chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại căn nhà nhỏ đơn sơ nhưng nom trông thật ấm áp, 2 mẹ con Kim Hạ cùng nhau dùng bữa cơm cuối ngày. Kim Hạ chính là cô nhi do Viên đại nương nhận về nuôi từ một kĩ viện nhỏ, dù là con nuôi nhưng Viên đại nương coi Kim Hạ như con gái ruột của mình.

"Con ăn xong thì tắm rửa, thay bộ đồ đi. Ta ngồi đây còn ngửi thấy mùi mồ hôi chua lòm. Ta đã bảo từ lâu rồi mà, con gái con đứa mà đi làm bổ khoái cái gì? Vừa khổ vừa mệt lại chẳng ra làm sao. Con đó,nếu lúc đầu chịu nghe ta gả đi đầu thành đông vào Tôn gia làm bánh ngọt thì đã.."

"Còn lâu con mới gả cho con khỉ gầy đó, người còn chẳng to bằng con"

"Tôn gia người ta làm bánh nướng hoa đào đó, làm ăn tốt lắm, còn mua cả cửa hàng ở cầu Tân Phong. Con mà nghe ta gả qua đó thì giờ đã thành thiếu phu nhân, giờ nói cũng vô dụng, con có biết con dâu của Tôn gia đã mang thai, con nhìn lại con đi"

"Mẹ, con gái mẹ làm nghề này đâu có chán thế, hơn nữa, giờ con chưa vội gả đi đâu"

"Con không gả đi thì còn làm gì, đi làm Bổ khoái tiếp à? Bổng lộc tháng này đâu? Đưa đây, ta tích góp hộ con làm của hồi môn"

"Không có"

"Con lén gom tiền phải không? Con đừng tưởng ta không biết, con làm Bổ khoái vừa khổ vừa mệt, tiết kiệm đủ thứ, con gom tiền là để đi tìm cha mẹ đẻ, bao nhiêu năm rồi? Con còn chưa tỉnh mộng à? Con nhìn ta này... Nhìn ta... Ta chính là mẫu thân thân sinh của con, ta chăm con từng bữa ăn giấc ngủ, đồ không có lương tâm. Cả ngày chỉ nghĩ đến đám người đã bỏ rơi con... Không có lương tâm"

"Mẹ... Ăn đi... Nào"

"Ăn cơm xong đi bán xe đậu khô cho ta"

"Được"

----------

"Đại nhân"

"Sao vậy?"

"Ti chức đã khám nghiệm cẩn thận thi thể đó là chết rồi bị đốt. Con gái duy nhất của Tào Côn - Tào Linh Nhi đã bỏ trốn cùng một môn khắc tên Lí Đản, Tào phu nhân đến Lục Phiến Môn báo án, giờ Lí Đản đã bị bắt "

Lục Dịch cầm trên tay khẩu súng của Kim Hạ kĩ lưỡng quan sát, nghe Sầm Phúc báo cáo, buộc miệng khen.

"Không ngờ cô gái đó lại hiểu những thứ này, chỉ đáng tiếc ống súng ngắn, tầm bắn cũng không xa. Lí Đản là nhân vật quan trọng. Đi"

----------

Người ta nói Kinh Thành là chốn của Vua, mọi thứ đều xa hoa lộng lẫy, hội chợ đông đúc người, không khí vô cùng náo nhiệt, Kim Hạ vừa thưởng thức sự náo nhiệt nơi đây vừa phụ mẹ bán xe đậu phụ.

"2 xiên đậu phụ khô, không thêm dầu cay... Tây thi đậu phụ"

"Ấy, sao huynh biết ta ở đây?"

"Ta đến nhà muội, biếu 2 con cá muối, mẹ muội nói muội ở đây trông hàng"

"Huynh thấy người đập đá kia không? Ta ở đây bán được 3 xiên đậu phụ khô, hắn đập được 8 lần rồi. Hắn cứ thế một buổi tối lại kiếm được cả tháng bổng lộc của chúng ta, chúng ta còn làm Bổ khoái làm gì?"

"Muội không sợ đau à?"

"Huynh chê tiền đau à?"

"Ta... Muội đó. Nói chuyện nghiêm túc nào, ta đến để nói với muội, tên Lí Đản kia chạy mất rồi"

"... Chạy rồi? Sao lại chạy mất rồi?"

"Tự phá khóa nhà giam rồi chạy mất"

"Huynh đệ canh cửa đâu?"

"Không đủ người, không ai giao ca, huynh ấy ra ngoài ăn miếng cơm, mới có chút mà tên đó đã chạy"

"Haizzz"

----------

Cùng lúc đó tại con đường gần đó, có một tên đang hoảng hốt chạy đột nhiên bị một người bay đến đạp mạnh vào người hắn khiến hắn ngã vào xe đậu phụ của Kim Hạ, bá tánh xung quanh đã vây quanh đông nghịt nhưng không ai dám lại gần.

"Ai đó? Ngươi... Lí Đản?"

"Nói... Người ở đâu?" - ánh mắt như chim ưng của Lục Dịch quét qua Kim Hạ rồi lại nhìn chằm chằm vào tên Lí Đản.

