Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt Diêm Trọng Uy vô cùng âm trầm, anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy mà Đinh Vũ Thiến đưa: Trải qua thời gian suy nghĩ, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp.

Không thích hợp?

Đinh Vũ Thiến, cô gái đáng chết này, lúc đầu đồng ý làm bạn gái anh, bây giờ gửi một tờ giấy chỉ vỏn vẹn vài ba chữ liền muốn thoát khỏi anh, muốn phủi sạch quan hệ với anh sao?

Khó trách mấy ngày nay không thấy cô, cũng không liên lạc được, xem ra cô cố ý tránh mặt anh.

Cô gái này đang giỡn kiểu gì vậy?

Ngoài tức giận, anh còn cảm thấy vô cùng mất mát.

Từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên có người cự tuyệt anh, còn là người con gái anh thích nữa chứ.

Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!

Anh cầm tờ giấy vo thành một cục sau đó ném vào sọt rác, nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị đến nhà họ Đinh tìm Đinh Vũ Thiến hỏi cho rõ ràng thì đột nhiên cửa phòng làm việc bị mở ra.

Là tên khốn khiếp nào chưa gõ cửa mà dám liều mạng xông vào?

Đang lúc nổi nóng, anh thực sự muốn mở miệng mắng to.

"Nói cho cậu biết một tin tức động trời, tháng sau Đinh Vũ Thiến cùng em trai tôi sẽ kết hôn." Nhan Lập Khải dựa vào cánh cửa híp mắt nhìn anh nói.

Nghe vậy sắc mặt Diêm Trọng Uy càng khó coi hơn.

Giở trò gì đây, cô vậy mà vội vã lấy một người đàn ông mình không yêu.

"Cậu tới làm gì?" Khó kìm được phẫn nộ trong lòng, Diêm Trọng Uy tức giận nói: "Thay em trai cậu đưa thiệp mừng tới?"

"Dĩ nhiên là không phải." Nhan Lập khải mỉm cười, cười đến bí hiểm: "Tôi tới để giúp cậu đoạt lại người trong lòng."

"Đoạt lại người trong lòng?"

Diêm Trọng Uy liếc mắt tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư của anh ta.

Coi như Nhan lập Khải biết chuyện của anh và Đinh Vũ Thiến, nhưng chẳng có lý gì để anh ta giúp anh đối đầu với em trai của mình cả.

"Cậu rốt cuộc đang âm mưu cái gì?" Anh nghi ngờ hỏi.

"Có muốn biết tại sao cô ấy lại vội vàng muốn kết hôn không?" Nhan Lập Khải nhanh chóng rút ra từ trong cặp tài liệu một xấp giấy: "Chỉ cần cậu kí vào hợp đồng này tôi liền nói cho cậu biết lí do. Thế nào?"

Diêm Trọng Uy nhìn chằm chằm hợp đồng trong tay anh ta: "Cậu đang uy hiếp tôi?"

"Cậu đâu cần phải nói khó nghe như vậy." Nhan Lập Khải cười toét cả miệng: "Cái này là điều kiện trao đổi chứ không phải uy hiếp."

Diêm Trọng Uy rên lên một tiếng: "Chẳng lẽ tôi không biết hỏi cô ấy sao?"

"Cậu có thể hỏi, để xem cô ấy có nói cho cậu biết rõ mọi chuyện không?" Nhan Lập Khải vô cùng chắc chắn.

"Cậu!" Diêm Trọng Uy nghiến răng nghiến lợi.

Anh biết chắc chắn cô sẽ không nói thêm điều gì nếu không cô đã không cần phải trốn tránh anh, lại đưa ra một lời giải thích qua loa là vì không thích hợp.

"Thế nào? Cậu tính sao?" Nhan Lập Khải cười vô cùng tà ác.

Diêm Trọng Uy hận không thể đánh mấy phát vào khuôn mặt tươi cười đáng ghét kia: "Vì một hợp đồng mà đến hôn nhân của em trai mình cậu cũng không để ý sao?"

Nhan Lập Khải nhún nhún vai: "Cưới một người phụ nữ không yêu thương nó, đối với nó có gì là tốt chứ?"

"Đưa đây!" Nhận lấy hợp đồng, Diêm Trọng Uy không tiếp tục tính toán mà lập tức kí ngay một chữ rồng bay phượng múa.

Nhan Lập Khải vô cùng đắc ý đứng một bên, vì mưu kế của mình thành công mà vô cùng hưng phấn.

"Nói nhanh lên!" Bỏ bút xuống, Diêm Trọng Uy thúc giục.

"Mấy ngày trước tôi nhìn thấy Lí Nguyên Du cùng Đinh Vũ Thiến nói chuyện ở trong quán cà phê."

Nguyên Du cùng Vũ Thiến?

Nghe thấy tên của hai người phụ nữ có quan hệ mật thiết với mình, Diêm Trọng Uy không nhịn được nhíu mày.

"Sau đó thì sao?" Anh hỏi lại.

"Chỉ như vậy thôi."

"Chỉ vậy thôi?"

Anh dùng cả một hợp đồng chỉ để đổi lấy câu này?

"Nhan, Lập, Khải!" Diêm Trọng Uy vô cùng tức giận hét lên.

Nhan Lập Khải chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng mất bình tĩnh của anh như lúc này, thế nên tự biết mà nói tiếp: "Nguyên Du cô ấy khóc như mưa, sau đó Vũ Thiến đột nhiên quyết định kết hôn cùng Dật Khải, theo cậu thì tại sao?"

Diêm Trọng Uy đột nhiên hiểu ra.

Chắc chắn Lí Nguyên Du ở trước mặt cô nói bậy bạ gì đó mới khiến cô thay đổi như vậy.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khiến người ta phát điên của Nhan Lập Khải, anh tức giận nói: "Cậu rốt cuộc nghe được cái gì?"

"Ai, ngồi xa như vậy, cái gì tôi cũng nghe không rõ ràng lắm, chỉ là.... ........" Nhan Lập khải cố ý dừng lại, ai bảo kí một hợp đồng mà cũng không cam tâm tình nguyện.

"Có chuyện gì nói mau!" Anh đã mất hết kiên nhẫn.

"Tôi hình như nghe được hai chữ 'mang thai'."

Mang thai?

Diêm Trọng Uy ngây ngẩn cả người.

"Tôi chỉ biết có vậy, những chuyện khác thì tự cậu tìm hiểu đi!" Không đợi Diêm Trọng Uy lên tiếng, Nhan Lập Khải liền cầm hợp đồng bước về phía cửa chính.

Lúc tới cửa, anh ta chợt như phát hiện điều gì, nhanh chóng xoay người lại: "Xem ra tôi thực là hồ đồ, kiếm của cậu khá là nhiều tiền mà lại quên nói tiếng cảm ơn."

Anh ta sợ Diêm Trọng Uy còn chưa đủ giận, lắc lắc hợp đồng trong tay: "Đa tạ người anh em tốt của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net