Chương 56: Bánh bao nhỏ thơm ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì cuối cùng Khương San cũng quyết định mở cửa.

Cửa vừa mở thì bỗng nhiên có một luồng gió âm u tịch mịch thổi tới.

Hồng y nữ quỷ đứng ngoài cửa lộ ra cái miệng đỏ tươi, đang nở một nụ cười ngoác tới tận mang tai, khuôn mặt trông vô cùng quái dị.

Mẹ kiếp nhà ngươi! Cái miệng to như vậy đừng nói là 7 cái bánh bao nhỏ, ngay cả 7 cái bánh bao lớn thì cũng chỉ 1 táp là hết, có khi ngay cả cái đầu của ta ngươi cũng có thể ngoạm được nữa là.

Sau khi gồng mình nửa ngày, Khương San cố gắng dùng hết can đảm của mình, rụt rè hỏi.

"Này này ... Cô có đói bụng không?"

Hả?

Hồng y nữ quỷ cũng ngây ngẩn, đây là ý gì?

"Nếu như cô đói thì ở đây tôi có 7 cái bánh bao nè, cô cứ ăn thoải mái đi." Khương San đưa tay ra nói.

Hồng y nữ quỷ khuôn mặt trắng bệch, lộ ra vẻ kinh hãi.

"Ân nhân, chẳng lẽ là ân nhân đang ở đây?"

Hồng y nữ quỷ kêu lên, lao tới đoạt lấy 7 cái bánh bao, nhét hết toàn bộ vào miệng mà nhai nhồm nhoàm.

"Aaa. . . Thật là thơm và ngon, đúng là mùi vị này rồi. . ."

Hồng y nữ quỷ lộ ra vẻ mặt vô cùng sảng khoái, bỗng nhiên nàng xoay mình quỳ sụp xuống đất.

"Không biết ân nhân đang ở đây, A Nguyễn đã mạo phạm người rồi."

Khương San khiếp sợ, ai ... ai là ân nhân của nàng?

Bỗng nhiên sau lưng nàng vang lên một giọng nói :"Ha ha ha ha, không nghĩ tới là cô còn nhớ tới tôi, thật là hiếm thấy."

Bạch Thường xuất hiện ở trước cửa, hồng y nữ quỷ quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.

"Ân nhân, công ơn cứu mạng ngày nào, A Nguyễn làm sao dám quên."

"Nếu cô đã nói như vậy thì thôi, miễn tội cho cô, đứng lên đi."

Bạch Thường ngạo mạn vung tay nói, được sự cho phép của hắn hồng y nữ quỷ mới dám đứng lên.

Khương San đứng một bên nhìn mà 2 mắt sáng rực cả lên, chỉ muốn xông tới mà ôm hôn Bạch Thường một cái.

Ngay cả hồng y nữ quỷ còn phải quỳ xuống gọi hắn là ân nhân, Bạch sư huynh thật sự là soái ca mà

Thật ra lúc đứng ở cửa quan sát sự việc thì Bạch Thường đã nhận ra lai lịch của nữ quỷ này.

Khoảng một năm trước, lúc mà Bạch Thường vẫn còn chưa được tiếp quản quán cơm, vào cái đêm mà hắn đang cho những Quỷ Hồn trong tiệm ăn thì cô gái này bỗng nhiên xuất hiện, như 1 vị khách không mời mà tới.

Nhìn hồng y nữ quỷ này hắn biết, lai lịch của nàng không hề nhỏ, bèo nhất cũng phải đạo hạnh trăm năm mới đạt được Hồng Y Sát, theo lý mà nói, ác quỷ đạt tới trình độ này sẽ không bao giờ tới Bạch gia quán để ăn cả.

Chủ yếu lúc đó là vì nàng vừa mới vượt qua Thiên Kiếp trăm năm một lần, thân thể cực kỳ suy yếu, hư hư ảo ảo như sắp hồn phi phách tán, đang lang thang tìm nơi trú ẩn thì bị Dẫn Hồn Đăng của Bạch gia thu hút, cho nên mới vô thức đi tới quán cơm họ Bạch.

