13. Suy Nghĩ Cho Ra Điều Gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuyết Anh có một lũ đàn em toàn là con trai sống chung căn hộ 3 phòng ở lầu dưới. Mỗi khi nàng bế tắc hay đang buồn phiền điều gì từ cuộc đời vật vã này, chúng nó đều lên nhà để tìm nàng đi nhậu. Tụi nó có vẻ rất thích tôn thờ nàng lên như nữ hoàng. Một thằng bảo là có Tuyết Anh đi chung thì ai nhìn vào cũng sẽ ghen tị với chúng. Tuyết Anh thì chỉ xem chúng là lũ đàn em loi choi. Thậm chí nàng còn không nhớ tên tụi nó. Nàng gọi tụi nó là Giai 1, Giai 2, Giai 3, Giai 4. Tụi nó dù có hơi nhí nhố nhưng rất tốt bụng, mỗi lần nàng buồn là sẽ có mặt.

Hôm nay nàng cũng buồn. Nàng cứ nghĩ về chuyện của nàng và Hiểu Phương. Nàng không hiểu tình cảm của mình trong khi nó vẻ đang cần nàng trả lời nó. Trước đây nàng chưa bao giờ tốn sức quan tâm suy nghĩ nhiều như vậy về ai khác. Nàng muốn ở bên Hiểu Phương yên bình mãi. Nhưng nàng lại sợ để lộ cảm xúc của nàng ra khiến cho sự yên bình ấy sẽ mất đi. Có thể vì vậy mà nàng hay tỏ ra 'cục súc', thô lỗ cọc cằn với nó. Nàng thật ra không có ý gì hết. Chỉ là nàng rất nhát cáy khi nói đến chuyện tình cảm. Còn về Hiểu Phương, nàng tin rằng nó quá trong trắng để có thể ngỏ lời hay thậm chí nghĩ tới chuyện hẹn hò chân chính với nàng. Mà nếu Hiểu Phương có ý định đó thật thì liệu nàng đã sẵn sàng để chấp nhận nó chưa? Tuyết Anh không biết.

Tóm lại là, Tuyết Anh đang cần đi nhậu giải sầu. Thế nên hiện giờ nàng đang ngồi ở quán ốc lề đường để kể chuyện cho tụi đàn em nghe.

"Làm sao để biết là mình đã sẵn sàng yêu ai đó nhỉ?" Tuyết Anh hỏi lũ chúng nó.

Giai 1 trả lời, "Dễ lắm. Chị cứ tưởng tượng xem có hôn người ấy được không? Nếu cảm thấy kinh tởm hay gượng là không được rồi."

Tuyết Anh lại nghĩ về lần đầu tiên được Hiểu Phương hôn. Bản chất thì nụ hôn rất ngây thơ. Hiểu Phương lúc đó chỉ muốn chứng tỏ là nó yêu nàng, tuy là tình yêu của nó như tình yêu của trẻ con nhưng cũng đủ để cảm xúc nàng bị đánh động mạnh. Nàng ngượng ngùng biết bao nhiêu thì Hiểu Phương tỉnh bơ bấy nhiêu. Nàng cảm thấy nụ hôn của Hiểu Phương rất dễ chịu và ngọt ngào. Hôn nó là việc nàng muốn làm chứ không phải là việc nàng bắt buộc phải làm như khi quen mấy thằng bồ cũ. Tuy nhiên, lòng kiêu hãnh của nàng lớn lắm. Chạm vào người Hiểu Phương nàng còn hạn chế thì nói gì đến hôn nhau.

"Có thể là tao hôn bạn đó được." Tuyết Anh cho là thế.

Giai 2 đưa ra ý kiến, "Chị cảm thấy nếu người đó biến mất khỏi cuộc sống mình thì sẽ ra sao?"

Nàng trả lời không cần suy nghĩ, "Tao đi tìm bạn ấy về."

"Lỡ không được thì sao?"

"Tao kêu tụi mày tới bưng bạn ấy về."

"Không. Ý của tụi em là lỡ người ấy không thể về với chị được nữa? Lỡ người ấy biến mất luôn!"

"Tao sẽ... hmm..." Tuyết Anh nốc cạn ly rượu đế trên bàn quán nhậu. "Khóc mất."

"ĐÙUU !!!" Lũ chúng nó la lên đồng thanh làm cả quán nhậu quay qua nhìn bàn của nàng.

"Mấy thằng điên!"

Giai 3 biểu lộ bộ mặt sốc tột đỉnh. "Chị Tuyết Anh mà khóc hả?"

"Thì sao mảy?!" Tuyết Anh lầu bầu.

Nàng nghĩ bản thân sẽ chẳng bao giờ có thể khóc được nữa. Nhưng nếu Hiểu Phương biến mất khỏi cuộc sống nàng thì khóc chỉ là một trong những hệ quả nhỏ thôi.

"Okay... vậy người ấy có làm chị hạnh phúc không? Kiểu có bươm bướm trong lòng xong tim hẫng lên cả chục nhịp không?"

