Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô dâu dựa sát vào bên cạnh chú rể một chút, chú rể đặt tay ở ngay hông cô dâu đi." Thợ chụp ảnh không ngừng yêu cầu cô dâu, chú rể thay đổi tư thế với những động tác thân mật.

Mặc dù cả người không được tự nhiên, nhưng Đinh Vũ Thiến vẫn tận lực phối hợp với những gì thợ chụp ảnh yêu cầu, cố gắng bày ra tư thế xinh đẹp nhất, nở nụ cười kiều diễm.

Chỉ tiếc là dù cô có cố gắng đến mấy cũng không thành công.

Ở trong ngực Nhan Dật Khải, cô hoàn toàn không thể thả lỏng. Chẳng những cả người cứng như một khúc gỗ, ngay cả nụ cười cũng không được tự nhiên, hơn nữa khi thợ chụp ảnh yêu cầu hai người chạm môi cho thân thiết thì suýt chút nữa cô đã dùng tay đánh vào khuôn mặt của Nhan Dật Khải khi anh ta đang muốn tiếp cận cô.

"Chị cả, lại uống nước đi!"

Khi thợ chụp ảnh tuyên bố nghỉ ngơi ít phút, người hỗ trợ trong quá trình chụp là Đinh Vũ Như vội vàng đưa chai nước suối, tỉ mỉ thay Đinh Vũ Thiến lau mồ hôi trên trán.

"Tiểu Như, em vất vả rồi." Nhìn em gái bận rộn, trong lòng cô tràn đầy cảm kích.

"Không đâu, chị quên là từ nhỏ em đã rất thích xem cô dâu, chú rể chụp ảnh rồi à?" Đinh Vũ Như thay cô sửa sang lại làn váy: "Khó có cơ hội có thể đến gần xem cô dâu chú rể như hôm nay, hơn nữa chị cả và anh rể đều vô cùng đẹp, tựa như đôi kim đồng ngọc nữ. Chỉ nhìn anh chị chụp ảnh thôi cũng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc."

Nhìn trên mặt em gái tràn ngập sự yêu thích cùng ngưỡng mộ, trong lòng cô có một chút khổ sở.

Hạnh phúc?

Cô hạnh phúc sao?

Đáp án đương nhiên là không. Khi nghe tin Lí Nguyên Du mang thai, cô biết rằng hạnh phúc của mình thực sự đã biến mất.

Ngày hôm ấy, cô hoảng hốt rời khỏi quán cà phê, bước chân trên đường như người mất hồn, hoàn toàn không biết mình trở về công ty bằng cách nào nữa.

Mất mát, buồn phiền cùng đau khổ, cô cuộn tròn trên ghế, cố gắng xoa dịu vết thương lòng đang co thắt từng cơn. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống tựa như lau mãi cũng không thể hết được.

Ngay lúc cô yếu ớt nhất, Nhan Dật Khải đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc của cô, một lần nữa bày tỏ thành ý muốn kết hôn với cô.

Hoa tươi xinh đẹp, lời nói ngọt ngào cùng với lời thề ước mãi mãi, không thể nghi ngờ vào lúc này đây chính là một sự an ủi mà cô đang thật sự rất cần.

Giống như người sắp chết đuối vớ được cái cọc, cô không chút do dự mà nhận lời cầu hôn của Nhan Dật Khải.

Nhưng mấy ngày sau khi tỉnh táo lại, cô phát hiện mình đã quyết định quá vội vàng. Đến bây giờ cô còn chưa chấp nhận được những hành động thân mật của Nhan Dật Khải thì làm sao có thể trở thành cô dâu của anh ta được?

Vì thế, cô hoảng hốt.

Giờ thì không thể làm gì được nữa, thiệp mời đã gửi, ảnh cưới cũng đã chụp được một nửa, cô còn cơ hội mà đổi ý nữa sao?

"Tiểu Như, còn nước không? Anh cũng khát khô cổ rồi!" Lúc này Nhan Dật Khải bước đến, nhìn về phía Đinh Vũ Như cười không ngừng.

"Có, có." Đinh Vũ Như vội vàng lôi từ trong túi ra một bình nước suối đưa cho anh ta.

"Cám ơn em, em thật sự rất chu đáo." Anh ta một mặt uống nước, một mặt khen ngợi: "Không biết sau này ai là người có phúc lấy được cô gái dịu dàng đảm đang như em nhỉ?"

Anh ta am hiểu nhất là nói những lời đường mật khiến phụ nữ phát cuồng.

"Đâu, đâu có!" Khi thấy anh ta nhìn mình, Đinh Vũ Như mặt đỏ đến tận mang tai, cúi đầu tiếp tục sửa sang lại làn váy cưới cho Đinh Vũ Thiến, tránh ánh mắt phóng điện của anh ta.

"Nói chung là anh không có cơ hội." Đinh Vũ Thiến nhíu mày, trách anh ta: "Không phải là anh muốn đi rửa tay ư, sao vẫn còn ở đây? Anh đi nhanh lên một chút, đừng để mọi người phải chờ!"

"Được rồi, anh sẽ đi, đi ngay bây giờ!"

Nhan Dật Khải nhất thời có chút oán giận.

Haizz, tại sao vợ anh ta không có chút dịu dàng nào vậy? Vì cái gì mà cứ luôn luôn lạnh lùng như thế?

Anh ta lén nhìn về phía Đinh Vũ Như một cái, mới xoay người đi về phía phòng vệ sinh.

Nhìn chằm chằm bóng lưng Nhan Dật Khải rời đi, Đinh Vũ Thiến không khỏi rên lên một tiếng.

Thật ra không phải cô ghen, cô chỉ là không ưa Nhan Dật Khải, cái loại đàn ông chỉ biết nói những lời ngon tiếng ngọt ấy, trực giác cho cô biết anh ta là một người đàn ông vô cùng đáng ghét.

Cô thích một người đàn ông trầm ổn, giống như.... ......

Nghĩ tới đây, cô không khỏi chán nản, không nhịn được mà thở dài.

"Cô dâu mới có chuyện gì mà thở dài vậy?"

Bên tai cô vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc, khiến trái tim cô không khỏi run lên.

Đây là.... ...... ...... .......

Cô xoay người lại, Diêm Trọng Uy đang đứng ở phía sau, khuôn mặt ai oán nhìn cô.

"Là anh!" Đôi mắt cô mở thật to.

Trong thư không phải cô đã nói hết rồi sao? Anh ta còn tới đây làm gì?

"Xin hỏi anh là?" Đinh Vũ Như tò mò quay đầu lại, bởi vì cô thấy dáng vẻ kinh ngạc của chị gái. Về chuyện Diêm Trọng Uy, Đinh Vũ Thiến chưa bao giờ nói cho người nhà nghe, cho nên Đinh Vũ Như đương nhiên không biết người đàn ông có gương mặt lạnh lùng này, chỉ có thể nghĩ chắc anh ta là người quen cũ của chị mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net