Chương 20.2: Công viên giải trí.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An thong thả tìm thêm trò khác, tay ôm chặt con cá heo nhồi bông như sợ bị mất. Dù không biểu hiện nhưng cũng đủ biết An thích con cá heo ấy đến nhường nào. Quân đi bên cạnh mà mặt dài như cái bơm. Cậu vẫn không cam tâm. Nhìn con cá heo mà sự buồn bực tăng lên đáng kể. Nhưng cậu không muốn phá hỏng chuyến đi này vì cái chuyện trẻ con bé tí teo ấy. 
Đi một lúc, An hào hứng nói to, chỉ chỉ: 

- Anh Quân, chơi cái kia đi! 

Quân hơi ngẩn người. Cậu chợt nhận ra rằng An chưa bao giờ gọi tên cậu. Lần này cô gắn chữ "anh" đằng trước. Trong lòng bỗng cảm thấy vui mừng. Quân cứ đứng im bất động như thế cho đến khi: 

- Anh Quân.....Anh Quân.... - An sẵng giọng 

- ... 

- Anh Quân..... Vũ Anh Quân...... - An hết kiên nhẫn, vừa giơ tay trước mặt cậu vừa hét. 

- Hả? - Quân tròn mắt nhìn An - Hóa ra "Anh Quân" mà em gọi trong "Vũ Anh Quân" sao? 

- Chứ không anh nghĩ thế nào? 

- Cứ tưởng... - Quân hơi xụ mặt xuống nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu - Em vừa nói gì cơ? 

- Chơi đu quay dây văng, nghe rõ chưa? 

- Rồi mà!! – Quân nở nụ cười rạng rỡ. 

An với Quân ngồi ghế đôi, đóng khung an toàn xuống, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: 

- Tôi chưa chơi bao giờ! 

- Tôi cũng thế. 

- Hơi sợ! 

Quân quay sang tròn mắt nhìn An: 

- Em.....mà biết sợ sao? 

An không trả lời, căng thẳng nắm chặt lấy khung bảo vệ. Nhìn An, Quân mỉm cười, nói nhỏ như đến mức thì thầm: 

- Đừng sợ! Tôi ở đây! 

An nghe loáng thoáng nhưng để chắc chắn lại liền quay sang hỏi: 

- Anh vừa nói cái gì cơ? 

- Có nói gì đâu! - Quân trưng bộ mặt ngây ngô nhìn An. 

Lúc này An chắc chắn là do căng thẳng mà nghe nhầm. 

Chiếc đu từ từ quay rồi tăng tốc nhanh đến chóng mặt. Hết xoay tròn đến xoay nghiêng. Trước mắt An cảnh vật luôn thay đổi. Thậm chí cô còn không nhìn rõ nó. Ghế cô ngồi văng mạnh bay lên không trung rồi lại văng mạnh xuống dưới. An cố gắng kìm nén tiếng thét nhưng không thành. Cả Quân cũng vậy. Cả hai người hét thật to. Cổ họng đau rát nhưng rất vui.


- Em có ổn không thế? - Quân lo lắng hỏi. 

- Không, không sao! Ọe.... Chóng mặt chút......Ọe..... 

- Haiz... Đợi chút, tôi đi mua nước. 

- Ừ.... Ọe.... 

Một lúc sau, Quân trở về cầm theo một chai nước lọc và một lon chanh dây. Lúc này An đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới tán cây, ngẩng đầu lên nhìn trời: 

- Em súc miệng rồi uống cái này vào! 

An gật đầu. Súc miệng xong, An cầm lon nước tựa vào ghế đá, lại ngẩng lên nhìn các tia nắng ấm áp xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất: 

- Anh thích trò cảm giác mạnh không? 

Quân ngồi xuống cạnh An nói: 

- Rất thích! Còn em? 

- Cũng thế! Thường những người thích cảm giác mạnh là những người năng động, xem ra tôi với anh ngoại lệ nhỉ? 

Quân khẽ cười: 

- Có lẽ! 

- Nhà ma không? - An quay sang nhìn Quân 

- Ok! Gì chứ nhà ma tôi không từ!! 

Trong nhà ma tối om. Thi thoảng có vài ánh điện nhấp nháy, lập lòe. Hai bên hành lang đều có những hình thù quái dị, máu me tràn ra cả nền đất. Có người thắt cổ, người bị tra tấn, tiếng kêu thảm thiết như tiếng vọng từ địa ngục. An và Quân dẫn đầu một đoàn người. Đi đến đâu là họ hét đến đấy. An khẽ nhíu mày. Bỗng một con ma tóc tai rũ rượi, mắt trợn ngược, quần áo rách nát, đầu nghiêng nghiêng, răng nanh còn vết máu trào ra, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó từ góc ngoặt đi ra.

Đoàn người phía sau hét ầm lên mà ôm lấy nhau, An giật mình mà vô tình nắm tay Quân. Quân cũng giật mình nhưng là do hành động của An. Cậu nhìn An cười nhẹ rồi nắm tay An. Trong đầu vang lên câu nói "Đừng sợ! Có tôi rồi!" 

Ra khỏi nhà ma, An mới nhận ra là Quân và mình đang nắm tay nhau. Vội giật ra rồi nói: 

- Không còn sớm nữa, về thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net