Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì thực nếu hai tên kia mà không phắn ra ngoài lẹ thì Kang Daniel hắn cũng đá hai gã lắm chuyện ra ngoài. Tình nhân đặc biệt của lão tử không kẻ nào được nhăm nhe có ý đồ gì, bằng không không được sạch sẽ hắn không thích.

Park Ji Hoon được đặt lên chiếc giường trắng xa hoa. Kang Daniel thấy cái áo sơ mi dài qua mông, và cái quần Pyjama liền ngứa mắt. Hắn muốn kiểm tra thân thể cậu, mấy phụ kiện như quần áo trên người cậu hiện tại là vô dụng. Bàn tay ác ý lần mò vào da thịt trong áo, từ eo trượt lên lưng, từ lưng đến trước ngực, chụp lấy phần nhũ tiêm không đẫy đà nhưng da thịt lại cực kì non mịn, xúc cảm rất tốt. Kang Daniel càng xoa càng hưng phấn đến lúc cậu '' Ư'' một tiếng mới hoàn hồn. Hắn đột nhiên bỏ qua đưa tay xuống phần eo lần đến cạp quần, một đường lột cả quần lớn đến quần nhỏ xuống tận mắt cá chân cậu. Kang Daniel thốt nhẹ '' Vưu vật!!! ''

Lần đầu tiên hắn thấy được sinh vật kì lạ mà xinh đẹp này. Kang Daniel quan sát vật nhỏ giữa hai chân Ji Hoon không rời mắt. Hắn nhìn chăm chăm như chưa bao giờ thấy của ngon vật lạ trên đời. Hắn thấy chỗ khó nói là một sự pha trộn giữa cả nam và nữ đến kì diệu. Tính khí nho nhỏ như thiếu niên mới lớn vô cùng đáng yêu , bỗng dưng bị phơi bày nên gặp lạnh có phần nhút nhát xấu hổ. Bên dưới là hoa huyệt phấn hồng ngoan ngoãn nằm dưới ngọc hành hiển nhiên chưa từng động vào. Cuối cùng là cúc huyệt xinh xắn co lại vì khí lạnh. Kang Daniel nhìn đến chảy máu mũi. Hắn vội vàng đem quần cậu bỏ hẳn ra khỏi mắt cá chân ném xa một góc.
Hắn dùng một ngón tay đưa vào giữa hai thịt môi của hoa huyệt. Hoa huyệt nhỏ bé còn hơn của nữ nhân kẹp ngón tay hắn suýt gãy, cái miệng nhỏ đô đô muốn đẩy ngón tay hắn ra. Một ngón tay còn khó khăn đến vậy thì làm sao chứa được nam căn vĩ đại của mình. Lại nhìn thân hình trơn bóng như ngọc, khuân mặt phấn nộn không nhiễm chút bụi đời. Không được a, vật nhỏ này không thể dùng một lần mà đủ, bảo bối hiếm lạ phải từ từ nhâm nhi thưởng thức, ít ra còn chơi đùa được một vài tháng. Park Ji Hoon khó chị nhíu mày, mơ mơ hồ hồ '' Ưm'' một tiếng rõ mềm mại yêu kiều .Kang Daniel tiêu hồn thiếu chút nữa đè cậu xuống mà làm luôn. Hắn cố nén xuống dục vọng đang giãy dụa trong người, mang cậu đặt lại giường cho ngay ngắn. Lần đầu tiên hắn phải kìm nén đến khổ sở, đơn giản là sinh vật lạ này phải dùng lúc tỉnh táo thì cái miệng nhỏ sẽ kêu dâm mỹ thế nào. Đề phòng nhóc con giãy dụa hắn cột hai tay cậu vào 2 bên đầu giường bằng xích sắt, rồi dùng vải đen che mắt cậu lại. Trên người Ji Hoon lúc này chỉ còn duy nhất chiếc áo sơ mi trắng, Kang Daniel thấy vẫn còn chưa đủ bèn tháo bỏ ba cúc áo đầu, chiếc áo trượt quá bả vai nhưng không cưởi hẳn. Cái kiểu nửa mặc nửa không, nửa kín nửa hở này làm cho Ji Hoon câu nhân vô cùng. Kang Daniel mang điện thoại ra chụp lấy chụp để. Bộ dáng cậu bây giờ vừa trong trắng thuần khiết như một thiên thần hư hỏng vô tư lại vừa quyến rũ, yêu mị như mời gọi người đến thưởng thức chà đạp.

Kang Daniel không muốn làm tình với kẻ đang hôn mê. Hơn nữa đây chắc chắn là lần đầu của cậu hắn phải để cậu thưởng thức tư vị của nhục dục và dâm loạn. Để cậu phục tùng, gọi hắn là chủ nhân.

Đi được vài bước chân hắn nghĩ ra gì đó lại xoay chân trở lại khóa nốt hai chân cậu vào hai cái xích sắt bên dưới. Kang Daniel thỏa mãn vừa ha ha cười đến khủng bố vừa đi ra ngoài.

*****************************************
******
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người con trai trên chiếc giường trắng, lung linh đẹp đẽ đến không thực. Thiếu niên lại bị trói tứ chi bằng bốn cái xích sắt màu đen nổi bật trên nền trắng. Park Ji Hoon hệt như một thiên thần bị người ta cường ngạnh bẻ đi đôi cánh rồi bị trói buộc.

Lúc Park Ji Hoon tỉnh dậy đã là xế chiều. Cậu không cảm nhận được gì hết ngoại trừ bóng tối, cậu ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt dịu mát, cảm giác mềm mại dưới thân là biết bản thân đang nằm trên nệm giường . Da thịt bại lộ trong không khí hơi lành lạnh. Đặc biệt là hạ thân không hề được che đậy, khi cử động liền thấy tứ chi không những nặng như trì mà còn phát ra tiếng kim loại leng keng. Cậu hốt hoảng mở to mắt nhưng chẳng nhìn thấy gì. Cậu chợt nhớ tới sự việc cách đây mấy giờ đồng hồ. Cậu bị bắt cóc. Không a, này là muốn làm gì, quần cũng không cho mặc. cậu đã bị phát hiện ,cậu thật ngốc. Park Ji Hoon có xúc động muốn khóc.....

Và Ji Hoon khóc thật, cậu khóc to như đứa trẻ lạc mẹ, nghe đáng thương vô cùng, miệng đô đô gọi mẹ. Kang Daniel vào tới phòng liền chứng kiến một màn của vật nhỏ. Nhóc con trước mặt còn chưa dứt sữa mẹ, thoạt nhìn như đứa trẻ 10 tuổi.

_ Ta mới đi có một lúc mà cậu đã khóc nhè như vầy, có phải nhớ hơi ấm của bổn thiếu gia không?

Giọng nói này lạ hoắc, cậu còn chưa nhìn thấy hắn, còn chưa biết hắn là ai, làm sao mà nhớ mới chả thương được.

_ Cậu là ai? Tôi đâu quen cậu, mắc mớ gì bắt tôi về đây.?

_ Tôi là chủ nhân của cậu. Cậu chính là thú cưng mà người ta tặng tôi. Cậu vốn dĩ là lễ phẩm họ mang đi hối lộ cho tôi. Giờ cậu là của tôi_ Kang Daniel đến bên cạnh cậu nằm nghiêng xuống, hai tay ôm lấy enhỏ của cậu, thì thào vào tai cậu.

_ Cái.... Gì..? _ Giọng Ji Hoon run run_ Anh nói bậy, tên hỗn đản, thả tôi ra, tôi không có thời gian ở đây nói đùa với tên khùng nhà anh.

_ Xem ra sủng vật của ta chưa qua dạy dỗ a. Vậy lão công ta phải nhọc công bỏ ra một buổi để giáo huấn em lại từ đầu. Yên tâm lão công sẽ từ từ dạy em. Từ phép tắc cơ bản nhất. Đầu tiên tôi là Kang thiếu, không phải tên khùng trong miệng em. Gọi tôi là chủ nhân.

Nguyên lai là bị bán rồi, đời Park Ji Hoon sao lại khổ vậy. Hiện giờ là không được tự do, không được đi học, không được gặp bà và mẹ. Mẹ ơi cứu Hoon, Chamseob mau về cứu Hoon.

_ Ô ....ô... Ngô...

Kang Daniel không báo trước đè xuống mà hôn sâu khiến cậu không thở nổi. Miệng nhỏ của cậu non mềm, thơm ngọt khiến hắn càng ăn càng nghiện. Hắn trở mình đè cả cơ thể cao lớn lên thân hình nhỏ bé của cậu, môi vẫn chăm chú hôn môi cậu. Ji Hoon cắn chặn răng muốn ngừng thở, không cho cái lưỡi nghịch ngợm của hắn làm loạn thêm.

_ Hé miệng ra nào bé con_Môi môi kề sát vào nhau hắn vẫn chạm môi cậu ra lệnh.

Park Ji Hoon ương như ổi, nghiến răng ken két. Kang Daniel khách miệng, tiếp tục gặp cắn hai bờ môi xưng mọng của cậu liếm liếm nhấm nhấm chơi đùa. Bàn tay hư hỏng vuốt từ đùi trong non mịn đến cái mông tròn mẩy mà nắn bóp. Tay còn lại không nhàn rỗi luồn vào áo sơ mi mỏng tang mà chơi đùa khối thù du chớm nở như hoa anh đào.

_A....

Mông và ngực bị kích thích không ngừng. Park Ji Hoon chưa bao giờ trải qua mẫn cảm như vầy. Sợ hãi há miệng ra. Thuận lơi cho đầu lưỡi hư hỏng của ai kia luồn vào mà liếm mút hết tư mật mê người của cậu. Rồi lại liếm liếm những chiếc răng nhỏ xinh, xúc xạo khắp khoang miệng, kéo lấy cái lưỡi đinh hương đang dồn sức trốn tránh. Nước bọt chưa kịp nuốt xuống tràn ra khỏi khoang miệng cậu mà chảy xuống cắm lấp lánh. Thẳng đến lúc Ji Hoon cảm thấy mình không thể thở nổi, hai má ửng hồng vì thiếu khí thì hắn mới lưu luyện buông tha. Một sợi chỉ bạc kéo dài giữa hai cánh môi. Park Ji Hoon lúc này còn chưa phục hồi lại ý thức. Trong đầu hỗn thành một đoàn, hai mắt to long lanh sũng nước dưới một lớp vải đen mỏng, khuân ngực phập phồng da thịt trắng nõn hơi ửng hồng, đôi môi đỏ mọng lấp lánh nước. Park Ji Hoon nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn.

_Tôi là người đầu tiên hưởng dụng thân thể cậu. Tôi phá thân cho cậu xong cậu sẽ là người của tôi, từ nay về sau gọi tôi là chủ nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net