chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sư phụ! Sư phụ! Có án mới gì thế?"

"Đây là phủ đệ của binh bộ lang trung Tào Côn , giờ tý hôm nay đột nhiên cháy lớn , cháy rụi cả phòng chính . Mà Tào lang trung lại vừa hay có ở trong phòng . Khi hạ nhân phát hiện ra , thì người đã đi rồi."

"Thi thể đâu ạ?"

"Ở trong phòng , vừa hay để cho ta xem , gần đây con học tập đến đâu rồi. Đi!"

Vào phòng thấy có một vị phu nhân khóc sướt mướt , chân đã không còn đứng vững nữa , cả người đã phải dựa vào nha hoàn , Kim Hạ lên tiếng :

"Đây chắc là Tào phu nhân đúng không?"

Mở chiếc khăn trắng ra , thi thể đen thui đã bị cháy không nhận ra mặt mũi , Kim Hạ nghi ngờ :

"Bà chắc chắn đây là thi thể của Tào Côn Tào đại nhân chứ?"

"Vâng. Tối qua đại nhân thức khuya làm việc, ta còn đem một bát canh ngọt tới, để chàng đỡ mệt sau đó về phòng nghỉ, không ngờ đến khi tỉnh dậy chàng đã xuống suối vàng mất rồi!"

Kim Hạ khám xét thi thể kĩ càng , báo cáo với sư phụ mình :

"Tào đại nhân là bị người khác hại chết. Người xem, toàn thân bị đốt cháy , toàn thân đen sì ,nhưng trong miệng và mũi lại không có muội than. Theo như bình thường, dù chỉ bị dốt cháy dính lửa một phần, cũng sẽ đau đớn dãy dụa. Nhưng thi thể này, dù bị cháy toàn thân nhưng tư thế vẫn giữ thế nằm thẳng. Vì vậy trước khi cháy , người đã chết rồi."

"Trước khia Tào đại nhân từng bị thương sao?" - Kim Hạ quay sang vị phu nhân kia hỏi

"10 năm trước, trên chiến trường, đại nhân từng trúng tên ở ngực, may mà, đầu tên còn cách tim mấy phân , nên mới giữ được tính mạng. Nhưng đâu biết, y quan lấy tên ra quá mạnh tay, làm vỡ một mảnh sắt ở trong người. Đại nhân phúc lớn mệnh lớn, dù trong người có dị vật, nhưng cũng không sao. Sau đó trở thành một giai thoại."

"Xem ra mảnh sắt này chính là mảnh tên còn sót lại. Sư phụ! Nếu đúng như Tào phu nhân nói thì thi thể này chính là Tào đại nhân, không còn nghi ngờ gì nữa"

Sư phụ Kim Hạ chính là Dương bổ đầu của Lục Phiến Môn - Dương Trình Vạn . Sau khi tập hợp tất cả bổ khoái Lục Phiến Môn lại :

"Báo cho mọi người một tin , Tam Pháp Ti đã gửi văn thư , ai nhận vụ này, bắt được hung thủ, thưởng 15 lượng"
( cho bác nào không biết nhé:
1 lượng bạc = 2,3 tr vnd
=> 15 lượng = 34,5 tr vnd )
"Bao nhiêu? 15 lượng? Nhiều thế cơ á?"

"Ngoài ra, bao hết tiền đi lại"

"Văn thư ở đây , ai lấy được thì là của người đó"

Việc này đối với Kim Hạ mà nói dễ như trở bàn tay , không mất tí sức nào đã lấy được văn thư trên tay Dương bổ đầu , đang vui vẻ vì có được văn thư thì từ đâu một người mặc Phi Ngư phục bay đến xoay vài vòng liền cướp đi văn thư trên tay Kim Hạ. Phát giác ra được không nghĩ nhiều mà rút súng ra nhưng không ngờ võ công của người này lại cao siêu đến vậy , chưa kịp phản ứng, khẩu súng đã bị đá lên không trung , bị người kia đoạt lấy dễ dàng chĩa thẳng súng vào đầu Kim Hạ. Như nhận ra điều gì đó Kim Hạ mắt mở to, miệng vô thức :

"Cẩm y vệ?"

"Cẩm y vệ làm việc, không phận sự mời lập tức giải tán"

"Hạ nhi , không được lỗ mãn. Tổng bổ đầu Lục Phiến Môn , Dương Trình Vạn tham kiến Lục đại nhân. Thuộc hạ vô dụng, không biết dạy dỗ kẻ dưới, mong đại nhân đừng trách tội tiểu đồ."

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Dương bổ đầu rồi lại nhìn thẳng vào Kim Hạ, cây súng trên tay bắt đầu được hạ xuống.

"Hạ nhi, còn đứng ngơ ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi Lục đại nhân đi."

"Lục đại nhân?"

"Vị này là, con trai của Lục đại nhân, Chỉ huy sứ Cẩm y vệ. Lục Dịch, Lục kinh lịch."

"Ai da , thì ra là Lục đại nhân, vừa rồi ta không biết là ngài, đắc tội rồi. Ta chỉ là đàn bà con gái, chắc đại nhân không chấp đâu nhỉ? Còn súng của ta, ngài có thể trả cho ta không?"

Ánh mắt dò xét của người được gọi là Lục đại nhân kia quét qua người Kim Hạ , lạnh lùng hỏi:

"Một bổ khoái cỏn con ở Lục Phiến Môn, sao lại có thần khí súng ngắn Doanh Đốc Quân trở lên mới được dùng vậy?"

"Hồi bẩm đại nhân, đây là do lần trước, Kim Hạ phá án được thưởng đặc biệt. Đã báo lên Thần Cơ doanh rồi ạ."

"Vậy sao?"

"Vâng."

Nhìn qua một lượt khẩu súng, bóp cò rồi lại chĩa vào đầu Kim Hạ:

"Nhưng, ta vẫn còn một nghi vấn"

Một tiếng súng phát ra ngay sau đó khiến mọi người hoảng hốt, viên đạn ghim chặt vào hòn đá đằng sau Kim Hạ

"Lục đại nhân,thế này..."

"Thử tí thôi , Dương bổ đầu không cần kinh hoảng."

"Vâng..."

"Nghi vấn của ta là, súng của Thần Cơ doanh vẫn dừng ở loạt sản suất năm Vĩnh Lạc thứ 20, ngắn nhất cũng là gần 10 tấc. Cây súng này lại chưa đến 7 tấc. Thế là thế nào?"

"Hạ nhi, trả lời đại nhân đi kìa."

"Hồi bẩm Lục đại nhân, là ta tự thiết kế, rồi nhờ người làm"

"Tự thiết kế. Thảo nào uy lực bình thường. Thi thể Tào Côn đâu?"

"Ở trong phòng ạ."

----------

"Các ngươi chắc chắn đây là thi thể của Tào Côn chứ?"

"Vừa rồi đã kiểm tra thi thể rồi, phát hiện ra đặc điểm của Tào Côn. Tào phu nhân cũng xác nhận rồi."

"Sầm Phúc. Tìm người đưa thi thể này về Bắc Trấn Phủ Ti. Chúng ta sẽ kiểm tra lần nữa."

"Vâng."

"Đại nhân đang nghi ngờ việc kiểm tra của ta sao?"

"Vậy cô nói xem, thi thể còn những đặc điểm gì?"

"Theo như Tào phu nhân, thì 10 năm trước Tào Côn bị trúng tên trên ngực, trong người vẫn còn một mảnh tên. Đây chính là mảnh vỡ phát hiện được trong ngực hắn."

"Màu sắc và chất liệu này,hẳn là sắt mới tầm 2 năm nay. Cho nên, người này không phải Tào Côn. Chân tướng bề nổi bên ngoài, chưa chắc đã là kết quả thực sự."

"Sầm Phúc , điều tra xem ở Tào phủ có hạ nhân nào mất tích không."

"Vâng."

"Vậy nếu người chết không phải Tào Côn thì Tào Côn thật đâu?"

"Tào Côn còn liên quan đến một vụ thông địch mưu phản. Vụ này Bắc Trấn Phủ Ti tiếp quản rồi."

"Chuyện này... Lục đại nhân. Tam Pháp Ti đã hạ lệnh lập án, ngài độc tài như thế, e là không ổn."

"Dương bổ đầu, Lục Phiến Môn kinh phí hạn hẹp, nhân lực cũng có hạn, đến nữ tử yếu ớt cũng không bỏ qua. Nếu cứ cố muốn gánh đại án như thế này, e là thế mới không ổn." - Sầm Phúc

"Ây zu, thối quá đi mất! Huynh đệ, ta thấy huynh trông mặt người dáng cún, sao mà ăn nói bốc mùi quá vậy?"

"Hạ Nhi!"

"Cô..."

"Sầm Phúc."

"Văn thư của Tam pháp ti, ta tạm thời cầm đi đã. Chuyện này, ta đương nhiên sẽ nói rõ với hoàng thượng."

"Nếu đã như vậy, thì cứ nghe theo ngài đi ạ"

"Vậy Lục mỗ xin cáo từ trước."

"Đợi đã. Đại nhân muốn đi cũng được thôi, nhưng ngài trả đạn với súng cho ta đi."

"Ngươi vừa chĩa súng vào ta, chuyện này ta vẫn chưa quên đâu."

"Nhưng vừa rồi ngài cũng hù dọa ta mà. Chúng ta bằng nhau rồi đó."

"Nhưng thế không có nghĩa là ta đã tha thứ cho cô."

"Ngài... Cẩm Y Vệ là những võ tướng thân tín của hoàng thượng, hoàng thượng yêu ngài như con, ngài lại ngang ngược thế à?"

"Hạ Nhi!"

"Thi thể Tào Côn ngài chuyển đi. Văn thư ta lấy được ngài cũng cướp đi. Được. Ta coi như ngài muốn tranh công lấy được cả hai cái đó đi. Nhưng ngài không thể cầm luôn cả tài sản riêng của ta đi chứ."

"Nếu cô có bản lĩnh phá án. Ta sẽ trả súng lại cho cô"

"Thì ra là khinh thường ta. Được. Ta nhất định sẽ bắt được hung thủ trước ngài. Cho Cẩm Y Vệ các ngài đẹp mặt."

"Hạ Nhi! Con quá đáng rồi đấy."

"Sư phụ! Là do đám Cẩm Y Về đó bắt nạt người quá đáng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net