"Đại nhân, ta không biết, ta thực sự không biết, ngài tha cho ta đi.. Đại nhân"

"Không biết? Đưa vào nhà giam"

"Vâng"

"Đại nhân, ngài tha cho ta đi, ta thật sự không biết. Đại nhân, ta thực sự không biết"

"Lí Đản... Đại nhân... Lục đại nhân... Ta... Ngài làm việc cũng không thể phá quầy đậu phụ của ta"

"Tránh ra" - Sầm Phúc toan rút kiếm ra nhưng đã bị Dương Nhạc chặn lại.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Haa... Đại nhân, quầy đậu phụ của ta thật ra cũng không mắc, ngài đưa ta 2 lượng bạc là được rồi, ngài đưa tiền cho ta rồi ta sẽ đi ngay. Nếu không ta về không biết nói sao với mẹ"

"Đưa tiền cho cô ta"

"ĐẠI NHÂN... ĐỪNG QUÊN NHỮNG GÌ CHÚNG TA ĐÃ CƯỢC... Ta khó khăn lắm mới bắt được Lí Đản, Cẩm Y Vệ chẳng tốn tí sức nào đã cướp người đi mất... Từ sáng đến tối nói mình có năng lực phá án tốt. Ta thấy chỉ sống khôn cướp công thôi. Toàn ra vẻ"

"Có điều, giờ ta không có chứng cứ, vụ cược của muội với Lục đại nhân nhất định rất bất lợi, ta thấy, muội nên chuẩn bị nhận thua đi"

"Nhận thua? Không thể nào. Còn chưa bắt đầu đã nhận thua, đây không phải là phong cách của tiểu gia đây. Huynh yên tâm, ta nhất định không nhận thua"

----------

Tại cửa sau nhà giam Bắc Trấn Phủ Ti

"Cửa sau nhà giam, không phận sự miễn vào"

"Từ bao giờ huynh có một thúc thúc đưa cơm cho nhà giam?"

"Cái này có gì kì lạ? Muội thấy gia phả nhà ta lúc nào à? Ta làm việc muội cứ yên tâm"

"Được đó, cuối cùng cũng biết sao huynh thích nấu cơm, thì ra là di chuyền"

"Quan gia ngài xem"

"Nghiêm túc đi, muội chắc chắn Lí Đản biết tung tích của Tào Côn ư?"

"Lí Đản chắc chắn có vẫn đề nếu không Cẩm Y Vệ để mắt đến hắn làm gì? Cẩm Y Vệ là ai chứ? Là đám ăn thịt người không nhả xương, ta lại chẳng nếm đủ rồi"

"Nói bé thôi, đừng để bị nghe thấy"

"Được rồi, vào đi"

"Đi thôi"

Tại nhà giam Bắc Trấn Phủ Ti, Kim Hạ tìm được tên Lí Đản kia, liền dùng kế của mình khiến hắn nói ra.

"Nói cho ta biết, Tào Côn ở đâu?"

"Cô và Lục đại nhân kia đúng là giống nhau, toàn hỏi những vấn đề kì lạ. Ta thừa nhận ta dụ bắt con gái của Tào Côn nhưng ngoài chuyện đó ta chẳng biết gì... Đại tỷ, thả ta ra đi, được không?"

"Ai là đại tỷ của ngươi? Nếu ngươi cho ta biết, ta làm bà nội ngươi cũng được"

Kim Hạ giơ trước mặt hắn 6 thỏi vàng khiến hắn hoảng hốt :

"Vàng của ta? Rõ ràng ta... Sao cô lấy được?"

"Nói không đây? Nếu ngươi không nói, chỗ này là của ta nhé. Ta còn chưa gom đủ của hồi môn đâu"

"Bà cô của ta... Ta nói... Ta nói, chuyện là thế này..."

Lục Dịch tiến vào nhà giam, thấy tên đưa cơm lén lén lút lút, tiến lại gần thì nhận ra là Kim Hạ, Kim Hạ biết mình bị phát hiện, cúi đầu.

"Tiểu nhân tham kiến đại nhân"

"Bắt đầu từ mai, không cần đưa cơm cho hắn"

"Vâng"

----------

"Nghe ngóng đến đâu rồi?"

"Hạ gia của huynh ra tay chưa từng thất thủ. Huynh nghĩ xem, Lí Đản này, một hạ nhân. Ra tay một cái liền dùng 3 thỏi vàng mua chuộc chúng ta, khi đó ta đã thấy có vấn đề, sau đó ta tới Tào phủ điều tra phát hiện trước khi Tào phủ xảy ra chuyện nửa tháng, Tào Côn từng nhiều lần lấy vàng từ phòng thu chi. Như vậy xem ra vàng trong tay Lí Đản chắc chắn là Tào Côn đưa"

"Chỗ vàng đó, muội tìm được ở đâu?"

"Nói đến vàng à? Sau khi rời Tào phủ, ta qua dạo nhà Lí Đản chút. Đều là người yêu tiền, tâm tinh tương thông, ta rất nhanh đã tìm được chỗ hắn dấu bảo bối haa"

"Tức là chuyện Tào Linh Nhi bỏ trốn với Lí Đản là được sắp xếp từ trước"

"Ây dô Đại Dương, ta còn tưởng huynh chỉ biết nấu cơm, nghĩ rõ ràng quá. Tào Côn sắp xếp cho Lí Đản đưa Tào Linh Nhi đi, không ngờ Lí Đản nhận tiền của người ta rồi lại còn thực sự quyến rũ con gái nhà người ta"

"Không đúng, nếu những chuyện này thực sự do Tào Côn sắp xếp, sao hắn còn báo quan tìm người đi bắt Lí Đản?"

"Người báo quan không phải Tào Côn mà là một phu nhân mà hắn cưới sau đó... Hắn ngàn tính vạn tính nhưng lại thiếu mất một chiêu"

"Hạ gia anh minh"

"Ây phải rồi, Lí Đản nói cho ta 2 chỗ có thể Tào Côn đang chốn. Một chỗ trong thành, một chỗ ngoại thành. Tào Côn yêu thương con gái thế, ta đoán giờ hắn vẫn chưa rời khỏi thành, chúng ta chia ra tìm, phải bắt được người trước Cẩm Y Vệ, huynh xem trong thành không thấy người thì ra ngoại thành gặp ta"

"Được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC