Oneshot 4: Để anh một mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Chương này được kể theo góc nhìn của bạn lớn Quang Anh*

Trời vừa hửng lên, từng tia nắng ấm áp lọt qua khung cửa phòng, màn đêm hạ xuống nhường chỗ cho ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sớm mai, thi thoảng điểm xuyến thêm vài làn mây mềm mại trắng xóa. Thời tiết vô cùng dễ chịu, nhưng trong lòng tôi lại đầy một cỗ âm u, tôi đã thức chờ cả đêm rồi, Đức Duy vẫn chẳng về, trong lòng tôi cảm giác như thể có gì đó bị nứt vỡ, cào cấu trái tim tới đổ máu, hốc mắt bỗng thấy cay cay.

Tối hôm trước đó, em và tôi đã cãi nhau một trận to. Em đã hét lớn, vùng vằng cầm tui quần áo ra khỏi nhà chung và tuyên bố em sẽ rời đi khỏi nơi này, mặc kệ tôi thích làm gì thì làm. Tôi cảm thấy rối bời tới mức chẳng còn nhớ ra lí do là gì nữa. Tôi cứ ngồi thẫn thờ trên giường, đôi mắt nhìn ra xa không tiêu cự. Chỉ ngồi đúng một tư thế và nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định suốt cả đêm khiến chân tôi tê rần. Lát sau, bước xuống giường, sự tê cứng từ hai bắp chân khiến tôi ngã mạnh xuống sàn lạnh, tôi thậm chí còn quên mất việc bật máy sưởi, khiến khuỷu tay va chạm mạnh với sàn gỗ mang tới xúc cảm lạnh lẽo.

Bước ra bếp, đột nhiên tôi cảm thấy căn bếp quen thuộc trở nên xa lạ, dường như nó rộng gấp mấy lần thường ngày. Chắc do hôm nay không có em đứng nấu ăn rồi trìu mến gọi tên tôi như thường ngày.

Tôi lại trở ra phòng khách, một bãi chiến trường lộn xộn với ngổn ngang đồ vật và mảnh vỡ. Tôi kiệt sức, chẳng muốn dọn dẹp , nên cứ để như vậy suốt từ tối qua.

Đột nhiên trong đầu nghĩ tới cảnh nhỡ may Đức Duy trở về, sợ em giẫm phải mạnh vỡ rồi bị thương thì sao.

Tôi cười nhạt, nghĩ mình thật ngốc nghếch, bắt đầu xắn tay lên dọn dẹp mọi thứ. Một mảnh vỡ từ chiếc cốc em thích nhất quệt vào tay tôi, tạo nên một đường rỉ máu. 'Sao chẳng có chút đau đớn nào nhỉ' Tôi cười tự giễu chính mình.

Mất cả buổi sáng để phòng khách trở về nguyên trạng. Tôi lại đứng thẫn thờ nhìn nồi nước sôi ùng ục, nổi bong bóng và khói trắng.

Vốn định sẽ nấu cơm nhưng giờ trong nhà có mỗi một mình mình, nghĩ đến đấy lại thôi, nấu mì ăn cho nhanh. Nước cạn mất một nửa tôi mới sực tỉnh, tắt bếp và bỏ mì vào nồi nước nóng.

Tự nhiên muốn ăn mì em nấu quá.

Tôi cầm cả nồi mì ra bàn ăn, nhìn nó bốc khói nghi ngút mà trong lòng vẫn thấy nặng trĩu. Tự nhiên cổ họng nghẹn ứ, chẳng muốn ăn chút nào, nhưng đành miễn cưỡng gắp vài gắp mì vậy, thảm hại thật.

Muốn khóc quá, nhưng khóc mà không có em dỗ dành nữa thì biết làm gì. Nghĩ vậy tôi lại đành nuốt những sợi mì khó nhai kia xuống, nuốt cả dòng nước mắt đang trực trào ra.

Duy, anh nhớ em, xin lỗi, lẽ ra không nên khiến em tức giận đến thế.

Buổi chiều, tôi nằm phịch ra giường, vuốt ve lông của chú mèo béo mà em mang về tháng trước, tự nhiên nghĩ tới nếu em ở đây, trìu mến nhìn tôi như ngày thường, có phải là thật hạnh phúc không.

Hình như lời bài hát tôi viết đã ứng nghiệm lên người tôi luôn rồi, chỉ không ngờ tới tim sẽ đau tới mức này..

Tôi bỏ bữa tối, ngồi ra bậc cửa chờ em, nhỡ đâu đi trên đường em quên mang theo chìa khóa, lúc muốn về thì lại bị nhốt ở ngoài thì em biết làm sao. Nhưng mà lạnh quá, hình như tôi lại quên bật máy sưởi rồi... Đầu tôi gục vào tường, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, chẳng còn chút sức lực nào để rời khỏi chỗ này, động một ngón tay cũng thấy kiệt sức.

Duy à, về đi, anh vẫn luôn ở đây chờ em mà.

Bỗng ngoài sân vườn có tiếng mưa rơi lộp độp. Chợt nhớ ra mẻ quần áo em phơi hôm qua vẫn chưa lấy xuống, tôi chật vật đứng lên đi thu chúng. Chỉ kịp lấy được một vài cái áo em hay mặc, tôi ướt sũng lê thân vào nhà, mặc kệ số đồ còn lại vẫn đang phơi ở ngoài.

Lạnh quá, những lúc như vậy thật muốn được em mắng vì không để ý sức khỏe, giọng nói của em rất dễ nghe, nhưng giờ chẳng còn ai mắng anh nữa rồi.

Tôi quay về chỗ cũ, ngồi phịch xuống, dựa cả người vào bờ tường, tay ôm lấy hai vai, nhìn chằm chằm ra cửa. Bỗng nhiên, thứ ánh sáng cuối cùng của căn nhà sập tắt, hình như tia sét đã đánh trúng máy phát điện. Ban đầu, chỉ là vài tiếng sét nhỏ, nhưng càng ngày cường độ càng lớn lên, tôi lấy hai tay bịt chặt tai mình, ngồi im không dám nhúc nhích.

Tôi dần cảm nhận được cơ thể trở nên căng cứng và đôi tay liên tục run rẩy. Phải, tôi sợ tiếng ồn, cũng rất sợ bóng tối. Nếu những lúc như này có em bên cạnh, ôm chặt tôi vào lòng rồi nhẹ vỗ về tôi thì thật tốt biết bao.

Anh sợ quá, cũng rất lạnh, em về đi được không.

Mái tóc tôi vẫn còn ướt sũng do trận mưa khi nãy, giờ đang nhỏ từng giọt xuống lưng tôi, khiến tôi liên tục rùng mình vì lạnh. Quần áo ướt nhèm dính bết vào người, vừa khó chịu vừa lạnh lẽo. Sàn gỗ cứng cáp khiến cơ thể tôi tê nhói sau khi ngồi suốt mấy tiếng chỉ một tư thế, lại thêm nỗi sợ những thứ ngoài kia, nỗi sợ đánh mất em.

Hình như khóc thật rồi.

Căn hộ tối tăm chỉ còn mình tôi, mặc kệ nước mắt rơi mặn chát hai má, tôi cứ ngồi thất thần, chẳng dám động đậy vì nỗi sợ cứ liên tục kéo đến.

Thảm hại thật, không có em anh đúng là chẳng làm được việc gì ra hồn hết.

Rồi không biết từ khi nào, mắt tôi mờ dần, nhiệt độ cơ thể nóng dần lên khi nước mưa ngấm vào người, cảm giác mệt mỏi muốn buông xuôi tất cả mọi thứ, cơn sốt đến và đánh úp lấy tôi, cả cơ thể đổ ập xuống sàn nhà lạnh lẽo. Không, nếu ngất đi mà em về thì ai sẽ đón em bây giờ, không được...

Dù cố gắng giữ lấy lí trí thật tỉnh táo, nhưng cơ thể kêu gào đã đến giới hạn khiến tôi không thể nào kiểm soát nữa.

Bất tỉnh, mất toàn bộ ý thức.

Tự nhiên tôi lại thấy mình đang ở một nơi nào đó xa lạ, không gian vô cùng tăm tối và rộng lớn. Rõ ràng tôi nhớ mình đang đợi em ở bậu cửa, giờ tại sao lại ở đây rồi? Tôi cố kìm nén sự sợ hãi lần mò khắp nơi, bước chân vô định đi khắp mọi hướng, mặc kệ cơ thể nhức mỏi đã tới giới hạn. Dường như tôi loáng thoáng ngửi thấy mùi hương quen thuộc mát mẻ trên người em, tôi cố bước tới nơi đó gần hơn, có một nguồn sáng chợt hiện ra giữa đêm đen..

Gần hơn, gần hơn nữa, chạy thật nhanh tới nơi có nguồn sáng ấy, tôi chạm được tay vào ánh sáng ấy rồi, được rồi...

Tôi bừng tỉnh.

Trời đã tờ mờ sáng, dù chưa rõ hẳn nhưng không còn tối đen như mực nữa, tôi thở phào vì nỗi sợ đã qua đi, lại chợt nhận ra tôi đang nằm trên giường. Tôi nhớ là mình đã ngất xỉu ở bậu cửa mà, tại sao... Tôi vội lật chăn ra, bước một chân xuống giường, cơn choáng váng bất chợt ập tới khiến tôi không thể đứng vững, lập tực đổ nhào xuống sàn gỗ cứng tạo nên một âm thanh chói tai.

'A' khẽ xuýt xoa một tiếng rồi cố ngồi dậy, tôi nghe thấy tiếng chân huỳnh huỵch chạy tới, tôi ngước đôi mắt của mình nhìn ra phía cửa phòng.

Mái tóc đỏ rực. Em về rồi.

Tầm nhìn của tôi vô cùng mờ nhạt, chỉ thấy loáng thoáng mái đầu đỏ của em đang dần tiến gần tôi hơn. "Sao anh lại chạy xuống giường thế này, anh đang sốt rất cao đó" giọng nói quen thuộc vang lên giận dữ. Tự nhiên nước mắt trào ra khỏi hốc mắt lần nữa, tai tôi ù đi, gục toàn bộ cơ thể vào người em rồi đắm chìm lấy hơi ấm của em.

Đức Duy không tức giận nữa, chỉ lo lắng bế cả người tôi đặt lên giường, rồi lấy cái khăn lạnh em chuẩn bị trước đắp lên trán tôi.

Cuối cùng em cũng về rồi.. Thật tốt quá...

Nghĩ vậy rồi tôi trực tiếp lịm đi.

Tôi sốt cao, liên tục không có chút thuyên giảm suốt bốn ngày. Đức Duy túc trực cạnh tôi suốt ngày đêm, chăm sóc tôi không rời nửa bước.

"Cuối cùng cũng hết sốt rồi" em lấy khăn lần nữa lau lên vầng trán tôi, đem chậu nước vào trong vệ sinh rồi trở ra, hai tay chống hông nhìn tôi nghiêm nghị.

Tôi lí nhí "Em đừng đi nữa, anh xin lỗi mà" cảm thấy tiếng nói của mình giờ giống như muỗi kêu, hai mắt không dám nhìn thẳng vào em, tay vò nhàu tấm chăn. Mắt liếc thấy bàn tay bị mảnh cốc vỡ bị cứa vào hồi sáng đã được băng lại kĩ càng, tôi bỗng chốc có chút nhói lòng.

Khóe mắt tôi bỗng nhiên cay sè, tôi mím chặt môi ngóng chờ phản ứng của em.

"Em với anh mới cãi nhau một trận, em qua nhà thằng Trung Hiếu ở nhờ có một ngày rưỡi, chỉ muốn cho anh thời gian bình tĩnh lại mà không ngờ tới trời mưa, rồi lại còn sấm to như thế" Đức Duy lấy tay tự vò lên tóc rồi nói tiếp "ai mà ngờ là sấm to như vậy giữa đêm, những mưa to quá không thể về ngay lập tức được, hơn ba rưỡi sáng em mới về tới nhà thì đã thấy anh nằm vật ra sàn, sờ tới thì tóc vẫn ướt sũng mà còn sốt cao, run rẩy, hại em sợ tới mức tưởng mất anh luôn đó" em đặt tay lên má tôi, nhẹ vuốt ve.

"Thế giờ anh chịu nghe em nói chưa?" Đức Duy kiên nhẫn hỏi.

"Anh còn chẳng thể nhớ ra lí do tụi mình cãi nhau" tôi gục đầu xuống, nhìn vào hai bàn chân đang ngọ nguậy trong chăn của mình, chạm tay vào bàn tay em đang đặt trên má tôi, siết chặt.

"Anh uống say, sau đó tự nhiên lôi chuyện người yêu cũ của em ra nói, rồi tự nhiên nổi điên lên quăng đồ tứ tung. Em muốn anh bình tĩnh nên cầm túi quần áo sang nhà bạn ở tạm, ai ngờ lúc về tới nơi đã thấy anh mất hết ý thức rồi, vậy giờ anh chịu bình tĩnh chưa, em không có tình cảm gì với người yêu cũ hết." em nói một tràng dài.

Tôi ngớ người ra, nhìn chằm chằm vào em, tự nhiên thấy bản thân sao mà vô lí hết sức, bèn gật đầu liên tục "Anh xin lỗi, làm ơn xin em đừng đi nữa.. Xin em, ở bên cạnh anh"

"Rồi mà" Em cười cười, vỗ nhẹ vào lưng tôi, ôm lấy, bao bọc tôi trong hơi ấm chỉ có ở riêng mình em.

Cuối cùng em cũng về rồi.

Tâm sự nhỏ:

Lúc viết ra chap này, tui đã suy nghĩ rất nhiều nên cho hai bạn bé HE hay SE. Vì nếu theo bản rap của Quang Anh thì đôi này không còn cơ hội mà sẽ là SE. Nhưng mình suy nghĩ mãi, quyết định vẫn để cho hai anh bé có một kết thúc đẹp vì nếu không thì thương hai ảnh quá chời.

Cảm ơn vì đón đọc nè, mình ít khi viết ngược nên nếu như không đủ cảm xúc đối với các bạn thì cho mình xin lỗi rất nhiều. Thật sự khi viết theo bản rap này mình đã phải gồng lên để viết vì có chút khó, rất mong các bạn tận hưởng nó nha:3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net