Kilig (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Derizi nghĩ rằng chàng thật sự đã để mình sa vào một vũng lầy. Nhưng đó chưa phải điều tồi tệ nhất, mà là việc chàng từ chối nắm vào dây thừng và thoát ra khỏi đó. Vũng lầy đó mang tên tình yêu. Với một gã quê mùa như chàng, tình yêu là điều gì đó mới lạ và xa xỉ. Chàng chưa bao giờ nghĩ về nó một cách nghiêm túc, song chàng mơ hồ phân định được những cảm xúc khác biệt giữa khi ở bên công chúa Nasya và ở bên bất kỳ người phụ nữ nào khác. Nasya giống như một giấc mộng đẹp, mỗi khi họ lén lút gặp nhau trong căn phòng nhỏ phía trên ngọn tháp phía tây, ngoài việc tận hưởng những vui thú xác thịt, chàng nhận ra mình muốn được trò chuyện với nàng nhiều như thế nào. Khi bình minh ló dạng, chàng mở mắt tỉnh giấc thì điều đầu tiên chàng làm luôn là chạm tay vào thân hình kiều diễm nằm cạnh mình. Hành động đó giúp chàng an tâm rằng nàng sẽ không biến mất và hạnh phúc chàng đang tận hưởng không phải thứ ảo giác khốn kiếp nào cả. Mỗi lần như vậy, nàng sẽ ú ớ đôi chút rồi lại cựa mình mà gối đầu lên ngực chàng.

"Em nghe được nhịp tim của chàng. Nó rất tuyệt." Nasya ngái ngủ, nàng mỉm cười bắt đầu ngày mới bằng một câu ngớ ngẩn như vậy.

"Nó thuộc về nàng, Nasya yêu dấu." Chàng hôn lên mái tóc rối xù và thì thầm.

"Chàng cũng nói như vậy với đám tình nhân của mình à?" Nàng hỏi, có vẻ như nghiêm túc.

"Tất nhiên là không," Chàng đáp. Môi chàng cài vào cặp môi cong giận dỗi của nàng một nụ hôn. "Chúng ta thường ngủ như chết sau khi xong việc. Họ khác với nàng."

"Vậy còn Soifi?" Nasya có vẻ không muốn kết thúc câu chuyện.

"Không hề giống nhau. Không ai sánh được với nàng cả, Nasya ạ."

Nàng công chúa rũ mắt buồn bã, nàng nép người vào lòng tình lang của mình, để da thịt kề cận hơi ấm nơi chàng.

"Em sợ hãi, người tình của em. Tên mọi rợ kia đã nghi ngờ hai chúng ta gần gũi với nhau, hắn đã hỏi em vào hôm qua."

"Hắn sẽ làm gì được phu quân của nàng? Ta tin nếu có một cuộc thách đấu công bằng thì mình đủ sức xiên mũi giáo nhọn vào người hắn và giải thoát cho nàng."

"Không, không." Công chúa lắc đầu quầy quậy, nước mắt nàng tuôn rơi lã chã. "Nếu hắn làm hại chàng, Derizi ơi, em sẽ chết mất. Em biết anh trai mình, hắn quỷ quyệt và man rợ trong các trận đấu tay đôi. Thánh thần ơi, hắn chẳng mấy khi kết liễu các đối thủ của mình mà luôn khiến họ thành kẻ tàn tật rồi để nỗi nhục nhã cùng những cơn đau đớn giết chết họ từng ngày, từng giờ."

Derizi im lặng. Chàng ôm nàng, cảm nhận từng cái nấc khẽ vì xúc động. Trong lòng chàng nặng nề khi nghĩ đến Orson. Tên khốn ấy vẫn gặp gỡ với Nasya yêu quý mà chẳng cần kiêng dè bất kỳ điều gì, điều này thật điên rồ. Cứ tưởng tượng những trò đồi bại hắn ta làm với công chúa là chàng chỉ muốn treo cổ hắn lên. Nasya của chàng quá sợ hãi Orson, vì những ám ảnh từ thuở niên thiếu, nỗi sợ đó đã ngăn nàng tự giải thoát cho mình.

"Chúng ta phải chấm dứt chuyện này, nàng hiểu chứ, Nasya? Nàng đã đòi hỏi từ ta lòng kiên nhẫn và trong suốt bốn năm qua lòng kiên nhẫn đó luôn được thử thách mỗi lần ta phải chứng kiến lũ con hoang kia chào đời, phải tỏ ra yêu quý chúng dù biết rõ chúng là sự sỉ nhục dành cho mình..." Derizi gằn giọng, cả người chàng cứng rắn hơn lên vì giận dữ. Thế nhưng chàng chưa nói hết lời thì đột nhiên khuôn mặt xinh đẹp của công chúa Nasya nhíu lại, nàng nhăn nhó rồi đưa tay che miệng mà rời khỏi giường để tìm tới chiếc chậu đồng đặt ở góc phòng trước con mắt ngỡ ngàng lẫn lo lắng nơi chàng. Derizi nhanh tay lấy áo choàng, chàng đến bên nàng và bối rối hỏi. Bỗng dưng chàng có linh cảm mơ hồ. "Nàng làm sao vậy, Nasya?"

Công chúa không trả lời. Mặt nàng đỏ gay, thật khó để phân định được là nàng đang ngượng ngùng hay khốn khổ vì trận nôn khan. Phải rồi, nàng đã quá quen với cái dấu hiệu đáng nguyền rủa này trong bốn năm qua, trước mỗi bận hoàng thất đón nhận thêm một công chúa hay hoàng tử nữa. Tuy nhiên, lần này hình như có điều gì đó khác biệt, bởi nàng ngồi thẫn thờ trên sàn. Cặp mắt nàng mơ màng nhìn vào khoảng không vô định. Nàng ngây người như vậy một hồi lâu trong khi phu quân của nàng thì liên tục hỏi han. Rồi nàng quay lại ngồi đối diện với chàng, mắt nàng đỏ hoe và môi nàng nở một nụ cười hạnh phúc.

"Em nghĩ là mình đã có thai." Nàng nói, hai tay nàng vội đưa lên ôm lấy khuôn mặt chàng, giữ cho chàng đối diện với mình, bất chấp nỗi chán chường cũng khó chịu hiện rõ trên đó. "Chàng phải nghe em đã, Derizi. Orson chỉ mới quay lại vương đô một tuần trước, chàng có hiểu điều này nghĩa là gì không?"

Thái tử Orson dành phần lớn thời gian trong năm của hắn ở Themira cho những buổi đi săn với lũ quý tộc xứ Anglo, đấy là điều mà ai cũng biết. Derizi thậm chí còn ví von quãng thời gian hắn không hiện diện ở cung điệm Esta này với sáu tháng mùa xuân nơi thiên cung Atrana của thánh thần. Và giờ đây, khi nghe Nasya thì thầm, chàng càng thêm phấn khích hơn với cái sự ví von ấy.

"Đây là con của chàng, Derizi yêu quý của em, nó là con của chàng và em." Công chúa không buồn vòng vo nữa, nàng thốt lên như vậy để gã chăn ngựa ngu ngốc đang ngồi trước mặt mình biết rằng gã sắp có thêm một đứa con.

*

* *

Derizi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời chàng có thể bị xáo trộn chỉ vì một đứa trẻ. Chàng đã từng đón nhận tin mình được làm cha vài lần, với Sofi họăc đám tình nhân. Thế nhưng, ngoại trừ Raven là đứa con đầu tiên thì chàng không hề có ấn tượng nào về niềm vui sướng hay cảm giác thiêng liêng như người ta thường nói đến. Chúng xa lạ với chàng, bởi lũ trẻ trong hầu hết các trường hợp đều giống như kết quả dư thừa của những mối quan hệ không có gì hơn ngoài xác thịt. Và vì vậy, giây phút chàng biết đến sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ trong bụng công chúa Nasya, chàng đã trải qua một mớ cảm xúc hỗn loạn. Chàng vui mừng, rồi lại nhanh chóng lo lắng và sau đó thì suy nghĩ miên man. Tất nhiên là chàng thỏa mãn với đứa trẻ này, dù chàng không mong ngóng nó xuất hiện. Ở một khía cạnh nào đó, nó giống như trò chơi khăm ngay trước mũi tên khốn Orson và cả lão vua già - những kẻ ngăn cấm chàng với công chúa Nasya. Song khi cảm giác đắc thắng ấy qua đi, chàng buộc phải nghĩ nhiều hơn về tình thế hiện tại của bản thân. Nhà vua sẽ giết chàng trước khi con trai lão - thái tử Orson kịp làm điều tương tự. Nhưng sự trừng phạt sẽ không chỉ dừng lại ở đó hay chỉ trút lên đầu chàng, họ chắc chắn cũng sẽ làm điều tương tự với Nasya.

