Chương 3: Náo loạn nơi nhà ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Náo loạn nơi nhà ăn

- Tô Lạc Di! Tôi đã nói bao nhiêu lần về việc không được nghe nhạc trong giờ học rồi hả? – An Lão sư, dạy bộ môn văn, một tay cầm sách, một tay còn lại đẩy gọng kính đưa mắt quát lớn về phía cuối dãy phòng học.

Tô Lạc Di đang dựa lưng vào tường, chân gác lên bàn, tai đang đeo chiếc headphone Audeze LCD-4 bản số lượng có hạn màu đen cá tính, miệng nhai kẹo cao su không ngừng nhép theo bài nhạc đang nghe. Đây là việc rất bình thường đối với các bạn học. Ngày nào họ cũng thấy Tô Lạc Di như vậy cả. Vì thế mà thành tích của cô luôn đứng bét cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì! Chuyện này cũng chẳng có gì là lạ khi tất cả bàn đều có bạn học ngồi chung thì Tô Lạc Di lại một mình một bàn.

Trường Hoa Trung tuy nói là trường quý tộc nổi tiếng ở thành phố A nhưng cũng rất kỉ cương. Đa số mọi doanh nhân, người nổi tiếng gởi con vào đây với số tiền khổng lồ thì đương nhiên họ phải kỉ cương, phép tắc mới tạo nên trò giỏi. Nhưng Tô Lạc Di là trường hợp đặc biệt, hội trưởng hội học sinh cũng không để vào trong mắt nên vi phạm mỗi tuần đều cứ thế mà được bỏ qua, thầy cô cũng hết cách với cô, một cũng vì nể mặt Tô gia, hai cũng vì nể mặt cô có một người chị vô cùng giỏi giang học lớp SA*, xinh đẹp luôn giành nhiều thành tích tốt về cho trường, lại được thầy cô yêu, bạn thương mến.

*SA(Special A): Lớp học đặc biệt dành cho những học sinh ưu tứu của trường Về sau sẽ giải thích kĩ hơn.

- Tô Lạc Di! Tôi nói em có nghe hay không? – An Lão sư thực sự tức giận vì Tô Lạc Di không coi mình ra gì liền đi xuống bàn cuối giật headphone của cô ra quát.

- Xem em đi, đầu tóc thì nhuộm không ra gì, đến trường lại không chịu học hành. Lớp vì em mà tiến độ bài học luôn bị trễ nãi! Rốt cuộc thì em có để lời nói của tôi vào tai hay không?

Tô Lạc Di khó chịu liếc mắt một cái, vẫn không đổi tư thế, tiếp tục lắc lắc cái chân đang bắt chéo trên bàn lười biếng nói:

- Có! Có nghe! Hơn nữa còn nghe rất rõ ràng! – Nói xong Tô Lạc Di còn ngước mắt nhìn An Lão sư một cái khiêu khích rồi hắn giọng:

- Tô Lạc Di! Tôi đã nói bao nhiêu lần về việc không được nghe nhạc trong giờ học rồi hả? – Tô Lạc Di lặp lại lời vừa nãy của An Lão sư hơn nữa còn ép giọng mình 'nhão' đi không tự nhiên mà trừng mắt, nhăn mày bắt chước điệu bộ đẩy gọng kính quát tháo của An Lão sư.

Cả lớp đang chăm chú nhìn kịch hay thì bỗng dưng cười ầm lên. Thực sự là giống An Lão sư quá đi! Tô Lạc Di này ngay cả lão sư khó tính như An lão sư mà cũng dám chọc vào thì thật không còn từ nào để diễn tả mà! Nhưng mà không thể nhịn cười được a~ Cái điệu bộ quát tháo đó của Tô Lạc Di làm thực sự là vô cùng giống An Lão sư nha!~ Vậy là cả lớp được một phen cười đến đau cả bụng.

