Chương 4: Hứa Anh Đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Hứa Anh Đông

- Hứa...Đại ca... - Tô Lạc Ánh nhìn cánh tay của mình bị Hứa Anh Đông nắm chặt có chút sợ hãi. Trong Hoa Trung ai cũng biết Hứa Anh Đông là người không thể chọc giận. Thế lực gia đình phải nói là cực kì lớn mạnh. Mà tính hắn lại vô cùng nóng nảy. Đắc tội hắn coi như là xong đời!

- Tô Đại tiểu thư nổi tiếng tính tình dịu dàng, nết na mà lại ra tay đánh người sao? Thật hiếm thấy, hiếm thấy! – Hứa Anh Đông cười lạnh nhìn Tô Lạc Ánh khiến Tô Lạc Ánh toàn thân run rẫy.

Tô Lạc Ánh cắn chặt môi chịu sự đau đớn truyền từ cánh tay mà không dám hé một lời. Trong trường Hoa Trung này ai cũng kiêng nể cô, Tô gia cũng không phải dễ động nhưng Hứa Anh Đông thì lại khác. Tập đoàn công nghệ Anh Đông là tập đoàn trải rộng ở quy mô quốc tế. Thế lực lớn như vậy, Tô gia một nửa cũng không bằng. Cô làm sao có thể đấu lại Hứa Anh Đông? Huống chi Hiệu trưởng trường cũng là bác ruột của anh ta.

Mọi người trong nhà ăn hầu như đều nín thở nhìn Hứa Anh Đông đang hung hăng nắm chặt cánh tay của Tô Lạc Ánh, mà Tô Lạc Ánh thì mặt đã tái xanh từ lúc nào, khóe mắt cũng lảo đảo vài giọt nước mắt chực trào.

Lúc này Tô Lạc Di mới thở dài một tiếng nắm lấy tay Hứa Anh Đông gỡ ra. Cánh tay đã xuất hiện một mảng đỏ ửng của Tô Lạc Ánh được thả, mọi người xung quanh cũng không hiểu vì sao mà đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Dường như tất cả học sinh ở đây đều rất sợ cảnh Hứa Anh Đông nổi giận. Ai không biết Hứa Anh Đông thích Tô Lạc Di. Chọc giận Tô Lạc Di chính là chọc giận Hứa Anh Đông. Tô Lạc Di dĩ nhiên cũng không dễ chọc. Nhưng nói về mức độ thì Tô Lạc Di chính là một mà Hứa Anh Đông là mười.

- Còn nắm nữa thì tay người chị yếu đuối của tôi sẽ gãy mất! – Tô Lạc Di nhìn Hứa Anh Đông bằng nửa con mắt nói. Thái độ này cũng chỉ có Tô Lạc Di mới dám đối xử với Hứa Anh Đông.

- Còn nhìn gì nữa? Mau cút hết khỏi đây cho tôi! – Hứa Anh Đông nhìn đám người xung quanh hét lên. Hứa Anh Đông hắn ghét nhất là những người bu lại xem náo nhiệt! Chỉ toàn là một đám nhiều chuyện phiền phức.

Đám đông tản đi. Tô Lạc Ánh và Quách Mỹ Hà cũng bỏ chạy mất. Lúc này Hứa Anh Đông mới kéo Tô Lạc Di ngồi xuống cười tà mị với cô

- Em yêu, có sao hay không? Cũng may là anh tới kịp! – Hứa Anh Đông chống một tay lên bàn nghiêng đầu nhìn Tô Lạc Di nói.

- Không có anh tôi cũng có cách trị bà chị đó! Đừng ở đây ra vẻ với tôi! – Tô Lạc Di liếc mắt một cái tỏ vẻ khinh thường Hứa Anh Đông.

- Được được! Là Tiểu Di của anh giỏi! Thế chiều nay đi chơi với anh không? Anh vừa tìm được chỗ rất thú vị! – Hứa Anh Đông vẫn cái bộ dạng yêu nghiệt cười cười nhìn Tô Lạc Di.

Mặc dù Hứa Anh Đông rất đẹp trai, dáng người cao ráo, chân mày đậm, sống mũi cao hoàn mỹ. Nhưng nếu hắn không bám dính cô với cái bộ dạng yêu nghiệt như thế này thì Tô Lạc Di cô cũng có thể miễn cưỡng xem hắn là bạn thực sự.

Nhưng rất tiếc, hiện thực thì vẫn là hiện thực. Hứa Anh Đông chính là cái tên phiền phức! Hắn luôn bám dính lấy cô, tiếp xúc thân mật với cô trước mặt rất nhiều người, hơn nữa còn mạnh dạng tuyên bố cô chính là bạn gái hắn. Dù sao cũng chỉ là bạn gái, không lớn lao gì mấy, nhận cũng như không nhận thôi! Tô Lạc Di cũng lười giải thích với những người không đáng kia. Vậy là trong Hoa Trung đều cho rằng, Hứa Anh Đông hắn và Tô Lạc Di cô chính là một cặp.

Mặc dù Hứa Anh Đông biết cô không thích hắn nhưng hắn chính là Hứa công tử muốn gì có nấy. Hắn tin nhất định sẽ có ngày cô nhất định sẽ thích hắn.

- Ai là Tiểu Di của anh? Buồn nôn chết đi được! Tránh ra! Tiểu Giai chúng ta về lớp! – Tô Lạc Di khó chịu, cũng không nhìn tới Hứa Anh Đông một cái liền trực tiếp kéo Lý Tiểu Giai rời đi.

Hứa Anh Đông ngồi đó cũng không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu cười cười. Dường như việc Tô Lạc Di tỏ ra chán ghét với hắn cũng không lạ gì mấy. Ngược lại hắn lại càng cảm thấy Tô Lạc Di của hắn ngày càng đáng yêu~~~

---------------------------------

Tô Lạc Di và Lý Tiểu Giai đang đứng trong nhà vệ sinh nữ đợi Lưu Ngọc đưa Ngôn Thy Thy đi lau vết bẩn...

- Tiểu Di cậu nói xem, chị cậu có đem chuyện ngày hôm nay ở trường về nói cho ba cậu nghe hay không? – Lý Tiểu Giai vừa nhìn vào gương vuốt vuốt mái tóc của mình vừa hỏi Tô Lạc Di.

- Có nói hay không thì cũng chẳng sao! Mình cũng không sợ ông ta! – Tô Lạc Di tựa lưng vào tường lười biếng trả lời.

Lúc này Ngôn Thy Thy và Lưu Ngọc đi ra

- Mình cũng hết cách với mùi sốt bò. – Ngôn Thy Thy vừa bước ra phủi phủi bộ đồ thể dục trên người vừa nói. Trên tay cô còn cầm bộ quần áo bẩn khi nãy tiện tay đó cô liền không do dự mà vứt thẳng vào sọt rác kế bên. (Di: Chị này kiểu con nhà giàu đó mà!)

- Sốt bò của cậu cũng không thể bằng cái sốt cá hồi của Tô Lạc Di đổ lên đầu con Quách Mỹ Hà kiêu ngạo đó đâu! – Lý Tiểu Giai cười sảng khoái nói.

- Mình đoán là cái người ưa sạch sẽ như nó đang khốn khổ lắm đây! – Lưu Ngọc bên cạnh hùa theo tinh nghịch ra vẻ tội nghiệp, đáng thương cho Quách Mỹ Hà.

- Chắc không phải mẹ nó sẽ đi siêu thị ôm hết tất cả dầu gội, sữa tắm, sáp thơm hay nước hoa nặng mùi của mấy bà cô về tắm cho nó chứ? – Tô Lạc Di lơ đãng phun ra một câu làm cả bọn ôm bụng cười khoái chí. Nói tới chỉnh người thì không thể không nhắc tới Tô Lạc Di rồi!

- Được rồi! Được rồi vào lớp thôi! Tiểu Di của chúng ta còn phải diện kiến An Lão sư trên phòng Giáo vụ viết một trăm bản kiểm điểm kìa! – Ngôn Thy Thy dừng cuộc trò truyện đồng thời cũng nhắc tới việc bị phạt của Tô Lạc Di.

Lý Tiểu Giai lúc này mới nhớ ra cái gì đó liền la lên:

- Đúng rồi Tiểu Di! Cậu phải giải quyết một trăm bản kiểm điểm đó đấy! Chiều nay nhất định phải được đi Club!

- Biết rồi! Biết rồi! – Tô Lạc Di điệu bộ biếng nhác xoáy xoáy lỗ tai bất đắc dĩ đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net