"Dưới thời vua Nereus đệ nhị, họ sẽ buộc người phụ nữ xông thảo dược và sau đó cô ta chuyển dạ mà chẳng cần mang thai đủ ngày, có điều chỉ đẻ ra một cục máu hoặc xác chết dị tật. Ta không rõ đám thầy thuốc còn trò gì man rợ hơn thế nữa không, nhưng chắc chắn chúng luôn phải nghĩ cách cải tiến công việc của mình, ngài biết đấy." Đại nguyên lão chống gậy, ông ta bước khệnh khạng bên cạnh Derizi. Judas chỉ vừa rời khỏi giường được sau hai tháng ngã bệnh, và giờ thì trông ông ta chẳng khác nào một cái rễ cây khô cằn biết đi."Ta mừng vì vẫn còn được gặp lại ngài, ngài Derizi ạ."

"Ta cũng vậy." Derizi nghiêng đầu một cách lịch thiệp, chàng vẫn đỡ đức ông Sudo dạo bước trong khu vườn gần dinh thự. "Sẽ thật khó khăn cho chúng ta nếu không được nghe những lời khuyên sáng suốt của ngài."

"Chúng ta?" Judas Sudo lặp lại và chờ đợi một lời xác nhận."Ta nghĩ là mình đã bỏ lỡ điều gì đó khá trọng đại chăng?"

Derizi lưỡng lự đôi chút. Dẫu đức ông nhà Sudo phần nào biết được về mối quan hệ giữa chàng và công chúa Nasya thì việc tiết lộ thẳng thắn cho ông ta hay cũng khiến chàng khó mà an tâm. Đứa bé đối với chàng lúc này là chuyện hệ trọng, bởi nó không chỉ ảnh hưởng đến chàng mà còn cả Nasya nữa. Nhưng rồi chàng lại phải thừa nhận rằng ông ta là người duy nhất mà chàng có thể cầu xin sự giúp đỡ trong cung điện này. Derizi hít thở thật sâu, chàng hạ giọng, cố chỉ để đại nguyên lão nghe được.

"Công chúa Nasya đang mang thai." Chàng nói."Và đó là con của ta."

"Bề trên ban phước." Đại nguyên lão thốt lên, ông liên tục đưa tay chạm vào hai vai để làm dấu cầu nguyện.

"Đức vua sẽ treo cổ ta vì chuyện này, Judas. Nhưng nếu ngài muốn biết thì ta sẵn lòng đón nhận sự trừng phạt của ông ta, miễn là Nasya và đứa trẻ được an toàn."

Vị nguyên lão ho hùng hục, nó là dấu hiệu cho thấy ông ta đang phải cố kiềm chế một trận cười ra trò trong khi Derizi nhìn ông ta đầy lo lắng.

"Ngài khiến ta nhớ đến mình khi bằng tuổi ngài. Lãnh chúa Catillar ghét cay ghét đắng nhà Sudo, nhưng ta thì lại mê muội cô con gái của ông ta."

"Chuyện này hoàn toàn khác, Judas đáng kính." Derizi thốt lên. "Ngài đã kề kiếm vào cổ Catillar và ông ta chẳng còn lựa chọn nào khác..."

"Không, không, con trai của ta, về bản chất chúng giống nhau. Một điều ngài cần phải học, đó là máu tanh và hương thơm của phụ nữ luôn đi cùng nhau. Đức vua đã quá già yếu, thân thể lở loét của ngài sẽ không chịu đựng được lâu nữa. Tại sao chúng ta không giúp ngài thoát khỏi đau đớn nhỉ?" Đại nguyên lão vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, ông ta nhìn Derizi và chờ đợi một sự đồng tình.

Judas Sudo không khiến chàng kinh ngạc cho lắm vì những lời này. Rõ ràng là công chúa đã nói đúng, đại nguyên lão nhà Sudo dường như cũng đang mất dần kiên nhẫn đối với người thừa kế. Thái tử Orson không ưa Judas, còn ở chiều ngược lại thì Judas cũng có thừa khinh bỉ dành cho hắn ta. Thế nên, ông ta sẽ không chối từ cơ hội để tìm cho mình một liên minh đủ mạnh lẫn hợp pháp để lật đổ Orson. Và với sự ủng hộ từ nhà Estonia, công chúa cùng các con của nàng hiển nhiên sẽ là những người đầu tiên mà Judas Sudo quan tâm đến. Có điều, chàng không nghĩ rằng ông ta lại suy nghĩ táo tợn tới mức muốn giết chết nhà vua. Dù lão béo ị bất tài ấy chẳng làm được gì hơn ngoài việc ngồi trên giường và quát tháo người hầu thì lão vẫn nom khá khỏe mạnh, thật mạo hiểm nếu muốn hạ sát lão vào lúc này.

"Ta hiểu con e ngại điều gì, Derizi." Judas đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai chàng để trấn an, dường như ông ta đã đọc được những suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu chàng. "Vua Galsey đã buộc phải giết chết người anh điên loạn của ngài và ngồi lên ngai vàng trước khi bọn Rusland làm điều đó. Đức vua từng là bạn thân của ta, lúc ông ta vẫn còn cưỡi ngựa đấu thương được, nhưng giờ thì ông ta chẳng khác nào cái xác sống. Nếu ngày nào con cũng phải lắng nghe các tin tức đáng buồn từ khắp nơi gửi về ở tháp Qụa Trắng, có sẽ hiểu vì sao ta phản bội lời thề trung thành của mình. Vương quốc này đang chết dần, chừng nào Renando còn sống."

Khi thốt ra câu cuối cùng, trong đôi mắt già nua của Judas hiện lên vẻ bất lực. Và Derizi biết đại nguyên lão nói đúng, chí ít là về việc Vespero này đang chết dần. Những năm qua, dù muốn hay không thì chàng cũng buộc phải tham gia vào công việc triều chính, tất nhiên là theo cách không chính thức. Công chúa Nasya gần như thay thế cho nhà vua xử lý mọi thứ, nàng vẫn thường thở dài buồn bã hàng đêm trong thư phòng của mình. Ngân khố gần như trống rỗng và nhà Hamilton đã trở thành con nợ lớn của nhiều gia tộc khác trong khi dân chúng liên tục mất mùa. Những cuộc săn bắn lẫn tiệc tùng hoang phí mà nhà vua cũng như thái tử Orson tổ chức hàng tháng càng khiến mọi thứ thêm tồi tệ. Nasya phải chống đỡ và dọn dẹp mớ rắc rối do anh trai và cha nàng tạo ra, trong khi chẳng có lấy chút quyền hành lẫn sự tôn trọng nào. Đã rất nhiều lần, chàng nghe thấy tên khốn Orson gọi nàng là gái điếm, còn cha hắn, lão vua già Renando thì chẳng đoái hoài gì đến những trò ngang ngược, đốn mạt của con trai mình. Derizi không quan tâm Vespero hưng thịnh hay suy vong, vì chàng là một người Rusland, tất cả những gì chàng quan tâm chỉ duy có Nasya. Nàng là báu vật đáng giá duy nhất của vương quốc này, vì thế nếu Judas thật sự đem đến một cơ hội để giải thoát cho nàng thì chẳng có điều gì ngăn chàng không đứng về phía ông ta cả.

"Điều duy nhất ta quan tâm, ngài biết đấy, chỉ là công chúa Nasya." Chàng nói, sau một hồi im lặng.

"Nàng sẽ trở thành quân vương." Judas mỉm cười. "Không còn đức vua Renando, không còn thái tử Orson, vương miện chắc chắn sẽ được trao cho công chúa Nasya. Và khi nàng trở thành nữ hoàng của Vespero, mọi chuyện đều êm đẹp, với cả hai chúng ta."

"Hi vọng là vậy." Derizi đáp lại.

Rồi chàng dìu đại nguyên lão rẽ sang phía bên trái để đến khu vườn – nơi phu nhân Rowenda đang tổ chức tiệc trà. Giờ thì phu nhân đã xem chàng như là khách quý của gia đình, thế nên sẽ thật khiếm nhã nếu chàng không có vài lời hỏi thăm với bà ta sau khi đi dạo khá lâu cùng đại nguyên lão như vậy. Vừa trông thấy chàng, phu nhân Rowenda đã ngừng câu chuyện dang dở với một trong số các quý phu nhân ngồi cạnh mình. Bà đứng dậy, nhã nhặn cúi chào theo lễ nghi dành cho hoàng tế.

"Ta mừng khi được gặp lại phu nhân ở vương đô. Đại nguyên lão đã nói rằng phu nhân sẽ lưu lại một thời gian." Chàng cầm tay phu nhân Rowenda và nâng lên để mu bàn tay của bà chạm vào trán mình, đấy là cách đàn ông Vespero thể hiện sự kính trọng đối với một người phụ nữ. Tất nhiên, trong trường hợp này thì nó chỉ nhằm mục đích xã giao.

"Phu quân của thần cần sự chăm sóc từ đôi tay phụ nữ. Ngài đã thấy ông ấy đau ốm thế nào khi thiếu đi điều đó rồi đấy. Ông ấy thận trọng trong mọi công việc, trừ việc chăm sóc cho bản thân. Thật là trái ngược với Basheen." Phu nhân Rowenda hóm hỉnh trả lời, từng câu từng từ đều tỏ rõ niềm kiêu hãnh của một mệnh phụ.

"Basheen làm rất tốt công việc của mình." Derizi lịch thiệp. "Ta tin là cậu ta sẽ sớm được gia nhập vào Fleur de Lys."

"Thật vinh hạnh cho gia đình thần, nếu ngày đó đến..."

Phu nhân Rowenda chưa dứt lời thì đột nhiên có một con chó con chạy ra từ lùm cây, nó núp dưới gấu váy của bà. Bộ lông mềm của nó khiến phu nhân vội lùi lại vài bước kinh sợ vì nghĩ rằng nó là một con chuột. Khuôn mặt bà đỏ bừng, bà giận dữ nhìn con vật. Derizi thoáng nghĩ rằng nếu không phải đang tiếp chuyện thì hẳn phu nhân Rowenda sẽ chẳng ngần ngại gì mà không ban cho nó một cú đá trước khi ra lệnh ném vào lò thiêu, giống như cách bà đã làm với con sóc nhỏ mà Basheen từng nuôi lúc bé.

"Xin phu nhân thứ lỗi." Đương lúc phu nhân Rowenda chưa biết xử trí với con chó ra sao, một cô bé đã túm lấy nó và rụt rè cất lời. Rồi như sợ phu nhân vẫn còn giận, cô bé nuốt nước bọt giải thích thêm. "Cháu đã để nó trong một cái lồng, nhưng đứa hầu quên đóng cửa khi cho ăn. Nó không làm đau ai cả, thưa phu nhân, nó chỉ hoảng sợ một chút vì ở đây có đông người..."

Vị phu nhân nghiêng đầu nhìn cô bé, đôi mắt sắc lẻm của bà lướt qua một lượt từ đầu tóc đến trang phục mà cô bé mặc. Thứ lụa thượng phẩm của Aum mà kia, cả chiếc kẹp tóc bằng vàng ròng kéo sợi cùng đá quý đính trên những cánh hoa đó, từng đấy cũng đủ để phu nhân Rowenda đoán được cô bé là con gái của một gia đình quý tộc giàu có.

"Ồ, chỉ là một con chó đi lạc thôi mà. Đừng lo lắng thế." Phu nhân mỉm cười, bà bước đến gần và đưa tay vén lại những sợi tóc lòa xòa của cô bé. "Ta sẽ sai đứa hầu đưa cháu đền chỗ người nhà, nhưng cháu cần cho ta biết tên, được chứ?"

Cô bé im lặng, có vẻ như trong cái đầu bé bỏng kia đang diễn ra một cuộc tranh luận xem có nên tiết lộ tên của mình hay không. Cặp mắt to tròn màu nâu đồng của cô bé hết nhìn phu nhân Rowenda lại nhìn đến đại nguyên lão và Derizi, chúng dừng lại rất lâu khi chạm vào khuôn mặt lạnh lùng của chàng. Sau cùng, cô bé hơi cúi người hành lễ, cất tiếng thỏ thẻ.

"Cháu là Rukasa, Rukasa Estonia (**), thưa phu nhân."


==

(*) Kilig: Một từ trong tiếng Tagalog, diễn tả cảm giác chộn rộn trong dạ dày khi điều lãng mạn nào đó sắp xảy ra.

(**) Rukasa Estonia sau này trở thành công nương Rukasa, người vợ thứ hai của Derizi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net