Câu hỏi này dù có muốn chối cãi đến cỡ nào thì Tuyết Anh cũng không thể dối lòng. Nàng nhớ những đêm nằm ngủ mà Hiểu Phương xà vào lòng nàng làm tim nàng đập nhanh kinh hoàng. Hay những lần Hiểu Phương hát vu vơ các bản tình ca có "em và anh" hay "em yêu anh" rồi nó nhìn nàng cười cười và còn hát rõ hơn là "em yêu Tuyết Anh" mới chịu. Hiểu Phương đáng yêu quá sao mà chống chịu được? Tuyết Anh không đủ 'băng lãnh' trước những cục thính nguy hiểm của nó.

"Bạn ấy làm tao cảm thấy hạnh phúc hơn tụi mày ạ."

"Chị Tuyết Anh hôm nay bánh bèo, yếu lòng quá nha~"

"Im mày!" Tuyết Anh lại lườm.

"Điều cuối cùng, mỗi lần chị buồn, chị nghĩ gì về người ấy?"

Tuyết Anh mỉm cười nhẹ, "Thì tao nghĩ là... ít ra thì bạn ấy vẫn ở đây!"

Lũ em trai cắt nghĩa của Tuyết Anh nhìn nhau rồi chuyển sang nhìn nàng. Chúng quyết định đưa ra phán quyết cuối cùng cho vấn đề của Tuyết Anh,

"Má yêu người ta rồi má!"

Tuyết Anh thở dài, lại nốc cạn một ly rượu nữa, "Tao cũng sợ là vậy. Ôi chết rồi, phải làm sao bây giờ tụi bây?!"

"Thì chị đi nói cho người ấy biết đi. Thử nghĩ một vài câu tỏ tình xem."

Đàn em đã nói như vậy thì nàng cũng phải công nhận là nàng đã có tình cảm với Hiểu Phương chứ chẳng còn xem nó như bạn bè thông thường được nữa. Hiểu Phương cũng đã dũng cảm nói yêu nàng rồi, dù là kiểu yêu của nó có khác với nàng, nhưng nàng cũng nên cố gắng lên mà đáp lại nó. Và nếu nó sẵn sàng hẹn hò. Nàng cũng sẽ chấp nhận. Không trốn tránh nữa. Điều hiện giờ cần phải làm là suy nghĩ câu nào tỏ tình cho nghe thật ngầu và bá đạo.

"Yêu tao đi không tao đập mày chết." Tuyết Anh đắt chí nói. Quá ngầu khỏi chê.

Đàn em của Tuyết Anh nhìn nàng sợ hãi. Dù chúng đều là con trai cả nhưng chúng chắc chắn rằng có thể tỏ tình lãng mạn hơn nàng.

"Chị đi tỏ tình hay đi đòi nợ vậy chị Tuyết Anh?"

Tuyết Anh đập bàn. "Kệ tao! Được tao tỏ tình là sướng nhất rồi, nó không có quyền đòi hỏi!"

"Thôi, nghĩ câu khác đi má!"

"Hmm.... thế còn... chúc mừng, mày đã trúng vé số giải độc đắc, nàng hoa khôi Tuyết Anh từ này là của mày, mau ẵm nàng về đi."

"Sợ vãi !!!"

Tuyết Anh bỗng loạng choạng đứng phắt dậy. "Thôi cám ơn mấy đứa đã đãi tao. Bây giờ tao đi tỏ tình đây!"

Nàng đang rất hưng phấn, lảo đảo bước nhanh trong đêm tối như những kẻ say rượu. Còn nàng cảm thấy mình đang say tình thì đúng hơn. Một trong những đàn em của nàng vội chạy lại để đỡ nàng lên nhà.

Những tên còn lại bối rối nhìn chai rượu đế đã được Tuyết Anh uống hơn một nửa.

Trên đường lên nhà, Tuyết Anh mắt nhắm mắt mở, víu chặt vào người thằng đàn em. Trong đầu nàng toàn là hình bóng cô gái bé nhỏ kia. Nàng yêu Hiểu Phương. Đúng rồi. Nàng yêu nó và nàng muốn nó thuộc về nàng. Còn chuyện tương lai của hai đứa, nàng tin rằng nàng có thể giúp nó gánh vác mọi thứ.

Sắp đến nơi, Tuyết Anh lờ mờ nhận thức được có ai đó đang ngồi một đống trước cửa nhà nàng. Tuyết Anh hơi hoảng. Thằng đàn em của nàng bỗng cứng đờ người, lên giọng phòng thủ cho nàng.

"Thằng nào đây chị Tuyết Anh? Có cần em đánh nó không?"

Tuyết Anh cố gắng nhìn cho rõ. Một anh trai với mái tóc đen dày và dài. Đôi mắt sáng lanh lợi. Cái ao sơ mĩ sờn rách cùng cây đàn guitar. Người này quen rất quen.

Nàng quay qua bảo đàn em về đi để nàng tự xử lý.

Nàng nhìn anh trong đêm tối lạnh lẽo. Anh cũng nhìn nàng, nở nụ cười ấm áp.

"Đông Hồ?"

-Tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net