Nhưng tình trạng của nàng lúc đó vô cùng tồi tệ, không cách nào ăn uống được, nếu vẫn cứ như vậy thì cùng lắm nàng chỉ có thể cầm cự được vài ngày, sau đó Hồn Thể sẽ tiêu tán.

Bạch Thường không đành lòng nhìn nàng hồn phi phách tán, vì vậy đã len lén giấu ông của hắn chọn lấy 7 Quỷ Hồn, rồi mài thành bột trộn với bánh bao để đút cho nữ quỷ ăn.

Cái này gọi là Thất Hồn Tục Mệnh, bởi vì những đại đa số những Quỷ Hồn đều có khả năng đặc biệt là có thể chiếm đoạt, cắn nuốt lẫn nhau để tăng thực lực cho bản thân. Tất nhiên những quỷ hồn được Bạch gia chọn sẽ không phải là những quỷ hồn bình thường, tất cả chúng đều phải có sức mạnh cường đại nhất định, cho nên sau khi nữ quỷ này ăn xong thì sức mạnh cũng đã khôi phục được 1 nửa, nàng ăn nhờ ở đậu ở Bạch gia tầm nửa tháng, trong mắt nàng Bạch Thường chính là ân nhân cứu mạng của mình.

Nhưng mà nửa tháng này cũng thật sự là đau khổ, bởi sau khi ông của Bạch Thường biết được sự việc, đã mắng cho Bạch Thường một trận. Cả ngày cứ dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào nữ quỷ, giống như 1 con chồn đang có ý định xấu xa với 1 con gà mái vậy.

Nhưng nàng thật sự là 1 Hồng Y Sát, dù sao ác quỷ vẫn là ác quỷ, nhất định đã hại không ít người, theo quy củ của Bạch gia thì ác quỷ đã hại người nhất định phải mài thành nguyên liệu.

Nhưng Bạch Thường lại đi cưu mang nàng, còn chữa thương cho nàng, điều này thật sự làm cho ông của Bạch Thường vô cùng tức giận.

Nữ quỷ không đợi vết thương khỏi hẳn mà nhanh chóng rời khỏi quán cơm họ Bạch, để tránh gây phiền toái cho Bạch Thường nàng cũng bặt vô âm tín từ đó.

Không nghĩ tới hôm nay có thể được gặp lại nàng ở đây.

"A Nguyễn, chuyện xảy ra hôm nay là do cô gây ra sao, định kéo người đến cướp trạm xăng đấy à?"

Bạch Thường chỉ đoàn xe nói, hắn quan sát kỹ những chiếc xe này, có thể thấy đây đều là những siêu xe sang trọng, cái gì mà Mercedes-Benz Audi, con mẹ nó ... dẫn đầu lại còn là 1 chiếc Porsche nữa chứ.

Haizzzz ... đám quỷ rước dâu này cũng thật là chú trọng hình thức quá mà.

Hồng y nữ quỷ này gọi là A Nguyễn, nàng cau mày nói với Bạch Thường :"Ân nhân, chắc hẳn người cũng đã nhìn ra, hôm nay chúng tôi đến là để rước dâu đó."

Bạch Thường nói :"Tôi đương nhiên là biết chứ, nhưng nếu như hôm nay là ngày tốt của cô thì sao cô không lo đi thành thân đi mà còn chạy đến đây phá phách cái gì, lại còn kiếm cớ đổ xăng nữa chứ, tôi chưa bao giờ nghe nói quỷ xa mà cần phải đổ xăng đó?"

"Haizzz ... Ân nhân! Xin người đừng hiểu lầm, hôm nay người thành thân không phải là tôi, tôi chỉ là một bà mai đến rước dâu thôi."

Bạch Thường có chút ngạc nhiên, nàng dầu gì cũng là một Hồng Y Sát, tại sao bây giờ lại đi làm bà mai?

"Này! Cô dâu không phải là cô, vậy thì là ai vậy?"

A Nguyễn chỉ chỉ Khương San đang núp ở sau lưng của Bạch Thường :"Hì hì, là nàng đó."

"Hả? Cái gì, làm cô dâu cho quỷ, tôi ... tôi không muốn. . .không ... không."

Khương San mặt mũi trắng bệch, đùa cái mẹ gì vậy, đang yên đang lành tự nhiên đi cưới quỷ làm chồng?

