Chương 2. Nhân vật chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2. Nhân vật chính

Hôm nay đã qua bảy năm, bây giờ Kha Bố đã là sinh viên năm hai. Cậu có chút xấu hổ khi nhớ lại chuyện xưa bởi vì sự ngây thơ và những ý nghĩ nông cạn của mình lúc đó. Chúng ta bất tri bất giác lớn lên, bất tri bất giác thay đổi từ khi nào, có lẽ câu hỏi này sẽ không có ai có thể trả lời chính xác.

"Này, tớ vừa mới nghĩ tới cái người thỉnh thoảng ngồi ở trạm xe buýt năm đó. Lúc đó tớ thật ngu xuẩn, cho rằng cậu ấy ngồi ở đó sẽ suy nghĩ được sâu xa hơn, hoặc là có một lí do khó nói nào đó. Bây giờ tớ suy nghĩ lại một chút, sự thật có lẽ là cậu ấy ngồi đó chỉ để tránh nóng mà thôi." Kha Bố nằm trên ghế sa lon mở mắt ra, vừa nói vừa dùng chân đá đá cái ghế bên cạnh.

"Người kia đúng là một người kì quái."

Kha Bố từ trên ghế sa lon ngồi dậy, nhìn người phía trước đang đưa lưng về phía mình mà vẽ vẽ gì đó: "Người tớ đang nói đến chính là cậu! Không nên dùng giọng điệu giống như là đang nói về một người khác để nói chứ!"

"Thì chính là tớ." Phản ứng của Chi Lý không khỏi sẽ luôn khiến cho người khác vô cùng tức giận. Lúc Kha Bố đang muốn mượn cơ hội châm chọc Chi Lý của trước kia thì Chi Lý xoay người lại. Khuôn mặt của hắn đã dần dần tiêu biến đi sự non nớt, từ đẹp không còn thích hợp để hình dung nữa, khuôn mặt đó cũng không còn khiến cho người ta có ảo giác giống như là khuôn mặt của tuyệt sắc giai nhân nữa. Nói thế nào đây, Chi Lý bây giờ đã vượt qua tiêu chuẩn của một nhân vật chính trong manga rồi, hơn nữa cậu ấy còn mang theo sự mị hoặc đầy kích thích của phái nam. Trong khi Kha Bố còn đang không phục sự dậy thì thành công của Chi Lý, Chi Lý nói rằng: "Kha Bố, cậu không chỉ nghĩ đến tớ bây giờ, lại còn nghĩ tới tớ trước kia, chẳng lẽ đầu của cậu chứa đều là tớ?" Chi Lý đặt ra vấn đề, dùng bộ mặt và biểu cảm bình thản.

Lại nữa, cái người này, nghĩ gì sẽ nói đó, cho dù là những lời vô cùng xấu hổ, cũng sẽ dùng giọng điệu và biểu lộ khiến cho người ta mất hứng đó để nói ra. Trong từ điển của hắn căn bản không có từ "xấu hổ", từ "bình thường" càng không có.

"Tớ, tớ chỉ vô tình nhớ tới thôi."

"Ngay cả khi vô tình cậu cũng nghĩ đến tớ."

"Đừng nhìn tớ giống như đang nhìn tên biến thái!" Kha Bố cắn răng. Chi Lý suy tư mấy giây, đưa tay ném cây bút về phía Kha Bố, chậm rãi nói: "Cậu hẳn cũng rất muốn đem giấu những món đồ mà tớ đã sờ qua." Kha Bố nhặt cây bút đang dưới đất: "Tớ lặp lại lần nữa, cậu nghe cho rõ, tớ không phải là tên biến thái!"

"Cái gì?"

"Tớ không phải là tên biến thái."

"Cái gì?'

"Đừng có trả lời tớ máy móc như vậy chứ!" Kha Bố lần nữa trở về ghế sa lon, nói chuyện với Chi Lý chỉ vài câu cũng đủ tiêu hao hết năng lượng một ngày của cậu. Phương pháp tốt nhất chính là đừng để ý tới hắn mà nói sang chuyện khác. Nếu nhớ lại, có một vấn đề mình muốn hỏi một chút, chắc là cũng không sao.

"Này, Chi Lý, trước khi tớ lần đầu tiên nói chuyện với cậu, cậu biết tớ không?"

"Không biết."

"Quả nhiên là vậy. Lúc ấy tại sao cậu lại đáp ứng yêu cầu kì quái của tớ chứ? Mới lần đầu nói chuyện đã đưa ra thỏa thuận làm người yêu của nhau, rất là kì quái đúng không? Hơn nữa tớ còn là con trai."

"Nhàm chán mà thôi."

Đây chính là câu trả lời chân thật nhất, Kha Bố biết, bởi vì Chi Lý cũng không phải kiểu người muốn an ủi người khác, hắn cũng sẽ trực tiếp nói ra những suy nghĩ của mình, thích người nào thì hắn sẽ trực tiếp nói thích, ghét cái gì sẽ trực tiếp nói ghét. Hắn một mực sống thất thường như thế. Lại nói cái yêu cầu quỷ quái này, đối với hai người mà nói cũng không thể chút nào. Nhịp tim của mình ban đầu đập loạn lên là vì thấy một chàng trai xinh đẹp mà sinh ra phản ứng tự nhiên. Mình đối với Chi Lý cũng không phải là vừa thấy đã yêu.

Khóe miệng của Kha Bố không có thay đổi nói tiếp: "Nếu như lúc đó người đưa ra yêu cầu làm người yêu của nhau không phải tớ mà là người khác, cậu cũng sẽ đồng ý sao?" Câu hỏi này đặt ra có lẽ có chút tàn nhẫn với mình, cho nên trước kia Kha Bố không dám hỏi. Còn bây giờ cậu cảm giác mình có thể hỏi là bởi vì đó đã là chuyện trước kia, bây giờ mình và Chi Lý đang quen nhau. Mình yêu thích Chi Lý, ngoài bộ dáng của cậu ấy ra, còn là vì tính cách của cậy ấy. Cho dù tính cách ấy đôi lúc sẽ tạo thành sự tàn nhẫn, mình cũng vẫn luôn ở đây, vẫn luôn vô cùng thích Chi Lý, bất chấp sự tàn nhẫn, bất chấp tất cả.

"Cậu cũng không phải là người đầu tiên nói."

"Ghê thật, đáng lẽ nên sớm biết được có rất nhiều người muốn hẹn hò với cậu."

"Nhưng mà cậu là người đầu tiên tớ đáp ứng."

"Tại sao?"

"Biểu cảm lúc đó của cậu."

"Thoạt nhìn rất đáng thương?"

"Là thật đáng thương."

"Này, tớ muốn đánh cậu." Kha Bố nhe răng ra uy hiếp, mặc dù cậu biết uy hiếp không có tác dụng nào. Cậu nghe được âm thanh đứng lên của Chi Lý, sau đó là âm thanh đến gần, sau đó nữa là âm thanh của cậu ta: "Tớ cũng sẽ không đồng cảm với những người đáng thương, nhưng mà biểu cảm lúc đó của cậu, lại là biểu cảm tớ thích." Câu trả lời chân thật của Chi Lý cũng không tệ lắm , nhịp tim cậu lại đập lên không có quy luật.

"Cậu thật đúng là dựa vào cảm giác mà lựa chọn tớ à? Nhưng mà, dù sao ban đầu cậu cũng chỉ là đối tượng quan sát của tớ thôi." Kha Bố vừa nói vừa có thể cảm giác được ghế sa lon đang bị chùn xuống. Cánh tay đang che mắt lại của cậu cũng bị lấy ra. Cậu chậm rãi mở mắt. Cặp chân của Chi Lý đã kẹp cơ thể mình lại, cúi đầu nhìn mình, giọng nói của cậu ta khiến cho người ta run rẫy: "Vậy kết quả quan sát thế nào?"

"Xin lỗi, là bí mật của tớ."

"Kha Bố, tớ thích cậu."

"Cậu lại muốn dùng biểu cảm cùng lời nói này để lừa tớ lên giường nữa sao? Cậu cho rằng tớ sẽ bị lừa tiếp sao?" Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mỗi lần Chi Lý nói ra ba từ này cũng chỉ là muốn lợi dụng mà thôi. Ở chung với một người không biết xấu hổ là gì quả nhiên mình sẽ càng trở nên không biết xấu hổ: "Tớ muốn hỏi đã lâu rồi, cậu biết tầm quan trọng của ba từ 'tớ thích cậu' sao?"

"'Tớ thích cậu' và 'lên giường thôi' cùng một nghĩa thôi, chẳng qua là người ngu xuẩn như cậu thích nghe cụm từ thứ nhất."

Nhịn, nhịn, không quan tâm tới việc bị coi là người ngu xuẩn, Kha Bố hít một hơi thật sâu, tiếp tục đặt câu hỏi: "Xin hỏi, là ai dạy cậu?"

"Ngân."

"Tớ cũng biết là người này mà! Cậu nhanh chóng quên đi những chuyện mà mẹ cậu đã dạy cho cậu đi! Cô ấy không phải là một người mẹ bình thường, không đúng, cô ấy không phải là một người bình thường, cũng không đúng, cô không phải là một sinh vật bình thường!"

Sở Hạo Vũ đứng ở cửa giả vờ ho khan, là bạn cùng phòng với Kha Bố. Hắn không chỉ không tránh mà còn không chớp mắt nhìn chầm chầm Kha Bố. Kha Bố đang ở trong tư thế lúng túng bị ánh mắt của Sở Hạo Vũ làm cho khó chịu.

"Chờ chút, có người, cậu buông tớ ra trước, có cái gì thì để chút nữa tiếp tục." Cậu muốn thoát ra khỏi người Chi Lý. Chi Lý nheo mắt lại, khóe mắt liếc Sở Hạo Vũ một cái, tựa hồ là phát ra cảnh báo đang bị quấy rầy: "Có ai sao? Tớ không thấy." Sở Hạo Vũ bị cái liếc mắt đó làm cho rùng mình: "Đúng vậy, làm gì có người. Kha Bố, tại sao cậu lại coi tôi là một con người chứ?"

"Ngay cả tự ái cậu cũng không cần sao?!"

Chi Lý đưa tay ra đem mặt Kha Bố hướng về phía mình: "Tớ nói không có ai cả, tiếp tục."

"Chờ... chờ..."

Môi của Chi Lý có cảm giác lạnh như băng, rõ ràng đã rất quen thuộc, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không cách nào quen được. Mỗi một giây được hôn, mình sẽ lại thở gấp và nhịp tim lại loạn lên. Bất kể tay đặt ở đâu, bất kể lúc đó tâm tình của mình thế nào, chỉ cần bị hôn mình liền muốn đưa tay bắt lấy cổ áo của cậu ta, không muốn buông ra.

Bảy năm trôi qua có quá nhanh hay không? Tớ vẫn cho rằng cuộc sống này rất nhàm chán, nhưng vì điều gì mà mỗi lần nhìn thấy cậu, tớ đều muốn gọi tên cậu. Chi Lý, Chi Lý, Chi Lý... Cho dù cả một quyển sách từ đầu đến cuối đều chỉ viết tên cậu, tớ nghĩ mình cũng sẽ đọc hết nó. Bây giờ mới hiểu được, không phải do cậu giống như nhân vật chính, mà là tớ muốn cho cậu trở thành nhân vật chính của tớ.

Nếu như được trở lại mùa hè bảy năm về trước lần nữa, tớ vẫn muốn dùng cây kem giá một đồng năm xu để trước mắt cậu. Yên tâm, cho dù tớ biết rõ thực tế hơn, cho dù biết tớ và cậu đều là nam, cho dù biết sẽ phải đối mặt với những gì, cho dù biết lựa chọn con đường khác sẽ tốt hơn, nhưng mà tớ cũng không quan tâm nhiều như vậy, tớ vẫn sẽ lựa chọn những gì mình thích. Nếu như đi tới cuối cùng, mọi thứ trở thành một mớ hỗn độn, thê thảm đến không nỡ nhìn, ít nhất thì đến cuối cùng mới hối hận. Còn lựa chọn con đường khác, tớ nghĩ tớ sẽ ở điểm bắt đầu mà hối hận.

_________________

Tác giả: Angelina

Edit: Liêu Phong

Facebook: http://facebook.com/tg.lieuphong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net