Oneshot 3: Để anh sang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Một os hơi dài viết về quá trình theo đuổi bạn lớn Quang Anh của bạn nhỏ Đức Duy*

Rap Việt bắt đầu mùa thứ 3, lại là không khí náo nhiệt, sôi nổi ấy luôn xuất hiện mỗi năm. Mỗi lần mục casting bắt đầu, hàng ngàn thí sinh từ khắp nơi đến để thi với mong muốn được lựa chọn vào các vòng sau của Rap Việt. Như thường lệ suốt 2 năm qua, năm thứ ba của Rap Việt cũng được đón nhận vô cùng tích cực. Rất nhiều thí sinh đến dự thi, mang âm nhạc khuấy động không gian.

Hoàng Đức Duy - chàng trai đầu đỏ mang theo năng lượng tươi sáng cũng là một trong những thí sinh tham gia tuyển chọn của năm nay.

Đôi chân bước đi thong dong vào hội trường, ánh mắt lơ đãng quan sát xung quanh, miệng ngậm viên kẹo bạc hà cùng hai tay đút túi quần, Đức Duy dần hòa mình vào dòng người xếp hàng chờ tới lượt casting. Bỗng vô tình liếc sang hàng bên cạnh, một mái đầu bông mềm với những sợi tơ trắng óng ả hiện lên trước mắt cậu.

"Đẹp quá" Chăm chú nhìn về phía người con trai kia, đôi mắt sáng bị giấu đi bởi chiếc kính đen, làn da trắng muốt, nụ cười tỏa nắng, tạo nên một đòn chí mạng đánh gục cậu táo đỏ đứng hàng bên cạnh.

'Cạch' Chiếc kính rơi xuống khi chàng trai nọ vô tình quệt tay lên cạnh mặt. Đức Duy giật mình, cậu vội cúi xuống nhặt lấy chiếc kính, sau đó đưa ra chỗ anh.

"Cảm ơn cậu nhé, ở đây thật đông quá, cảm ơn vì đã nhặt giúp tôi" Âm giọng pha chút khàn khàn vô cùng dễ nghe. Bất chợt trong khoảnh khắc ấy, Đức Duy bỗng có suy nghĩ muốn nghe giọng nói này mỗi ngày, nếu mà là mỗi sáng ngủ dậy đều được nghe âm giọng ấy trong lúc ngái ngủ thì thật tốt biết bao.

"Cậu ơi?"

"Cậu....?" Tay chàng trai ấy lay lay vai Đức Duy, cậu giật mình bừng tỉnh.

"Dạ, em xin lỗi, em mải suy nghĩ quá nên..." Một tay gãi gãi đầu ngại ngùng, tay còn lại Đức Duy trao trả lại chiếc kính cho vị chủ nhân của nó.

"Có thể cho em biết anh tên gì không ạ, biết đâu sau này chúng ta sẽ lại gặp nhau ở những vòng sau nữa" chợt nhớ ra mục đích, cậu bèn hỏi.

"À, tôi tên Quang Anh. Cậu là..?" Giọng nói dễ nghe ấy cất lên lần nữa.

"Em là Hoàng Đức Duy ạ, rất vui được biết anh" cậu vô tình hỏi được người đứng trước mình và biết Quang Anh hơn cậu 2 tuổi.

"Rất vui được biết em" Nói rồi anh lại quay lên tập trung nhìn lên phía sân khấu. Đức Duy bấu nhẹ hai bàn tay vào nhau rồi len lén nhìn anh.

Lát sau nghĩ đã tới lượt, cậu vội bước lên sân khấu, khi vừa định rap thì bị một một vị giám khảo đuổi xuống, người đó là Thanh Tuấn - người chơi rap theo style melody cực nổi tiếng. Đức Duy đang hoang mang, ngơ ngác nhìn xung quanh, thì mới biết chưa phải lượt của mình, bèn ngại ngùng bước xuống sân khấu.

Lúc này, không chỉ mái đầu đỏ rực, đến cả khuôn mặt và vành tai cậu cũng trở nên đỏ bừng, ai nhìn cũng có thể nhận xét toàn bộ khuôn mặt cậu bây giờ giống như quả táo đỏ đã chính. Nhất là khi nghe tiếng cười khàn khàn của anh, cậu lại càng cảm thấy chỉ mong đào được một chiếc lỗ để chui xuống đất trốn.

'Nhưng ảnh cười nghe hay ghê' Âm cảm thán của cậu trai trẻ vừa ngượng đỏ hết mặt mũi.

Đến cuối cùng thực sự tới lượt của cậu, Đức Duy mới nhảy lên sân khấu một lần nữa, bung ra thật nhiều năng lượng nhiệt huyết từ bài rap của mình, tỏa ra hào quang đỏ rực như thể không bao giờ tắt. Khi xong tiết mục của mình, toàn thân nhễ nhại mồ hôi nhảy xuống sân khấu, nhìn thấy anh trong đám đông đang quan sát mình, thấy được tia sáng trong mắt anh khi tận hưởng tác phẩm của mình, Đức Duy bỗng thấy chẳng còn gì luyến tiếc, muốn tạo thêm thật nhiều tia sáng như vậy trong mắt anh.

Lát sau tới lượt anh, Quang Anh chọn một beat khá trầm, xen vào mỗi đoạn rap là giọng ca tuyệt vời của anh, mang một ánh sáng trầm ổn mà đẹp đẽ tỏa khắp hội trường, khiến cho trái tim của Đức Duy càng thêm từng hồi rung động.

Vài ngày sau, nhận được thông tin đã đậu casting, Đức Duy hồ hởi sắp xếp đồ đạc ở nhà, chuẩn bị cho việc ghép phòng với một thí sinh trúng tuyển khác. Khoác lên mình chiếc áo khoác mỏng dưới tiết trời se se lạnh vào đợt mưa đầu hạ, cậu bước từng bước vững chãi tới nơi ở mới, một nơi mà tại đó cậu sẽ gặp được người đi cùng cậu cả đời.

Một tay Đức Duy xách tui đồ lớn, tay còn lại mở nhẹ cánh cửa, lòng ngóng chờ liệu ai sẽ là bạn cùng phòng của mình. 'Cạch' khi cánh cửa mở ra cũng là lúc đôi mắt cậu trai trẻ mở to, ngạc nhiên nhìn mái đầu trắng bông mềm đang hí hoáy sắp xếp, có vẻ như anh cũng vừa mới đến.

"Anh Quang Anh?"

"Hả, ai..." Quang Anh quay đầu lại, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là mái tóc đỏ rực, anh hồi tưởng lại về cái người nhiệt tình mình đã gặp ở lần casting trước.

"Chào em, Duy à" giọng nói dễ nghe cất lên khiến tim Đức Duy đập loạn xạ. Nhất là tiếng 'Duy à' kia khiến cậu phải cố kìm nén lắm mới không nhào vào ôm cục bột trắng tinh kia.

"Anh có cần em giúp một tay không ạ?" Đức Duy dè dặt hỏi, thấy anh có vẻ đang cố mở một chai nhựa nhỏ, cậu tiện tay vươn tới cầm chai lên giúp anh mở.

"Cảm ơn em nha" nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của cục bông gòn trắng muốt kia, tự nhiên cậu chỉ mong sau này không cần sang phòng anh xin phép mà có thể cùng anh ở chung một nhà.

Hai người lặng lẽ thu dọn, xếp đồ đạc gọn gàng vào phòng lớn, sau đó chia nhau ra xếp quần áo, đồ dùng cần thiết vào phòng ngủ riêng. Thoắt cái đã tới tối, Đức Duy quyết định sẽ đặt vài món đồ ăn nhanh về ăn cùng anh, Quang Anh cũng vui vẻ đồng ý.

Buổi tối đầu tiên ở cùng nhau diễn ra thuận lợi trong một bầu không khí hài hòa và ấm cúng của căn hộ nọ.

Thời gian cứ trôi đi, mới ngày nào họ còn bỡ ngỡ khi mới gặp nhau thì nay đã trở thành bạn cùng phòng được hơn một tháng rồi, tình cảm giữa hai người đã có những bước tiến lớn mà chính người trong cuộc cũng không ngờ tới.

Em đầu đỏ liên tục tìm cách thả thính anh đầu trắng, thậm chí thỉnh giáo cả mọi người xung quanh cách tán đổ anh. Đức Duy nhiệt tình tới nỗi Quang Anh cũng bất ngờ vì tình cảm ngày một tăng lên của mình cho cậu, cậu trai nhiệt huyết ấy cứ bước dần tới, mang những hào quang rực rỡ nhất tới soi sáng tâm hồn anh, đem anh ủ trong những yêu thương dạt dào của cậu. Thậm chí cậu khiến cho mọi người xung quanh, kể cả người ngốc nghếch nhất vẫn nhận ra tình cảm của cậu đối với anh, điều đó đã làm cho Quang Anh dao động rồi. Chỉ là, còn thiếu một lời tỏ tình.

Đức Duy mua đồ ăn sáng cho Quang Anh mỗi ngày, nếu không có thì cậu sẽ luôn là người nấu cho anh ăn.

Đức Duy cùng đi chơi với Quang Anh, đồng hành với anh trên mọi nẻo đường.

Đức Duy chiều theo mọi điều Quang Anh muốn, dù họp team đông đúc nhưng vì sợ anh cô đơn vẫn sẽ về nhà thật sớm.

Đức Duy lắng nghe tâm sự của Quang Anh, vỗ về anh mỗi khi anh thấy mệt mỏi.

Đức Duy quan tâm Quang Anh, an ủi anh khi anh bị những làn sóng tiêu cực đánh úp lấy, luôn cố tạo ra nụ cười trên môi anh.

Đức Duy viết nhạc, làm nhạc bận rộn, nhưng vẫn cố dành nhiều thời gian nhất có thể ở bên anh, ôm chặt lấy anh ngủ mỗi tối.

Đức Duy, vẫn cứ luôn ở bên cạnh Quang Anh như vậy, dù cho cậu cố học rất nhiều lời nói hoa mỹ từ mấy người xung quanh rồi vụng về thả thính anh, nhưng chính những hành động ấm áp từ sâu trong lòng cậu đã trở thành liều thuốc tinh thần tốt nhất, thành niềm an ủi nhẹ nhàng nhất với Quang Anh.

Nhưng tới một ngày, có chút rắc rối xảy đến với hai người họ. Cũng chính là bước tiến lớn, thay đổi mối quan hệ của họ sang một chương mới.

Quang Anh uống say, anh được người trong team đưa về nhà. Tuy vậy, khi ấy Đức Duy đang ra ngoài nên Trung Hiếu đã dìu anh vào phòng, rồi cùng cả team ra về.

"Alo, mày ở đâu?" Điện thoại đã kết nối, Trung Hiếu gọi cho Đức Duy.

"Sao đấy bro, tao đang ở nhà cụ Bảo, chuyện gì?" giọng nói cợt nhả, khác hẳn với lúc ở bên cục bông gòn nhỏ kia.

"Anh bé yêu dấu của mày uống say mèm, tao quẳng ổng về nhà chúng mày rồi đấy, về mà chăm" nói rồi liền cúp máy.

"Hả, từ từ, alo, alo.." Đức Duy đen mặt nhìn vào điện thoại. Chưa kịp hiểu gì đã nghe thông báo rằng Quang Anh say mèm một mình ở nhà, cậu liền vội vàng xin phép về sớm.

'Cạch' Chiếc cửa bật mở, Đức Duy cất tạm chiếc mũ bảo hiểm lên kệ tủ rồi bước nhanh vào trong, ngó nghiêng xung quanh cố nghe ngóng tìm kiếm anh bé ngốc nghếch kia. Chợt thấy anh đang lăn dưới sàn cạnh sofa, cậu hốt hoảng chạy tới nâng cả người anh lên, vừa nhìn được mặt anh tim lại càng giật thót, đau đớn như thể bị ai đó bóp nghẹt.

Quang Anh khóc, nước mắt rơi liên tục trên khuôn mặt mềm mại.

"Anh sao vậy, ai bắt nạt anh bé hả, để em xử lí cho, Quang Anh..." Cậu lo lắng một tay đặt lên má anh, tay còn lại vỗ về tấm lưng nhỏ bé đang nức nở của anh.

"Hóa ra đến cả khi say rồi nhìn ảo giác vẫn ra Đức Duy, mình đúng là điên rồi" Quang Anh vừa sụt sịt vừa lẩm bẩm, hai bàn tay nhỏ vò vò vạt áo.

"Hả, gì cơ, ảo giác thấy em là sao?" Đức Duy khó hiểu hỏi Quang Anh, nửa ngồi nửa quỳ ôm lấy nửa người trên của anh, áp người lớn hơn vào lồng ngực mình, để đầu anh dựa vào hõm cổ, nhẹ nhàng vỗ về.

Bỗng dưng Quang Anh hét to "Cái đồ ngốc Hoàng Đức Duy sao mãi không chịu tỏ tình vậy, em hết thích anh rồi hả. Em đã quan tâm anh lắm mà, còn ôm anh nữa mà, thậm chí suốt ngày thả thính anh nữa, bộ em trêu đùa anh hả" càng nói càng lớn tiếng, nước mắt rơi liên tục như mưa, khuôn mặt khả ái đáng thương đỏ ửng, hai má bầu bĩnh phồng xốp, giọng nói nghẹn ngào, mũi xinh nghẹt liên tục hít hít tìm không khí, vùng vẫy đập liên tục lên vai Đức Duy.

Đức Duy ngơ ra, cố tiêu hóa từng lời anh vừa nói, bỗng nhiên cảm thấy như thể có một dòng nước ấm áp ngọt ngào chảy vào tim, xoa dịu tâm hồn cậu. Đức Duy gấp gáp ghì chặt người thương, nói rõ rành từng chữ.

"Em thích anh, thật sự vô cùng thích anh, thích anh nhất trên đời" Từng tiếng từng tiếng lọt vào tai Quang Anh, đôi mắt mở to chớp chớp, nước mắt đang dừng lại tuôn ra trở lại.

Tỉnh rượu.

Chỉ trong một khoảnh khắc, cả khuôn mặt anh chìm trong sắc đỏ ửng, gò má mềm mại, vành tai cong cong. Vừa khóc xong nên đôi mắt cũng đỏ bừng lên thoạt nhìn vô cùng đáng thương. Quang Anh ôm chặt lấy Đức Duy, vùi mái tóc trắng bồng bềnh vào lồng ngực vững trãi của em.

"Vậy... Chúng ta là người yêu rồi, phải không?" âm giọng nghèn nghẹn cùng tiếng sụt sịt đặc quánh sau trận khóc không màng trời đất.

"Phải, em yêu anh, Quang Anh à, cảm ơn anh vì đã bên cạnh em, bé con của em." Cất giọng ấm áp trìu mến, Đức Duy nhẹ nhàng thủ thỉ.

Môi mềm mại của người lớn hơn đặt lên môi cậu, đôi tay cả hai siết chặt lấy nhau, cùng tận hưởng hơi ấm của đối phương, một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Từ nay, họ là của nhau.

- End -



Tâm sự nhỏ:

Mình không biết rõ về thể lệ casting Rap Việt, những thứ mình viết ra đều là sản phẩm của trí tưởng tượng, nên nếu có sai sót gì thì mong các bạn thông cảm cho mình nha. 

Chap này có chút dài, rất cảm ơn các bạn đã đọc hết tác phẩm của mình. "Để anh sang" trong tiêu đề không khai thác lời bài hát của Captain, mình chỉ đơn giản thấy được năng lượng tích cực từ bài rap của anh, có một số chi tiết mình vẫn ghép vào, nhưng nhìn chung, chương này không hề viết dựa theo bài của anh. Mình đặt tiêu đề như vậy thứ duy nhất mình dùng  từ bài của anh là sự tích cực và topic "theo đuổi một người" nên nếu như thấy các chi tiết không hề liên quan tới lời bài hát, thì mong các bạn đừng thắc mắc nha.

Cảm ơn vì đã đọc hết, Luv u:33



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net