Chương 55: Quỷ rước dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ầm một tiếng!

Khương San bất chấp lao thẳng vào trong nhà, khóa cửa lại, ngồi núp ở trong quầy, bây giờ dù có đánh chết nàng cũng nhất quyết không ra.

Con mẹ nó! Thật sự là dọa người mà!

Lúc đầu là một người đàn ông, bây giờ thì lại là một người phụ nữ, ngay cả xe cũng đổi một chiếc khác.

Trời ạ! Đây chắc chắn là trong phim viễn tưởng mà.

Dù có cẩn thận bao nhiêu thì cuối cùng vẫn thật sự là khó lòng phòng bị...

"Tiểu muội muội à, muội đâu rồi, đổ xăng cho tỷ xong mà muội lại không muốn lấy tiền sao?"

Âm thanh kêu gọi của người phụ nữ ngoài cửa nghe rất nhẹ nhàng du dương, giống như đang thì thầm bên tai của Khương San vậy.

Bỗng Khương San chợt nhớ tới lời Bạch Thường nói, một khi qua giờ Tý thì cho dù bất kỳ ai gọi nàng đi chăng nữa, nàng cũng không được đáp lại.

Tôi ... tôi ... tôi không có nghe đâu, tôi không có nghe gì cả...

Khương San sợ hãi bịt chặt lỗ tai, mặc cho người phụ nữ kia có gọi thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng nhất định không trả lời.

"Tiểu muội muội à, muội mau mau ra mà xem, bên ngoài có nhiều xe tới đổ xăng lắm, tất cả đều đang chờ muội kìa, muội mau đi ra đi..."

Người phụ nữ kêu gọi liên tục, hết lần này đến lần khác.

Ngoài cửa, những tiếng kèn xe cũng vang lên inh ỏi, khiến cho Khương San sợ đến mức thất hồn lạc phách, cả người chui rúc dưới quầy, tay chân run lẩy bẩy.

Kết thúc rồi ... mọi thứ kết thúc thật rồi, biết vậy đã không nghe lời Bạch sư huynh, nếu không thì bây giờ cũng chả bị quỷ bao vây như vậy...

Bỗng nhiên có một âm thanh thì thầm vang lên bên tai của nàng.

"Nào! Đừng sợ, không sao đâu, cô cứ đi ra đi."

Giọng nói này rõ ràng là của một nam tử, giọng điệu nhẹ nhàng, rõ ràng, vang lên từ phía sau lưng của nàng.

Ông trời ơi, không lẽ quỷ đã tiến vào đây?

Đúng rồi đúng rồi, nếu là quỷ thì không có thân thể cho nên có đóng cửa cũng vô dụng thôi.

Không sao ... không sao, mình có Phật Châu trừ tà của Bạch sư huynh cho, bảo đảm Bách Quỷ sẽ không dám lại gần, Bách Quỷ sẽ không dám lại gần...

"Này này, tôi đã nói không sao rồi, cô còn núp ở đó làm gì?"

Cái giọng nói kia vẫn còn đang thì thầm bên tai và rồi đột nhiên có một cái tay khoác lên vai của nàng.

"Aaaaaaaaaaa..."

Khương San không nhịn được hét lớn, nhảy lên cầm cái ly trà trên bàn đập thẳng về phía sau nàng.

Một tiếng "Bốp" vang lên, người kia bụm mặt đau đớn, nắm chặt lấy tay Khương San mà mắng :"Cô bị điên à, là tôiiii..."

Khương San bình tĩnh nhìn lại mới phát hiện người đang đứng trước mặt mình chính là Bạch Thường, Bạch sư huynh.

"Bạch sư huynh! Cuối cùng anh cũng đến..."

Khương San quăng hết liêm sỉ, nhào thẳng vào ngực Bạch Thường, hai cánh tay ôm chặt lấy hắn, có chết cũng không buông.

"Hừm hừm... Này này ... Đừng có như vậy mà ... đừng có như vậy... Bên ngoài còn có quỷ đang nhìn đấy..."

Bạch Thường dùng hết sức đẩy Khương San ra, vừa xoa mặt đang sưng vừa nói :"Không ngờ cô ra tay mạnh như vậy đó ... ui da ... ngay cả giọng nói của tôi mà cô cũng không nhận ra hả?"

Khương San khóc nức nở nói :"Ai biểu anh tự nhiên xuất hiện sau lưng tôi làm chi, làm sao tôi biết là người hay là quỷ được!"

"Được rồi... Cô không cần sợ, có tôi ở đây rồi, không sao đâu, đừng khóc nữa, ngoan ngoan..."

"Có thật là sẽ không sao không?"

Khương San cẩn thận đi tới cửa, nhìn ra thì thấy bên ngoài có tầm 7-8 chiếc xe đang đậu kín chỗ, bên cạnh mỗi chiếc xe là một người đang đứng, ai ai cũng khuôn mặt u ám đang nhìn chằm chằm vào nàng.

"Này này Bạch ca ... nhìn đáng sợ như vậy mà anh lại bảo là không sao?"

Khương San sợ đến mức ngồi xổm xuống đất, thiếu chút nữa là tè ra quần.

Đây thật sự là 1 cái ổ quỷ hay sao?

"Ờ! Ý của tôi là như vậy đó, có tôi ở đây rồi thì nhất định cô sẽ không sao đâu."

Bạch Thường mắt nhìn ra bên ngoài, cẩn thận quan sát.

Thật ra lúc Bạch Thường vừa đến, thì từ đằng xa hắn đã nhìn thấy một dòng xe đỏ rực đang đứng xếp hàng dài trên đường.

Bạch Thường biết đây chính là Quỷ Xa của Âm Phủ đang diễu hành.

Trước đây, dân gian thường xuyên có người gặp phải âm binh mượn đường, còn có cả quỷ rước dâu nữa.

Tất cả đều là một nhóm ma quỷ tham gia tập thể với quy mô lớn.

Đặc biệt nhất chính là quỷ rước dâu, bình thường sẽ có 1 cái kiệu màu đỏ với 4 đến 8 người khiêng, đi theo sẽ là chú rể đang cưỡi trên một bạch mã cao to, tiếp đến là ban nhạc thổi kèn đánh trống, cuối cùng mới là họ hàng thân thích .

Bình thường thì những cái này đều xuất hiện ở ngoại ô thành phố, nơi dân cư thưa thớt. Số lượng người tham gia có thể từ mấy chục, thậm chí hơn trăm người.

Thật ra thì ở Âm Phủ chuyện này cũng bình thường thôi.

Con người ai lạ không muốn cưới vợ sinh con, làm việc mưu sinh sống qua ngày, quỷ cũng như vậy thôi.

Bởi vì ở Phong Đô Thành dưới Âm Phủ, không phải con quỷ nào cũng bị bắt xuống địa ngục cả, đa số Quỷ Hồn đều có cuộc sống tự do.

Bọn họ sinh hoạt ngay tại ngoại ô của Phong Đô Thành.

Về vấn đề xây dựng hay quy họach liên quan tới Phong Đô Thành thì đó là chuyện của Âm Phủ, còn bây giờ thì Bạch Thường chỉ có thể xác định dòng xe đỏ rực này chính là một đoàn xe rước dâu.

Mặc dù niên đại có chút khác biệt, nhưng địa phủ bây giờ cũng bắt kịp trend quá đi chứ, cưới hỏi không cần xài cỗ kiệu cồng kềnh có người khiêng nữa mà chuyển thành xe hơi thể thao sang trọng.

Nhưng đoàn xe này tụ tập ở trạm xăng không phải là muốn đổ xăng tập thể hay sao?

Quỷ Xa của Âm Phủ đều là xe giấy thì làm sao mà đổ xăng được?

Vấn đề này cũng có chút kỳ lạ, nhưng Bạch Thường cũng không muốn tốn quá nhiều chất xám để làm gì, bởi vì bây giờ trước mắt hắn là một người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ đang từ một chiếc xe bước xuống.

Bạch Thường vội vã chạy tới, nhưng vẫn chậm một bước, lúc hắn vừa tới trạm xăng thì Khương San đã phát hiện ra chiếc xe kia chính là xe giấy, vì quá sợ hãi mà nàng chạy thẳng vào trong phòng, khóa trái cửa lại.

Thấy tình thế không ổn, Bạch Thường lập tức đi vòng qua cửa sau của trạm xăng, đạp cửa nhảy vào, âm thầm nhanh chóng dán Trấn Sát Phù vào 4 góc phòng

Mọi việc đều theo dự định, những con quỷ kia không có cách nào xông vào được, nhưng điều hắn không nghĩ tới là Khương San lại coi hắn như một con quỷ, cầm ly trà phang thẳng vào mặt, thiếu chút là đánh gãy hết răng của hắn.

Đứng ở cửa quan sát bên ngoài một hồi thì Bạch Thường dần dần hiểu được vấn đề.

Những quỷ xa này tuyệt đối không vô duyên vô cớ tụ tập ở đây chỉ để đổ xăng.

Bởi vì Quỷ Xa căn bản là không cần đổ xăng rồi.

Với lại bọn họ cũng chả rảnh để đi hù dọa Khương San tìm niềm vui được.

Vậy đám quỷ này đến đây làm gì?

Thắc mắc là thế, nhưng trong mắt hắn lúc này chỉ có hình ảnh của mỹ nữ áo đỏ ngoài cửa, sau khi quan sát tỉ mỉ nàng một lúc thì bỗng nhiên hắn nở một nụ cười đầy thâm ý.

"Có biện pháp rồi, bây giờ tôi sẽ cho cô 7 cái bánh bao, cô lập tức mở cửa rồi hỏi nữ quỷ đang mặc quần áo đỏ kia một câu, có được không?" Bạch Thường nói.

"Hỏi .. hỏi cái gì?" Khương San rụt rè nói.

"Cô mở cửa, bưng ra 7 cái bánh bao rồi hỏi nàng có đói bụng hay không? Nếu như nàng trả lời đói thì cô cứ đem hết 7 cái bánh bao này cho nàng ăn. Còn nếu như nàng trả lời không đói, vậy cô chỉ cần đáp lại là cô không ăn thì tôi ăn, sau đó ăn sạch hết 7 cái bánh bao rồi quay trở lại đây, như vậy là ok."

"Này này Bạch sư huynh, anh muốn tôi ăn 1 lần 7 cái bánh bao hay sao?"

"Đúng vậy, 1 lần ăn hết 7 cái bánh bao."

"Vậy... Tôi có được uống nước hay không?"

"Không được uống nước."

Khương San trợn mắt ngạc nhiên, chập mạch hả cha, một hơi ăn hết 7 cái bánh bao mà còn không được uống nước, không sợ nghẹn mà chết hay sao?

Lạng quạng có khi mình chưa bị quỷ hù chết cũng bị nghẹn mà chết mất ?!

Bạch Thường mỉm cười, lấy ra một cái túi, đổ ra thứ gì đó đưa cho Khương San.

Khương San cúi đầu nhìn thì thật đúng là 7 cái bánh bao.

Là những cái bánh bao nhỏ xíu xiu...

Mấy cái bánh bao này bên trên đều có một hoa văn màu đỏ, nhìn chẳng khác nào bánh bao cúng vậy.

"Đây là bánh bao do tôi đặc chế để bắt quỷ, nên cô cứ yên tâm đi đi, ngoan nào, nghe lời tôi, tôi chắc chắn sẽ không hại cô đâu."

"Bạch sư huynh, tôi có thể không đi có được hay không?" Khương San bất đắc dĩ đi tới cửa, vừa đi vừa quay đầu nói.

"Không được, bọn họ vì cô mà tới, cho nên chỉ có mình cô mới có thể giải quyết chuyện này."

"Được rồi..."

Khương San dùng hết can đảm đi tới đẩy cửa.

Cánh cửa này nàng không biết đã mở bao nhiêu lần, nhưng sao lần này nó lại nặng nề như vậy.

"Này này Bạch sư huynh, anh thật sự không phải là do đám kia quỷ kia cử đến đây để dụ tôi đấy chứ ?"

Đột nhiên ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net