Chap 11: Kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sakura là người tiên phong, tiếp đến là Syaoran, còn Mokona thì đứng trên vai Syaoran. Cả ba người bọn họ đều thoát khỏi nhà lao một cách dễ dàng nhờ công của Mokona đã hạ gục hết bọn chúng khi tới giải cứu hai người bạn theo lệnh của Yuuko. Đặt chân từ nhà lao nằm sâu trong lòng đất lên đến mặt đất, nhìn thấy ánh nắng mặt trời chói chang, bọn họ mới có thể tạm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó họ trốn vào một bụi cây rậm rạp để tiện cho việc ngụy trang tạm thời.
- Giờ thì sao đây? - Syaoran vừa mệt mỏi chống hai tay lên đầu gối vừa hỏi cô công chúa mà đầu vẫn không ngẩng lên được.
- Tôi thì tự lo được. Còn anh, có vũ khí gì không - Trái ngược với Syaoran, Sakura vẫn hoàn toàn bình thường, không hề thấy mệt.
- Có thì có, nhưng vấn đề là bị thu mất rồi - Anh chàng cay cú - Sau khi cô ta giành quyền cai trị đất nước, không cho ai nhúng tay vào, cô ta đã dùng quyền lực của mình để bắt ép tôi phải đưa vũ khí cho cô ta. Tôi biết cô ta để nó ở đâu nhưng đáng tiếc là không thể vào lấy được.
- Sao anh không lên cai quản đất nước mà lại để cô ta lên lộng hành như vậy?
- Cô nghĩ tôi muốn lắm à? Tranh giành với cô ta mà còn không được ấy chứ. Nhân dân bị bắt phải nghe theo cô ta, nếu không thì cuộc sống của họ sẽ bị đe dọa.
- Bằng cách nào? - Mokona tò mò hỏi.
- Dùng tơ nhện của cô ta để khống chế tất cả các lĩnh vực từ kinh tế cho đến chính trị. Mà mọi người dân ai chả biết rằng tơ nhện của cô ta không thể bị phá hủy. Chỉ có dùng kiếm cắt thì may ra đứt được vài ba sợi con con.
- Khó đối phó rồi đây - Sakura nhăn mặt.
- Giờ phải lấy lại vũ khí cho Syaoran trước đã - Mokona đề nghị - Vậy mới đánh được con nhện ấy chớ.
- Nó ở đâu? - Sakura hỏi.
- Trong phòng cách li tầng trên cùng của tòa tháp và được canh gác cực kì cẩn thận bởi nhiều lớp lính, nhiều đến nỗi mà chính tôi cũng không biết là nó có bao nhiều lớp nữa.
- Thế thì vụ này Mokona không giúp được rồi - Mokona xịu mặt xuống.
- Không sao đâu Mokona, để tớ nghĩ cách cho - Sakura an ủi con vật đã ngồi qua vai mình từ lúc nào.
- Thế cô tính làm sao? - Syaoran hỏi cô công chúa.
- Ta không thể đột nhập vào là cái chắc rồi,... Này, ở đấy có cửa sổ hay gì không?
- Không hề.
- Hừm... Vậy trước hết phải thám thính hết cái lâu đài đã. Windy!
Một luồng gió bỗng hiện ra trước mắt cả ba bọn họ.
- Hãy thám thính hết tòa lâu đài này cho ta, không được chừa một ngõ ngách nhỏ nào đâu đấy.
Cơn gió bay đi, tiến thẳng đến lâu đài.
- Giờ thì ngồi chờ đi, sẽ không lâu lắm đâu.

3 phút sau, cơn gió ấy quay lại.
- Sao rồi? - Sakura hỏi.
Cơn gió im lặng một hồi rồi tan biến.
- Không có gì hết sao? - Syaoran hỏi.
- Có nhưng chỉ tôi mới hiểu nên giờ tôi sẽ nói lại.
Tóm lại gọn gàng thì có những ý sau: trong đó xuất hiện rất nhiều tơ nhện, đặc biệt là ở tầng hầm; có mùi ma thuật ở khắp nơi, tập trung nhiều nhất ở căn phòng ngủ của vua; có cực kì nhiều lớp phòng vệ, nhất là ở căn phòng trên cùng có đến hơn 10 lớp; ở đâu cũng có những chiếc nút được dẫn xuống tầng hầm bằng tơ nhện và nối với hàng ngàn chiếc chuông , chỉ cần một chiếc rung lên thì ngay lập tức những chiếc chuông khác cũng được rung tạo ra âm thanh để báo động.
- Thế thì cần phải cắt hết đống tơ đầu tiên nhưng điều này là không thể.
- Nghe cho rõ kế hoạch đây - Sakura nghiêm giọng - Tôi sẽ bay lên cao và vào một căn phòng nào đó gần với vũ khí của anh nhất rồi đột nhập vô, sau đó tôi sẽ tự lo, còn anh và Mokona xuống tầng hầm cắt hết đống chỉ kia cho tôi, tuyệt đối cấm không được làm hỏng, nếu không thì tự biết thân biết phận đi đấy.
- Vậy cô tính cho chúng tôi cắt tơ bằng tay à? - Syaoran bực dọc hỏi.
- Tôi sẽ cho hai người mượn kiếm. Và sau đó khôn hồn mà đột nhật cho lọt đấy nghe chưa? - Mắt cô nàng bắn ra một tia sắc lẹm.
- V-Vâng, xin tuân lệnh - Hai người kia xanh mặt, ngoan ngoãn vâng lời.
- Mokona, cậu không bị ảnh hưởng bởi phép thuật đúng không? - Sakura hỏi.
- Đúng rồi đấy.
- Vậy thì được.
Nói xong cô nàng tháo dải băng trắng ra và tung lên trời, tức thì một cây quyền trượng ngôi sao xuất hiện trong dải băng trắng ấy và từ từ đáp xuống tay Sakura.
- Sword.
Ngôi sao vàng trên chiếc quyền xoay tít lên. Lần này thì xuất hiện một thanh gươm bóng loáng bên tay trái của Sakura.
- Dùng cho cẩn thận vào.
- Cảm ơn nhé - Syaoran nhận thanh gươm từ tay Sakura mà không khỏi trầm trồ - Sắc thế.
- Đừng cố quá, không khéo nó mà gây ra thiệt hại lớn thì mệt lắm.
- Làm gì đến mức đó. Cô cứ nói quá - Anh chàng đưa tay lên xua xua vài cái.
- Không đùa đâu. Anh nên biết rằng nếu thích thì thanh kiếm này có thể cắt đôi một quả núi dễ như gọt dưa hấu ấy.
- Cái gì?!
- Thật đấy.
- Thế thì không giỡn được với thứ này rồi - Syaoran cảm thấy hơi rợn người khi cầm thanh kiếm ấy trên tay.
- Giờ thì hành động thôi - Sakura ra lệnh.
- Đã rõ.

Sakura nhẹ nhàng sử dụng Fly và bay lên tầng cao nhất có cửa sổ của tòa lâu đài, đột nhập trót lọt mà không phải đối đầu với một vấn đề gì. Nhóm Syaoran cũng không gặp gì cản trở.
Bước lên tầng tiếp theo, Sakura đã cảm nhận được một hàng lính canh gác cẩn thận.
- Sleep.
Một nàng tiên tí hon xuất hiện, bay về phía lính canh. 'Rầm'. Lũ lính gục hết không còn một đứa.
- Một tầng.
Di chuyển lên tầng tiếp theo, Sakura lần lượt dùng ma thuật của mình để hạ gục từng lớp phòng ngự mà không bị bại lộ.
Trong lúc Sakura đi lên tầng cao nhất thì Syaoran và Mokona lại nhanh chóng xuống tầng dưới cùng thấp nhất của lâu đài để cắt dây báo động.
- Sâu dữ vậy! - Mokona than thở khi cả hai đã đi suốt 10 phút liền mà vẫn chưa thấy điểm dừng.
- Biết sao được, dù vậy cũng phải chịu thôi - Syaoran nói - Mà tiện thể, tại sao ngươi không chạy mà leo lên vai ta làm gì vậy hả bánh bao? - Anh chàng bực dọc hỏi.
- Thông cảm nhá, chân ta ngắn lắm nên không chạy nhanh được đâu - Đôi chân ngắn ngủn của cậu ta vẫy vẫy như ra hiệu.
- Nặng vai chết đi được! - Tuy vậy nhưng anh chàng vẫn chạy như bay xuống dưới.
Thêm 5 phút nữa họ mới có thể đặt chân xuống đáy lâu đài.
- Woa, rộng kinh! - Mokona thốt lên khi thấy cái tầng hầm khổng lồ đang chứa hàng ngàn chiếc chuông treo lủng lẳng trên trần nhà, cái nào cái nấy to như chuông ở nóc nhà thờ.
- Chờ đã, thế này thì làm sao mà cắt dây!
Đúng vậy. Những chiếc chuông được nối bởi cùng một sợi tơ dài theo một góc nghiêng chứ không hề thẳng như dự tính. Chỉ cần giật nhẹ sợi tơ cũn g có thể làm chúng đồng loạt kêu vang khắp cả nơi.
- Giờ thì tính sao? - Syaoran chỉ có thể bất lực đứng nhìn trân trối vào đống chuông.
- Mokona không nghĩ ra được gì hết - Cậu xịu mặt xuống.
- Vắt óc ra nghĩ đi chứ không cô ta sẽ băm chúng ta ra thành từng mảnh đấy...
- Mokona sẽ cố.

Trong khi hai người kia vắt óc ra để nghĩ cách ngăn không cho đống chuông reo hò thì công việc của Sakura lại nhẹ nhành đến không ngờ.
- Gần tới rồi - Cô tự nhủ sau khi hạ được thêm một lớp phòng thủ nữa.
Cô phải công nhận rằng mỗi tầng lại có một kiểu phòng thủ khác nhau, càng lên cao thì lại càng lời hại. Lúc thì giăng đầy tơ, lúc thì bẫy ngầm, đã thế nhiều lúc còn phải giải mật mã, mệt hết cả người. Đã mấy lần cô suýt bị phát hiện nhưng rồi cũng qua được cửa ải. Ít ra thì nó cũng đỡ hơn những gì cô tưởng tượng được trong đầu.
- Nếu không nhanh chóng thì sẽ bị phát hiện mất.
Đúng thế thật. Nếu không nhanh thì phép thuật của cô ám lên người mấy tên lính kia sẽ hết tác dụng, bọn chúng kiểu gì cũng sẽ tỉnh lại và rung chuông. Cho dù có may mắn là hai người kia xử đẹp xong đống chuông rồi đi thì kiểu gì cũng sẽ có lính đến để hộ tống cô quay về cái nhà tù khốn khổ kia.

Đằng bên Syaoran.
- Nãy giờ vẫn chưa ra - Mokona bắt đầu thấy nản.
- Bên đây cũng không khá hơn đâu - Syaoran vẫn đang cố nghĩ nhưng cũng chẳng ăn thua.
- Hay là thử cắt sợi tơ đi, trong lúc đó thì giữ cái sợi đó lại rồi thả từ từ nó ra - Mokona đề xuất cái ý kiến mà cậu cho là khả thi nhất.
- Cắt là cắt thật chứ thử thế quái nào được? Nói như đùa ấy.
- Thế thì cắt thật đi.
- Đáng suy ngẫm rồi đây...
- Có thời gian đâu mà suy với chả ngẫm. Nhanh lên không Sakura gặp nạn bây giờ.
- ....
- Nhanh lên đi nhanh lên đi! - Mokona hối.
- Rồi, cắt thì cắt - Syaoran bực tức nhưng rồi cũng làm theo.
Cả hai cố gắng nắm thật chặt sợi tơ, rồi Syaoran từ từ dùng cây kiếm kia để cắt sợi tơ từ từ. Đến lúc nó gần đứt thì dừng lại, dùng hai tay nắm chặt hết cỡ, chuẩn bị cho một lực kéo kinh hoàng sắp sửa ập đến.
Sợi tơ căng ra dần dần, dần dần, rồi đến một thời gian nhất định, nó đứt một cái pặc.
Và Syaoran cùng Mokona bị sợi tơ lôi đi theo.
Cố gắng chống chân xuống đất để giữ sợi tơ lại là một phần, phần còn lại là để cả hai bọn họ không rơi xuống đống chuông kia.
- Nặng.... quá... vậy.....!
Cả hai cùng nhau hợp sức giữ sợi dây lại rồi từ từ thả nó ra như kế hoạnh. Nhờ vậy, không một tiếng chuông nào đã vang lên trong căn phòng ấy.
- Thành công công rồi! - Mokona vui sướng hò reo.
- Giờ thì lên lại mặt đất thôi - Syaoran nói.
Và giờ họ sẽ phải đối mặt với cái cầu thang dài không biết bao nhiêu bậc ở đằng kia với đôi chân đang mỏi nhừ...

Sakura đã vượt qua được gần hết các lớp bảo vệ, chỉ còn khoảng 2, 3 lớp nữa là hết.
Cô vẫn đang chiến đấu đủ kiểu với lũ lính canh kia. Còn mấy tên lính gác có vẻ như đã nhận ra được sự khác thường kia nên bắt đầu lũ lượt kéo đến.
- Mong là hai người kia xong việc rồi - Cô nói thầm và hạ gục thêm một tốp lính nữa,

- Còn bao xa vậy? - Mokona hỏi Syaoran.
- Ngươi làm như ta biết ấy - Syaoran trả lời rồi gằn giọng - Ngươi thì lo cái quái gì cơ chứ?!
Viễn cảnh là như thế này: Syaoran thì đang mệt nhọc lết lên từng bậc cầu thang một, còn Mokona thì ung dung ngồi vắt vẻo trên vai cậu, vừa ngồi vừa than sao mà Syaoran đi chậm thế.
- Ngươi xuống dưới đất mà đi đi đồ bánh bao béo ú!
- Ai cho ngươi nói ta là bánh bao cơ chứ! - Mokona phồng má lên.
- Thế thì tự lực mà đi lên trên kia đi, ta không làm thú cưỡi cho ngươi nữa đâu.

Giờ thì Sakura đã leo lên đến căn phòng cao nhất của tòa lâu đài.
Bước qua bọn lính gác đang nằm vật vã trên sàn nhà, cô bước vô căn phòng đang chứa một chiếc hộp màu nâu nhỏ được trạm trổ tinh vi. Cô mau chóng cầm nó lên và ngắm nghía nó một lúc rồi mới tính đến chuyện ra khỏi căn phòng đó.
Lúc cô tính quay lại, bọn lính canh đã bắt đầu kéo lên tới nơi.
Hết cách, cô sử dụng Power để phá bức tường đá kia. Phải mất một lúc sau cô mới phá xong vì bức tường thực sự rất dày và cứng. Đến khi cô phá xong, lũ lính canh cũng bắt đầu ập vào phòng để vây bắt cô.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô lập tức dùng Fly để bay ra ngoài. Bọn lính không tha cho cô, thi nhau bắn hàng ngàn mũi tên ra ngoài. Nhưng tiếc thay, không một mũi tên nào có thể chạm vào một sợi tóc của cô. Thoát ra khỏi căn phòng ấy, cô nhận ra đã có hàng ngàn tên lính tập trung ở dưới để sẵn sàng bắt cô. Vì vậy, cô phải lập tức bay đến chỗ hai người kia đang đứng.

- Gãy chân rồi - Syaoran thở không ra hơi khi bò được lên đến nơi.
- Cả tiếng đồng hồ rồi đấy. Chậm chạp quá! - Mokona nhận xét.
- Chậm cái đầu ngươi ấy!
Mệt thế rồi nhưng họ vẫn cãi nhau được.
Nghỉ chưa đến 30 giây sau, Sakura xuất hiện.
- Sakura! - Mokona nhảy ra chào đón.
- Hai người không sao chứ?
- Không sao hết - Đó là đối với Mokona.
- Chân nát bét rồi đây - Còn Syaoran thì lại khác một trời một vực - Cái chỗ quỷ quái ấy sâu chắc gần bằng đáy biển luôn rồi.
- Thứ anh cần đây phải không? - Sakura chìa chiếc hộp gỗ nâu ra cho Syaoran xem.
- Đúng nó rồi đây, cảm ơn nhé! - Anh chàng vui vẻ đón nhận chiếc hộp và mở nó ra.
Bên trong là một viên ngọc đen được xâu chuỗi với một dải dây vàng cộng thêm vài lá bùa có viết mấy dòng chữ.
- Nó dùng để làm gì vậy? - Mokona thắc mắc.
Xoẹt. Một cây kiếm xuất hiện trên tay Syaoran sau khi anh chàng cầm nó lên.
- Dùng để chiến đấu chứ còn gì nữa. À, nhắc đến kiếm mới nhớ. Cảm ơn cô khi đã cho mượn thanh kiếm nhé - Syaoran cẩn thận đưa cho Sakura.
Cô cầm lấy rồi bảo:
- Không có chi.

- Giờ thì nhanh đi thôi lính sắp tới rồi.
- Nãy tôi cũng nghe thấy tiếng binh lính đi ra ngoài đây nữa - Syaoran đồng tình.
Bỗng có tiếng loạt soạt từ phía gần đấy.
- Có khi bị phát hiện rồi. Đi nhanh! - Sakura lập tức kéo tay Syaoran và lôi đi, còn Mokona thì nhảy phốc lên vai Sakura từ bao giờ.
- TÊN KIA, ĐỨNG LẠI! - Tiếng hét vọng ra, có nghĩa là họ đã bị phát hiện.
Họ chạy như bay ra cổng thành nhưng chưa đến nơi đã bị chặn lại, còn cổng thành thì lại đang đóng vào.
Và giờ thì họ đã bị bao vây bởi một biển quân lính.l

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net