Chap 3: Căn hộ mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* Xin thông báo quí khách, khoảng 10 phút nữa chúng ta sẽ đáp xuống sân bay Incheon Hàn Quốc. Mong quí khách kiểm tra lại đồ cá nhân trước khi xuống. Xin cảm ơn!*

Yuri mệt mỏi ngồi dậy xoa xoa cổ. Ngủ trên máy bay khó chịu quá, đã thế còn mấy tiếng đồng hồ. Sao chịu nổi?

Cô xoay người sang thì thấy anh ta đang ngủ. Đậu má... ngủ có cần phải đeo khẩu trang đeo kính kín mít thế không. Nhưng vì sắp hạ cánh nên cô mới phải gọi anh ta dậy, người ta thông báo rồi mà ngủ say như chết chưa chịu dậy mà nhóm anh ta đều dậy hết rồi sao không gọi anh ta dậy luôn.

Cô nhích sang gần để gọi anh ta, nhẹ nhàng lên tiếng:

-Anh gì ơi, dậy đi.

Đáp lại cô là tiếng thở đều, cô vẫn tiếp tục gọi và lay anh ta:

- Anh gì ơi! Dậy đi sắp hạ cánh rồi!

-...

- Anh ơi! DẬY ĐI!!

-...

Cô thật sự mất kiên nhẫn.

" Được thôi! Anh thích dùng biện pháp mạnh, tôi chiều!"

Cô dồn hết lực vào cánh tay trái rồi ấn đầu anh ta về phía trước.

* BỘP*

Vì bị mất thăng bằng nên anh ta bị đập đầu vào thành ghế phía trước.

May quá! Anh ta dậy rồi.

- * beep* đứa nào đập đầu bố *beep*

- Cô cười cái gì, cô làm đúng không?_ anh ta gằn giọng lên, giọng rất khó chịu.

- Ngoài tôi còn ai hả?

- Sao cô phải đập đầu tôi thế??Ta còn chẳng biết nhau mà cô cứ tự nhiên vậy hả?_ Giọng nói vẫn khó chịu.

- Ai bảo anh không chịu dậy, kêu anh hàng tỉ lần có được đâu._ Yuri cũng chẳng thua kém mà cãi lại,

- Nhưng ai cho cô đập đầu tôi hả, còn nhiều cách gọi kia mà!

- Tại anh khó dậy!

Nói rồi cô xoay người về phía cửa sổ cùng với khuôn mặt đầy phẫn nộ. Đó là đối với cô còn ai đó thì lại nghĩ khuôn mặt đó dễ thương.

Hiện tại trước mặt cô chỉ toàn mây, nhưng khi mây dần dần tan biến thì cô đã thấy toàn thành phố Seoul.

Woa! Phải công nhận nó rất đẹp. Cô cười làm lộ một chiếc răng khểnh và đôi má lúm.

Máy bay vừa hạ cánh, Yuri hớn hở xách balo đi ra cửa máy bay. Không may cho cô, vừa mới bước ra cửa cái thì gặp một cơn gió lạnh rét run người, người cô chỉ mặc mỗi chiếc áo hoodie, chiếc áo khoác bị ướt nên Yuri buộc phải cho vào balo vì nếu mặc cô có lẽ sẽ lạnh hơn.

- Nè, cô mặc vào đi_ anh ta đưa cô chiếc áo khoác anh đang mặc nói.

Cô còn đang ngẩn người ra chưa tiêu hóa được câu nói của anh thì anh lại nói tiếp:

- Xin lỗi vì đổ nước vào áo cô, cô mặc tạm cái này đi...xong . nhớ . trả!_ nói xong anh ta chạy về phía nhóm của anh ta.

Mãi cô mới tiêu hóa xong và vui vẻ khoác chiếc áo anh. Dù người anh ta có nhỏ so với những người trong nhóm anh nhưng áo khoác của anh ta đối với cô vẫn là to. Không sao cả! Có áo mặc là OK rồi. Mặc tạm chiếc áo khoác rộng thùng thình, đi ngược phía nhóm anh đi.

Cô không bắt taxi đi mà dạo quanh thành phố Seoul để ngắm cảnh đẹp nơi đây. Ở Việt Nam bây giờ là 5 giờ chiều nhưng còn ở Seoul thì đã là 7 giờ tối rồi. Ánh đèn mờ ảo từ các con phố tỏa sáng làm thành phố Seoul nhộn nhịp và sôi động làm sao! Các quán ăn ven đường với mùi thịt nướng và rượu soju thơm phức làm tôi phát thèm nhưng chưa được ăn.

Giờ việc đầu tiên cô cần làm là đi mua quà chúc hàng xóm xung quanh cô đã. Cô ghé vào khu trung tâm mua ít đồ, ở đây có khá nhiều đồ đắt tiền mà Yuri không biết chọn mua gì nữa? Hoa quả chăng? Không không...

Sau một hồi chọn mua, cô đi ra khỏi trung tâm xách tổng cộng 5 túi đồ, mỗi túi là hai hộp caffe.

"Trời ơi! Ai đi vào trung tâm mà đi ra chỉ có caffe không?"

Cô thật sự không giỏi việc chọn đồ cho người khác vì sợ không vừa lòng, đành phải nhờ các chị nhân viên ở đó tư vấn. Chán nản gọi taxi ra về( au: bà chị này không thông thuộc đường Seoul)

Đi theo địa chỉ thì đến một khu căn hộ tên là Hannam The Hill, căn hộ này nằm cũng hơi xa trường cô một chút nhưng thế là cũng được rồi. Cổng chính nó rất to và bảo vệ rất nhiều có vẻ an ninh ở đây rất chặt chẽ.

Tìm khu căn hộ theo địa chỉ thì thấy căn nhà này nó cũng to lắm, đã bảo mama là cho cô căn nhà bé thôi mà, mama thật là...

Đối diện căn hộ cô cũng có căn giống của cô nhưng trông nó to hơn của cô rất nhiều. Căn hộ này nhìn nó( trang trí) khác so với những căn hộ xung quang chắc có người ở, Yuri lặng lẽ đặt hộp quà xuống trước cửa vì không có ai ở nhà cả. Khu căn hộ Hannam này hình như đắt tiền lắm hay sao mà xung quanh căn hộ của cô hầu như chẳng có căn hộ nào được trừ căn đối diện nhà cô có người ở.

Đặt xong gói quà cô vui vẻ bước vào căn nhà mới. Cứ tưởng căn nhà sẽ đẹp lắm cơ nhưng vừa mở cửa chưa kịp ngắm ngôi nhà đã có một đống vali và thùng hàng hỗn độn ngay trước cửa. Giờ Yuri chẳng còn lời nào nói mà phải dọn dẹp hết cái đống này lên phòng, mang nhiều quá cũng khổ.

Sau hai tiếng dọn đồ mệt lả Yuri mới chỉ sắp xếp được hết tất cả đồ đạc ngoài trừ quần áo ra. Cô tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi xem lại ngôi nhà mình vừa sắp xếp. Công nhận căn hộ ở đây rất rộng và thoải mái, ra ngoài ban công Yuri có thể nhìn thấy cảnh đẹp phía xa thơ mộng

Phòng khách được trang trí giản dị nhưng vẫn mang được vẻ đẹp sang trọng của nó.

Căn hộ này được chia ra nhiều phòng, có tổng cộng mười phòng: phòng Yuri, năm phòng tắm, phòng làm việc, phòng nhảy và hai phòng để trống.


Phòng Yuri( hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

Phòng làm việc( hình ảnh mang tính chất minh họa)


Phòng tắm( 5 phòng đều giống nhau)

Phòng nhảy.

* ọc ọc ọc...*

Bụng cô sôi réo lên, từ khi xuống máy bay đến giờ cô vẫn chưa đi ăn được. Đôi chân cô tự di chuyển đến nhà bếp. May là mẹ có gửi số đồ ăn về không thôi cô lại phải ra ngoài ăn mà lười đi lắm. Mở tủ lạnh ra, cánh cửa tủ thì đựng hầu hết là các loại nước. Trước mặt cô toàn rau củ quả, mì ý, trứng,... đành phải nấu mì ý ăn vậy( tủ lạnh có đầy đủ nguyên liệu. Nhưng Yuri lười và mệt nên nấu mỳ cho nhanh gọn lẹ). Lấy tạp dề đeo lên, xắn tay áo lên như một bà nội trợ giỏi vậy.

Chuẩn bị bắt tay vào làm thì có tiếng điện thoại vang lên...nhưng không phải chuông điện thoại cô. Cô cầm điện thoại lên, nó thật sự có chút phần giống điện thoại cô nhưng khi mở màn hình lên thì không phải màn hình khóa cô cài và cô cũng không cài mật mã cho máy cô.

* reng reng*

Cô bị tiếng chuông làm thoát khỏi những suy nghĩ, bình tĩnh nghe máy:

- Yoboseyo?

- Cô có phải cô gái trên máy bay sáng nay không?

- Dạ phải, anh là ai?

- Tôi là người ngồi cạnh cô trên máy bay đó. Cô hình như cầm nhầm điện thoại tôi rồi, ta có thể gặp nhau ở quán caffe Gangnam để lấy lại không?_ À, ra là của anh ta. Chắc sáng vụ rung lắc, cả hai đều bị rơi điện thoại. Không để ý chắc cầm nhầm đây mà, đã vậy lại còn giống nhau...

- Là ở đâu?

- Haizz...vậy tháp Namsan được không?

- Ừm... vậy cũng được.

* tút tút*

Người gì mà lạnh lùng dễ sợ. Đối với một người không thông thuộc đường và dễ bị lạc đường như cô thì biết đi đường nào? A! Đúng rồi, chỉ cần hỏi chị Google là được mà dễ ợt.

Tra xong đường cô lấy tạm chiếc áo khoác đi ra ngoài...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net