An Lão sư đứng một bên nghe mọi người cười như vậy, Tô Lạc Di quá đáng như vậy làm bà tức giận đến đỏ mặt, mày cũng nhăn lại đến sắp dính vào nhau.

- Tô Lạc Di lên phòng Giáo vụ viết kiểm điểm cho tôi! Hơn nữa là viết 100 bản, không đủ thì chiều nay đừng hòng về nhà! – An Lão sư tức giận quát lên đồng thời túm lấy cặp của cô quăng ra xa.

Tô Lạc Di nhìn chiếc cặp của mình bay đi thì cười khẩy một tiếng, đứng dậy nhìn An Lão sư. Tô Lạc Di lấy bã kẹo cao su trong miệng dán lên tường, sau đó đập mạnh vào một cái, trừng mắt khiêu khích nhìn An Lão sư.

- Con nhỏ bẩn thỉu này! – An Lão sư không nhịn được mắng một tiếng.

Tô Lạc Di vẫn cái điệu nghênh ngang chùi tay vào vai áo của An Lão sư sau đó cười xinh đẹp nói:

- Lỡ bẩn rồi thì chơi bẩn luôn vậy! – Nói xong Tô Lạc Di đi ra xách cặp của mình lên rời khỏi lớp, bỏ lại An Lão sư một bụng tức giận. Vậy là hôm nay lớp được nghỉ tiết Văn, mọi người trong lòng đều thầm vui mừng cám ơn Tô Lạc Di. Thật ra bọn họ cũng chán học tiết của An Lão sư nhưng họ không có gan chọc giận An Lão sư, để ba mẹ biết được, bọn họ chỉ có nước bị mắng cho té tát mới thôi!

-----------------------------------

Giờ nghỉ trưa...

- A! Tiểu Di Di, làm sao cậu lại được thả rồi? – Lý Tiểu Giai lên tiếng.

Vốn dĩ cô còn tưởng Lạc Di bị nhốt luôn trên phòng Giáo vụ đau khổ viết kiểm điểm rồi chứ. Làm sao lại thong thả đi xuống nhà ăn thế này?

Tô Lạc Di cười cười đi lại bàn ba người Lý Tiểu Giai, Ngôn Thy Thy và Lưu Ngọc ngồi xuống đồng thời cũng đặt phần cơm của mình lên bàn:

- Vốn dĩ mình cũng không có lên phòng Hiệu trưởng. – Tô Lạc Di vừa nói xong liền xúc một muỗng cơm to vào miệng.

- Thế suốt 2 tiết nãy giờ cậu ở đâu? – Lưu Ngọc ngừng ăn ngước lên nhìn Tô Lạc Di thắc mắc hỏi.

- Sân thượng. – Tô Lạc Di mắt vẫn chăm chăm vào phần cơm của mình mà trả lời.

- Tô Lạc Di! Cậu đã hứa chiều nay đi chơi mà! Bây giờ không viết bản kiểm điểm thì sao được về sớm? – Lý Tiểu Giai khó chịu chất vấn. Cô thề nếu như chiều nay không được đi Club cô sẽ cắn chết Tô Lạc Di, cái con người chuyên gây họa này.

- Các cậu yên tâm! Mình có cách mà! Chiều nay nhất định có thể đi chơi! – Tô Lạc Di lười biếng nói nhưng nghe thì rất chắc chắn. Cả ba người còn lại thấy vậy cũng không nói gì nữa mà cắm cúi ăn.

.....

Mọi chuyện cũng sẽ như vậy mà im lặng qua đi nếu như không có việc Quách Mỹ Hà té ngã làm đổ thức ăn lên người của Ngôn Thy Thy.

- A! Bạn có sao không? Mình bất cẩn quá! – Quách Mỹ Hà bộ dáng điềm đạm nhìn Ngôn Thy Thy nhưng lại không có ý xin lỗi.

Thật ra Quách Mỹ Hà rất ghét Ngôn Thy Thy, cô suốt ngày luôn bị mẹ mắng vì không học giỏi bằng Ngôn Thy Thy.Vì hai người cùng học SA mà mẹ cô ta lúc nào cũng khoe với mẹ cô rằng con gái bà thế này, con gái bà thế kia. Học giỏi, xinh đẹp, dịu dàng? Ngôn Thy Thy chính là con cáo giả tạo!

- Không sao! Mình vào nhà vệ sinh rửa sạch là được! – Ngôn Thy Thy mỉm cười xua tay nói. Tính Ngôn Thy Thy vốn rất dễ dãi, cô lại không thích náo nhiệt nên chuyện gì cho qua được thì cứ cho qua.

- Cái gì mà không sao? Ngay cả áo trắng của cậu đều bị bẩn cả rồi! – Lưu Ngọc bên cạnh vừa lấy khăn giấy giúp Ngôn Thy Thy lau vừa nói. Ai cũng biết Ngôn Thy Thy hiền lành nên cô mới dễ bị ăn hiếp như vậy. Nhưng có Lưu Ngọc cô ở đây thì Thy Thy có thể chịu uất ức được hay sao?

Trong nháy mắt, Quách Mỹ Hà đứng một bên lộ rõ vẻ chán ghét nhưng vẫn tỏ ra hối lỗi:

- Vậy sao? Vậy mình phải làm sao bây giờ? – Quách Mỹ Hà ra vẻ khó xử.

Lý Tiểu Giai đứng thấy một màn thế thế này thì đặt muỗng cơm xuống, tức giận hất mặt về hướng Quách Mỹ Hà nói:

- Vậy thì mau xin lỗi đi!

Quách Mỹ Hà nghe như vậy thì mặt biến sắc, trừng trừng nhìn Lý Tiểu Giai.

Lý Tiểu Giai lại định nói gì nữa thì một giọng nói khác chen vào:

- Thật là! Thy Thy đã không tính toán thì chúng ta cũng bỏ qua đi. Mọi người học chung trường thì đửng nên gây gỗ nhau như vậy! – Giọng nói điềm đạm đáng yêu này là chị gái cùng cha khác mẹ với Tô Lạc Di, là Đại thiên kim của Tô gia, Tô Lạc Ánh.

- Chị à! Nể tình chị là chị của Tiểu Di nên tôi không nói tới. Nhưng cô ta làm đổ thức ăn lên người Thy Thy còn không nói câu xin lỗi liền muốn rời đi. Có đạo lí nào như vậy? – Lý Tiểu Giai chỉ về hướng Quách Mỹ Hà tức giận nói. Tính Lý Tiểu Giai vốn rất nóng nảy, nay lại gặp người không nói lí như Quách Mỹ Hà và Tô Lạc Ánh lại càng thêm khó chịu.

- Mình cũng không cố ý mà! – Quách Mỹ Hà để lộ dáng vẻ đáng thương nói.

- Được rồi! Mọi người đừng gây gỗ nhau nữa! Mình không sao! – Lúc này Ngôn Thy Thy lên tiếng, còn trừng mắt nhìn Lý Tiểu Giai ra hiệu cô im lặng. Lý Tiểu Giai thấy vậy cũng im lặng nhưng thật sự là trong lòng vô cùng tức giận. Thật ra cô cũng không muốn chuyện bé xé ra to. Rõ ràng có thể thấy là Quách Mỹ Hà cố ý!

- Thy Thy đã nói vậy thì thôi! Chúng ta đừng cãi nhau nữa! – Tô Lạc Ánh ra điệu bộ chị lớn giảng hòa.

Mọi người trong nhà ăn đang đứng xem kịch thấy như vậy cũng tản ra, Quách Mỹ Hà và Tô Lạc Ánh cũng rời đi.

Nhưng họ chỉ đi được mấy bước thì giọng nói lạnh như băng phát lên:

- Đứng lại! Cứ nhứ vậy mà muốn đi sao?

Mọi người trong nhà ăn, ngay cả Lưu Ngọc, Ngôn Thy Thy và Lý Tiểu Giai cũng không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra giọng nói

---Là Tô Lạc Di

Tô Lạc Di đặt muỗng xuống, lau miệng, động tác vô cùng nhẹ nhàng sau đó lại ngước mắt lên nhìn Quách Mỹ Hà:

- Cho mày 5 giây, lập tức quỳ xuống xin lỗi! – Tô Lạc Di trừng mắt rét lạnh về phía Quách Mỹ Hà căm ghét nói.

- Cái gì? – Quách Mỹ Hà bị khí thế của Tô Lạc Di làm cho sợ hãi giọng nói cũng trở nên run run.

- 5...4...3... - Tô Lạc Di không để ý tới sắc mặt trắng bệch của Quách Mỹ Hà mà bắt đầu giơ những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp lên đếm.

Lưu Ngọc và Lý Tiểu Giai thấy một màn như vậy liền khoanh tay đứng một bên với dáng vẻ xem kịch nhìn Quách Mỹ Hà.

- Tô Lạc Di! Em đừng gây chuyện nữa! – Lần này là Tô Lạc Ánh lên tiếng.

Tô Lạc Di trong lòng bỗng thấy buồn cười. Từ khi nào Tô Lạc Ánh lại dùng cái giọng điệu 'bà chị ra lệnh' này để nói chuyện với cô rồi? Thật là càng làm người ta chán ghét mà! Vẫn không để ý tới Tô Lạc Ánh, Tô Lạc Di ung dung bước lại chỗ Quách Mỹ Hà:

- Đáng tiếc! Đúng là đáng tiếc! Cho mày 5 giây như vậy rồi mà cũng không nghe lời. – Tô Lạc Di nhẹ nhàng nói. Ngừng một chút Tô Lạc Di lại ghé vào tai Quách Mỹ Hà giọng lạnh băng:

- Thật là không đáng yêu chút nào! – Kèm theo câu nói, Tô Lạc Di kênh kiệu cầm lấy phần cơm đang ăn dở trên bàn của Ngôn Thy Thy, lợi dụng chiều cao của mình, một cách dễ dàng, Tô Lạc Di liện trực tiếp đổ hết lên đầu của Quách Mỹ Hà.

Quách Mỹ Hà cắn chặt môi, nhắm chặt mắt chịu sự uất ức này. Cô còn cảm nhận được mùi thức ăn ghê tởm đang chảy từ trên đầu mình xuống, xông vào lỗ mũi mình. Chịu thôi! Cô không dám động tới Tô Lạc Di. Mọi người trong nhà ăn cũng như vậy mà khiếp sợ nhìn Quách Mỹ Hà. Ai bảo cô ta chọc vào bạn tốt của Tô tỷ làm gì chứ!

Tô Lạc Ánh đứng bên cạnh thấy một màn này cũng không khỏi khiếp sợ. Nhưng cô không tin Tô Lạc Di dám làm gì cô. Nghĩ như vậy, cô liền tiến lên định dạy cho Tô Lạc Di một bài học, dù sau cô cũng là chị của Tô Lạc Di.

Thấy Tô Lạc Ánh hùng hổ tiến đến trước mặt mình, Tô Lạc Di liền cảm thấy khinh thường. Tô Lạc Di hất mái tóc đỏ của mình sang một bên, khinh thường nhìn Tô Lạc Ánh xem cô ta giở trò gì.

Chỉ là không ngờ Tô Lạc Ánh giơ tay tát vào mặt Tô Lạc Di. Tô Lạc Di vốn phản ứng rất nhanh, nhưng cô chưa kịp né thì đã có một bàn tay rắn chắc khác chụp lấy cánh tay hung ác của Tô Lạc Ánh.

Người đó là hotboy của Hoa Trung, công tử của Hứa gia, Hứa Anh Đông đồng thời là 'bạn trai tin đồn' của Tô Lạc Di!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC