chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những năm Gia Tĩnh , nghiêm tung mưu hại thủ phụ Hạ Nhiên khiến Hạ Nhiên bị trảm oan. Sau đó Nghiêm Tung tiếp tục loại trừ, những kẻ thù trên triều là Cừu Thừa, Thẩm Luyện, Dương Thậm Chính. Từ đó cha con Nghiêm Tung quyền khuynh triều chính. Năm Gia Tĩnh thứ 37, Oa Khấu theo thủ lĩnh Uông Trực, điên cuồng ngang ngược xâm lược khu vực duyên hải Minh Triều. Cùng năm đó, Binh Bộ duyên hải bố phòng đồ bị trộm mất. Con trai của Lục Đình, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Lục Dịch, phụng chỉ điều tra.

Tại nhà giam Bắc Trấn Phủ Ti không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, một người khoác trên mình bộ Phi Ngư phục đỏ thẫm hiên ngang bước vào trong đại lao, tay nắm chuôi tú xuân đao , trên người toát ra vẻ lạnh lùng cao ngạo. 2 tên canh giữ nhìn thấy liền chắp tay cúi đầu:"Đại nhân". Tiến vào phòng giam, tên phạm nhân liên tục bị roi quất vào người thấy người nọ bước vào, bèn mạnh miệng:
- Các người có chứng cứ gì mà bắt ta vào đây chứ? Ta muốn gặp Hoàng Thượng. Ta phải tố cáo các người!
Người mặc phi ngư phục vẫn thản nhiên , bước đến gần một chiếc bàn để rất nhiều đồ như: dao, kéo, roi mây,..tất cả đều đã dính máu, tay lướt qua mấy con dao nhỏ sắc nhọn , tùy tiện chọn một tiến đến gần tên phạm nhân. Tên phạm nhân vẫn tiếp tục nói:

"Lục Dịch! Tại sao ngươi lại bắt ta? Bắc Trấn Phủ Ti các người, cũng dám động tới Binh Bộ của ta!Ngươi không sợ...Aaaaaaa"

Còn chưa kịp nói xong , con dao nhỏ đã cắm vào tay tên phạm nhân khiến hắn thét lên đau đớn, hơi thở gấp gáp:

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Người mặc phi ngư tên Lục Dịch bước về phía chiếc bàn cầm tiếp một con dao nữa, bây giờ mới chịu lên tiếng :

"Ta cho ngươi một cơ hội, hỏi ta ba câu hỏi, từ đó đoán xem tại sao ngươi lại ở đây?"

"Ta không hỏi"

Lập tức con dao trên tay Lục Dịch đâm thẳng vào tay còn lại của hắn, ánh mắt như muốn giết người nhìn tên phạm nhân kêu la thảm thiết. Tên phạm nhân khổ sở:

"Ta hỏi...Ta hỏi. Có phải là,có liên quan đến sảnh Binh Bộ Ti Vụ không?"

"Đúng. Tiếp theo."

"Sảnh Ti Vụ, lại mất đồ rồi sao?"

"Đúng. Tiếp theo"

"Mất gì vậy?"

"Mất gì hả? Ta cũng rất muốn biết" - ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào tên phạm nhân

"Thật, thật là hài hước."- tên phạm nhân cười không lên hơi nói:

"Ta không biết"

Con dao tiếp theo đã được an vị vào chân tên phạm nhân khiến hắn cực kì đau đớn phát ra những thanh âm nghe thật nhức tai, người mặc phi ngư đỏ nói:

"Một người vô tội,căn bản không biết bắt đầu hỏi từ đâu,còn ngươi, rõ rang đã biết rõ trong bụng."

Cầm lấy gáo nước của tên thuộc hạ , hất vào người tên phạm nhân, tên phạm nhân vẫn tiếp tục không nhận:

"Ta thật sự không biết."

"Vẫn còn không biết hả?" - cầm gáo nước đập mạnh vào con dao vẫn đang cắm vào chân hắn, khiến hắn không chịu được tiếp tục thảm thiết la lên

"Ta nói. Ta nói. Là duyên hải bố phòng đồ. Binh Bộ nghi ngờ, là Tào Côn trộm bố phòng đồ đi mất."

-----------

Tại một tửu lâu nhỏ , có 2 người mặc y phục màu xanh , chầm chậm tiến lại tửu lâu , một người có dáng người nhỏ nhắn , đầu đội mũ quả dưa , tay cầm kính thủy tinh tròn , người còn lại thì có dáng người tao to , tay cầm kiếm , trông rất hiên ngang. Tiến đến cửa, mũ quả dưa xem xét kĩ nốt chân dưới sàn rồi mới chậm dãi tiến vào.

Cùng lúc đó tại lầu 2 của tửu lâu vang lên tiếng:

"Tiểu nhị, sao đồ ăn còn chưa lên?"

"Khách quan, ngài đợi một lát. Tới ngay , tới ngay"

Đồ ăn cuối cùng cũng dọn ra , 2 người cùng một bàn , nam nhân nói với nữ nhân bên cạnh:

"Không phải nàng thích ăn cá sao? Nào, ăn nhiều một chút."

Đang định gắp một miếng cá thì từ đâu lướt nhẹ như cơn gió đã cướp lấy đũa từ tay tên nam nhân, người ăn tại mấy bàn bên cạnh cũng phải quay ra nhìn, nghĩ sắp có chuyện nên cũng chẳng ăn tiếp nữa, vội vàng bỏ đi, âm nhanh lảnh lót phát ra:

"Đói chết tiểu gia rồi!" - gắp một miếng cá bỏ vô miệng nhai, và một miếng cơm, quay sang bên cạnh tán thưởng:

"Đại Dương, cá này ngon á!"

Người y phục xanh , tay cầm kiếm , khoanh tay dựa vào tường, nhoẻn miệng cười. Tên nam nhân bị cướp đũa, mặt khó chịu, lên tiếng:

"Các người... Các người từ đâu chui ra vậy? Ban ngày ban mặt mà đi ăn chực của người ta. Tiểu nhị! Tiểu nhị! Đuổi ra!"

Tên tiểu nhị mới lên đến nơi thì đã bị một phen kinh hãi, người y phục xanh cầm kiếm nãy giờ dựa tường liền lấy từ trong người ra một chiếc lệnh bài, nhàn nhã nói:

"Không phận sự đừng làm phiền"

Tên tiểu nhị mặt cắt dường như không còn một giọt máu vội vàng nói:

"Tiểu nhân cáo lui! Tiểu nhân cáo lui!"

Nón quả dưa nãy giờ bận ăn cuối cùng cũng lên tiếng :

"Đợi đã. Mang thêm sáu bát cơm lên đây"

"Tới ngay , tới ngay ạ."

Tên nam nhân nhìn thấy cảnh này liền nghi hoặc :

"Các người... Định làm gì?"

Mũ quả dưa đặt mạnh bát cơm xuống , tùy tiện lau miệng , nhìn tên đang hỏi:

"Ngươi bảo ngươi chạy cái nỗi gì? Trốn nỗi gì? Ỷ vào mình to xác à? Làm tiểu gia đây ngày ngày chạy vòng quanh trong ngoài kinh thành. Đến bữa cơm nóng cũng không được ăn. Cô là Tào Linh Nhi đấy à? Đáng tiếc. Mỹ nhân xinh đẹp thế này, mà mệt gầy người đi rồi." - sổ một tràng vào mặt tên nam nhân , đột nhiên mũ quả dưa quay sang , hỏi nữ nhân cạnh hắn

Tên nam nhân tức giận , đập bàn:
"Các người, là ai vậy?"

Người đứng dựa tường rút kiếm trong tay mình ra , mũ quả dưa thì nhàn nhạt , vất lên bàn một chiếc lệnh bài giống y hệt người dựa tường , nói:

"Lục Phiến Môn, Viên Kim Hạ."

Như sét đánh ngang tai , 2 người một nam một nữ hoảng hốt bật dậy tránh xa mũ quả dưa vài bước, nam nhân vội cất giọng nhẹ nhàng như nịnh nọt :

"Viên đại nhân. Viên đại nhân xem chúng ta...hai chúng ta đều là dân lành. Không biết ngài, tìm chúng ta, có việc gì vậy?"

Rút trong người ra một tờ giấy có phác họa chân dung tên nam nhân kia , nhàn nhạt nói:

"Vẽ khá giống đó chứ. Ngươi thấy sao?"

"Đại nhân , ngài nhìn kĩ xem, cái tranh này chẳng giống ta tí nào."

"Thế hả? Nhưng sao ta thấy giống thế nhỉ?"

Tên nam nhân dần tiến gần mũ quả dưa , tay nhanh chóng giật lấy bức tranh rồi vo tròn tống vào mồm nhau nhồm nhoàm, mũ quả dưa cười nhẹ , đem lệnh bài trên bàn cất vào người, nhàn nhạt tiếp:

"Ngon không? Ở chỗ ta có nhiều lắm."

Tiếp tục cầm đũa lên , định gắp miếng cái thì tên nam nhân định đánh lén , không bất ngờ, mũ quả dưa cầm đũa kẹp tay hắn lại , 2 ngươi cứ thế cùng nhau xuất chiêu , y phục xanh thì nhàn nhạ cầm một hạt óc chó tung lên trời đếm: " 1...2...3" dứt lời đã thấy mũ quả dưa cầm đũa kẹp tai tên nam nhân khiến hắn kêu la đau , mũ quả dưa cười đắc ý nhưng hắn bất ngờ đánh bay chiếc mũ quả dưa trên đầu mũ quả dưa xuống , mái tóc mượt mà được giải thoát , cùng người này xoay vòng tạo lên khung cảnh đẹp vô cùng, một tiểu cô nương xinh đẹp hiện ra trước tên nam nhân , hắn bất ngờ rồi lại cười nhếch khinh thường :

"Thì ra là con gái à?"

"Hạ gia đây ghét nhất là trò lúm đầu đấy!"

Có chút tức giận , dơ chân đạp mạnh xuống đấy khiến chiếc đũa xoay vòng bay lên , bắt lấy một cách điêu luyện rồi lại xoay vài vòng , mái tóc xuông mượt bây giờ đã được búi gọn lên đỉnh đầu , bay lên đá tên nam nhân kia khiến hắn không kịp tránh , mỹ nhân nãy giờ chứng kiến không khỏi sợ hãi , kêu lên lo lắng :

"Đản ca ca!"

Tên nam nhân không để ý , vịt lấy hũ rượu ném về phía mũ quả dưa , y phục xanh dựa tường có vẻ hoảng hốt nhưng lại cười nhẹ khi thấy mũ quả dưa bay lên tránh hũ rượu một cách vô cùng điêu luyện , xong lại hướng ánh nhìn sát khí về phía tên nam nhân kia , quả óc chó trên tay dùng lực ném về phía hắn. Tên nam nhân phát giác được , vội túm mỹ nhân bên cạnh đem người nàng chắn trước mình. Mũ quả dưa nhanh tay lấy trong người ra một khẩu súng nhỏ , xoay xoay điêu luyện rồi bắn về phía quả óc chó đang đến mỹ nhân kia. Quả óc chó vỡ nát, mỹ nhân kia tưởng trừng như chỉ chậm một giây thôi là sẽ chết. Mũ quả dưa không do dự , phi người đá bay tên nam nhân , tay giữ cho mỹ nhân kia không bị ngã , cất tiếng nói:

"Cô chạy trốn cùng hắn, hắn lại đối xử với cô như thế."

Tên nam nhân nhân cơ hội chạy đi , y phục xanh cũng nhanh chóng đuổi theo. Dùng một chút công lực đã đuổi kịp hắn, giao đấu một chút liền đem hắn ném đi. Lúc này mũ quả dưa mới chạy đến, một tiếng:" Đại Dương! " rồi phi người lên vai bay ngồi thẳng lên người tên nam nhân kia. Bá tánh xung quanh cũng không khỏi cười nói bàn tán , y phục xanh nhoẻn miệng cười : " Chỉ thích ăn sẵn thôi."
"Cuối cùng ta cũng túm được ngươi! Chạy này! Chạy này!" - tiện tay đánh những bạt tay đau đớn khiến tên nam nhân kia chỉ biết rên rỉ kêu la. Y phục xanh giờ mới tiến lại gần, cất tiếng :

"Ta nói này Hạ gia, muội đừng chỉ đi nói chuyện với muội muội kia thế, cũng phải làm chút chuyện nghiêm chỉnh đi chứ."

"Ta làm tốt lắm đây còn gì."

----------

        BẮC TRẤN PHỦ TI

"Đại nhân , mọi tài liệu của Tào Côn mà ngài muốn đều ở đây ạ"

"Tào Côn thăng chức , đều do Binh bộ thượng thư Hứa Lãng tiến cử à"

"Đại nhân , nếu thật sự bản dồ do Tào Côn trộm đi , ngài nghĩ , chuyện này liên quan đến hứa thượng thư không?"

"Hứa Lãng là tân quang mới lên, bản đồ bố phòng bị trộm mất , không có lợi gì cho hắn cả . Nhưng mà , vẫn còn một khả năng nữa , Tào Côn là gian tế trà trộn bên cạnh Hứa Lãng."

-----------

Tên nam nhân biết mình không chạy thoát được tay mò vào người lấy ra một thỏi vàng đưa đến trước mặt mũ quả dưa :

"Quan gia , bổng lộc của ngài chắc chắn không bằng chỗ này , ngài tha cho ta đi."

Mũ quả dưa 2 mắt sáng lên nhưng lại lắc nhẹ đầu ra vẻ không được , tên nam nhân thấy vậy liền lấy tiếp ra một thỏi vàng nữa , mắt mũ quả dưa một lần nữa sáng lên rồi lại lắc đầu , tên nam nhân lại cắn răng lấy ra một thỏi vàng nữa :

"Quan gia đây là cả gia tài của ta rồi đó."

"Sao ngươi biết lúc nào ta cũng túng thiếu" - mũ quả dưa lấy 3 thỏi vàng từ tay tên nam nhân nói

"Haha đúng không" - tên nam nhân hí hửng

"Nhưng ta cũng không thể vì vậy mà giết ngươi diệt khẩu"

Tên nam nhân sững người , quỳ xuống van xin

"Đừng mà đại nhân , ngài tha cho ta đi! Ta cầu xin ngài đó! Ta chỉ có từng này thôi , thật đó! Quan gia!"

Báo hiệu của Lục Phiến Môn đột nhiên vang lên :

"Việc mới kìa! Đại Dương , huynh đưa hắn về đi , nhớ để mắt đến hắn đó , chăm sóc Tào Linh Nhi cho tốt , ta đi đây"

"Lại thế rồi!" - người mặc áo xanh nam thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net