Chương 1. Một đồng năm xu để đổi lấy bạn trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1. Một đồng năm xu để đổi lấy bạn trai

***

Các loại hơi thở tràn ngập trong không khí: khổ, ngọt, nhạt, nồng, yêu, hận...

Những thứ này đều được tản ra từ con người sao? Một người vừa bình thường vừa nhàm chán thì sẽ có hơi thở như thế nào nhỉ?

Kha Bố kéo cổ áo của mình lên, nghiêng đầu ngửi một cái. Cậu không ngửi được mùi gì cả, có lẽ hơi thở của mình chính là như vậy, vô vị. Ngay cả ngày mai phải làm gì cũng không biết, chứ đừng nói chi là sau này, dù sao cũng chỉ là lặp lại ngày hôm qua mà thôi.

Kha Bố ngồi trên ghế dài, lật sang trang sách manga mới, cậu có chút châm biếm nam chính trong truyện cùng với lòng nhiệt huyết và kiên định đuổi theo ước mơ của hắn. Đúng là người có hào quang sáng chói khác hẳn với người bình thường. Cho dù hắn có gặp đối thủ vô cùng hùng mạnh cũng sẽ không bị giết chết, luôn luôn được người xa lạ trợ giúp, còn có một đám bằng hữu tình nguyện hi sinh bản thân chứ nhất quyết không để nam chính chết. Như thế chẳng phải sẽ dễ dàng chạm tới được ước mơ sao? Kha Bố ngước đầu, nâng sách lên, che kín ánh sáng. Quyển sách manga này đã đọc xong rồi. Cậu cười cười tự giễu cợt mình, biết rõ ràng là ảo như vậy nhưng tại sao mình vẫn rất thích đọc nó đây? Nói cho cùng những thứ mà người hùng có đều là những thứ mình không có.

Cũng giống như nam chính kiên cường và vô địch trong truyện, tình yêu không thay đổi, lòng thủy chung không dao động... những thứ này ở trong thực tế là không thể nào có. Kha Bố hạ cuốn sách xuống một chút, ánh mặt trời chiếu vào con ngươi ảm đạm không chút ánh sáng của cậu. Cậu trợn tròn con mắt thật mạnh, một cái bóng đen đang càng lúc càng đến gần, đoạt đi tất cả ánh sáng. Kha Bố duy trì tư thế nằm ngửa đầu, nhìn người vừa đi qua từ phía sau, trái tim của cậu lại nhảy lên một cách không có quy luật bởi vì người này. Thì ra là ngoài thực tế cũng có người đẹp như thế. Cậu muốn có nhiều hơn hai con mắt để nhìn người đó. Cái gì thế, thì ra là nam nhân sao? Trưởng thành lại đẹp đẽ đến mức khiến người ta nhầm lẫn.

Sau khi tên nam sinh đi qua, ánh sáng lại trở lại, Kha Bố đặt sách lên trên mặt, mùi của giấy xông vào mũi của cậu.

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ nghỉ trưa reo lên, Kha Bố cầm sách manga lên, vô lực đứng dậy. Cậu nhìn quyển sách trên tay một chút, sau đó ném vào trong thùng rác bên cạnh. Lún sâu vào hư mộng nhiều, sau khi trở lại thực tế sẽ cảm thấy hụt hẫng và khổ sở, còn không bằng ở trong thực tế giả vờ ngu mà chờ đợi những điều tốt đẹp. Cậu đi về phía lớp học, học sinh khác đùa giỡn chạy lướt qua khỏi cậu. Đều bằng tuổi nhau, tại sao mình không làm được giống họ? Nữ sinh sau lưng đẩy đẩy chen chen, nhỏ giọng bàn luận: "Phía trước là Chi Lý sao?"

"Hình như là vậy. Bình thường rất ít khi thấy Chi Lý đến trường."

"Nghe nói là một người kì quái, nhưng mà tớ chỉ nhìn mặt! Mặt của cậu ta thật là làm cho người khác không thích không được."

Nam sinh ở bên cạnh cảnh báo: "Các cậu đừng tới gần hắn. Tớ nói cho các cậu biết, hắn, rất đáng sợ, không chỉ hắn, người nhà của hắn, tất cả đều là..." Nam sinh văn nhỏ âm lượng đến mức thấp nhất: "Quái vật."

Cuộc đối thoại của bọn họ không làm Kha Bố hiếu kì là mấy. Cậu nhìn về nhân vật chính của đề tài, thì ra là tên nam sinh mình thấy khi nãy. Thì ra cậu ta tên là Chi Lý. Đột nhiên, Chi Lý dừng lại, là bởi vì nghe được cuộc nói chuyện mới vừa rồi sao? Đám người phía sau Kha Bố không dám động đậy. Cậu đứng giữa mà tâm bình khí hòa đi về phía trước, dù sao chuyện cũng không liên quan đến mình. Lúc cậu đi tới bên cạnh Chi Lý, Chi Lý quay đầu sang một bên, Kha Bố cũng nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt của bọn họ đối diện với nhau. Kha Bố chỉ là muốn xác nhận hình ảnh mà mắt cậu nhìn thấy lúc nãy là thật hay giả, còn Chi Lý chẳng qua là nhìn chằm chằm về phía mặt trời đang thiêu nướng thành phố, nhíu mày một cái. Kha Bố rất nhanh vượt qua Chi Lý, đi tới hướng lớp học. Ánh mặt trời gay gắt đang soi chiếu cuộc sống nhàm chán. Cậu đi vào phòng học, ngồi vào vị trí thuộc về mình, mở sách giáo khoa ra, giáo viên tiến vào, đứng dậy, chào, lại ngồi xuống, tiếp theo là âm thanh của viên phấn cọ xát vào bảng đen.

Quái vật sao? Kha Bố chống cằm, đó là một con quái vật đẹp nhất mà mình từng thấy.

Nhưng, tuyệt đối không thể phát triển mối quan hệ giữa mình và Chi Lý. Cậu ta quá nguy hiểm, sẽ phá hủy cuộc sống yên tĩnh của mình. Kha Bố cảm thấy cái ý nghĩ này có chút buồn cười, mình sao lại có thể phát triển mối quan hệ với Chi Lý được chứ! Rõ ràng là như vậy. Chỉ bằng gương mặt đó đã có thể trở thành nam chính hào quang sáng chói trong manga rồi, mình và cậu ấy cũng như hai đường thẳng song song, cả đời cũng không thể có giao điểm.

Cuộc sống vẫn cứ như thế nhàm chán mà trôi qua, tựa hồ không có điểm cuối.

Người ghét chúng ta nhất có lẽ chính là chúng ta, bởi vì sự không đặc biệt, sự xấu xí, nhỏ mọn của mình. Người hiểu rõ nhất những mặt xấu của bản thân chỉ có chính mình. Âm thanh gây gỗ của cha mẹ truyền vào tai những thế nào cũng không truyền ra ngoài được. Nếu không cách nào sống chúng với nhau được vậy thì lúc đầu ở bên nhau là vì lí do gì? Kha Bố muốn nhưng cũng không muốn về nhà, chỉ có thể bên ngoài đi lang thang. Cậu đứng trên đường phía bên phải trạm xe buýt, nhìn người đang đứng ở trạm xe buýt đối diện bên kia. Quả nhiên là Chi Lý. Kha Bố đã thấy Chi Lý mấy lần ở nơi này. Cậu ấy ngồi ở chỗ đó làm gì, nghĩ cái gì không một ai có thể đoán được.

Cậu ấy trước sau là một người mà biểu cảm trên mặt không buồn không vui, không ấm không lạnh. Thay vì nói cậu ấy đang giả bộ lạnh lùng, không bằng nói cậu ấy chẳng qua là đang ngẩn người. Thật là một người lập dị. Tại sao mình lại muốn để ý đến cậu ta? Hay là bởi vì gương mặt phi giới tính kia? Giống như nam hay nữ thích cậu ấy thì cũng là một sự hợp lí. Nhưng mà không chỉ mặt, ngay cả khí chất của cậu ta tản ra cũng mang một sự hấp dẫn chí mạng. Kha Bố xoay người rời đi, đối với cậu mà nói Chí Lý bất quá cũng chỉ là một đối tượng quan sát trong cuộc sống nhàm chán mà thôi, cũng không có gì xa hơn nữa.

Rốt cục có một ngày, cha mẹ đem một tờ giấy thật mỏng đặt ở trước mặt Kha Bố. Kha Bố chỉ có thể nhìn vị trí dễ thấy nhất trên tờ giấy, nơi đó có một hai chữ màu đen "ly dị". Cậu che giấu sự tức giận và thống khổ của mình. Cậu muốn xé nát tờ giấy này, cậu muốn xé nát cái thế giới này, cậu muốn xé nát cuộc sống gia đình hạnh phúc trước kia, cậu muốn xé nát mình. Cậu trốn ra ngoài, không tự chủ được đi đến trạm xe buýt. Nếu như Chi Lý có ở đây, cậu muốn xé nát Chi Lý, bởi vì tất cả của Chi Lý đều quá tốt đẹp. Cậu hận những gì tốt đẹp.

Cậu ta, ở nơi nào? Tầm mắt của cậu bị hấp dẫn bởi cậu thiếu niên đang ngồi ở chỗ chờ xe buýt, quần áo trắng noãn cũng giống như cậu ta vậy. Khuôn mặt động lòng người đó, lúc rõ ràng lúc lại mơ hồ. Cậu thiếu niên đẹp trai này thật sự không có chờ bất kì chuyến xe buýt nào, chẳng qua là lạnh lùng ngồi ở chỗ đó, phảng phất không có liên quan đến trần thế. Đã lâu rồi không nhìn thấy cậu ta, giây phút này Kha Bố liền biết, Chi Lý chính là thứ duy nhất mà cậu không muốn xé nát. Cậu nghĩ bản thân có thể tìm được sự giải thoát từ Chi Lý. Cậu muốn thoát khỏi cái cuộc sống thống khố cứ tái diễn này. Sự cô đơn và lạnh lẽo của cậu cần phải có người đến pha loãng.

Nếu như hai người đang ở trạng thái tự nhiên, cả đời cũng không có giao điểm, Kha Bố quyết định tạo ra giao điểm đó bằng cách nhân tạo. Chỉ cần mình không nói ra, cứ coi như đây là một sự tình cờ, là do vận mệnh an bài. Cho dù cách tiếp cận ranh mãnh này bất kì người nào cũng có thể phát hiện, nhưng mà mình không quan tâm, mình cũng không phải là người tốt.

Vì vậy, Kha Bố dùng một đồng năm xu để đổi lấy tên nam sinh Chi Lý này làm bạn trai.

Cậu thậm chí không hỏi tại sao Chi Lý lại đáp ứng dễ dàng như vậy.

________

Tác giả: Angelina

Edit: Liêu Phong

Fanpage: https://facebook.com/tacgialieuphong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net