năm sau lại trở thành con đường đi bộ đông đúc. 

Còn phía bên kia, sau này sẽ là một dãy những cửa hàng cao cấp, người dân lao động bình thường đừng mong vào được.

Nơi này, nơi đó, rồi cũng bị thời gian vùi lấp.

Cậu đứng ngơ ngẩng trên con đường nóng như đổ lửa, người qua lại đông đúc, cậu thật sự đã sống lại, quay lại khi mình mới mười lăm tuổi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net