"Này! Đây là chuyện gì vậy?" Bạch Thường không hiểu hỏi.

"Ân nhân, chẳng lẽ người không nhìn ra người con gái này sắp phải chết hay sao? Thật không dám giấu, cũng may là có người coi trọng nàng, muốn cùng nàng nâng khăn sửa túi nên đã nhờ tôi tới rước nàng về."

"Người kia là ai mà lại có thể khiến cho cô cam nguyện làm việc cho hắn vậy?"

Bạch Thường có chút giật mình, có thể sai khiến 1 hồng y nữ quỷ tới làm bà mai thì tên kia phải mạnh đến mức nào?

"Chuyện này. . . Ân nhân! Xin người thứ lỗi cho, tôi không thể nói được." A Nguyễn có chút bứt rứt.

Bạch Thường sắc mặt khó chịu nói :"Được rồi, nếu như cô đã không muốn nói thì thôi vậy, bây giờ cô trở về chuyển lời với người kia là mạng sống của cô bé này do ta bảo kê, nếu như ai không phục thì có thể tới quán cơm họ Bạch tìm ta."

Vẻ mặt A Nguyễn biến sắc, khó xử nói :"Được rồi, nếu như ân nhân đã phân phó thì A Nguyễn xin tuân theo. Chẳng qua là sau khi trở về. . ."

Nàng bỗng nhiên bật khóc, Bạch Thường vội vàng lao tới cầm một cái bình sứ, hứng từng giọt nước mắt trên mặt của A Nguyễn.

"Này này này ... Muốn khóc thì cứ việc khóc chứ đừng kiềm chế như vậy, dễ bị trầm cảm lắm. . ."

Nước mắt của hồng y nữ quỷ chắc chắn là đồ tốt, bởi vì Quỷ Hồn bình thường sẽ không dễ dàng rơi lệ, chứ đừng nói tới cái loại ác quỷ đã đạt cấp bậc cao như nàng, càng sẽ không vì cảm động mà khóc.

Cho nên khi A Nguyễn rơi lệ thì hắn biết nhất định là có chuyện gì đó kinh thiên động địa đang xảy ra mà nàng không nói được.

Vừa chảy xuống được hai giọt nước mắt, A Nguyễn liền quỳ xuống nói.

"Ân nhân, A Nguyễn không dám trở về, chỉ mong ân nhân thu nhận cho."

Bạch Thường gật đầu, xem ra người đứng sau lưng của nàng ắt hẳn là một nhân vật vô cùng đáng sợ, đến mức có thể khiến cho 1 hồng y nữ quỷ run rẩy đến mức không dám trở về.

"Này! Cô muốn theo tôi cũng được, nhưng cô phải nói cho ta biết hết chân tướng sự việc, kể cả những thứ này. . ."

Bạch Thường chỉ chỉ đám quỷ đang đứng xung quanh và đoàn xe.

A Nguyễn nghe Bạch Thường đáp ứng nguyện cầu, nàng vô cùng hạnh phúc, hé miệng cười nói :"Ân nhân! Người không biết chứ, những thứ này thật ra đều là hình xếp, người giấy, xe giấy . . ."

"Cái gì, hình xếp?" Bạch Thường sững sờ, lúc này hắn mới nhận ra mình đã bỏ xót thứ gì, nhìn lại đoàn xe một lần nữa, hắn thấy những con quỷ này từ đầu đến cuối thật sự là không có nói chuyện với nhau, khuôn mặt thì vô cảm, y chang như một đám người giấy vậy.

Hắn đang muốn hỏi cho ra nhẽ thì bỗng nhiên có 1 âm thanh vang lên.

"Họ Bạch kia, để xem lần này ngươi chạy đằng nào!"

Một người mặc quần jean, tóc buộc đuôi ngựa, đang chống hông thở hồng hộc trước mặt hắn.

Nàng chính là Truyền nhân đời thứ 26 của Trát Thải Môn, Hà Vũ Thần.

Nhìn thấy nàng, Bạch Thường mới bừng tỉnh đại ngộ.

"À à! Thì ra cô chính là người đứng sau tất cả ... Giỏi?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC