Liệu chúng ta còn có thể ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn: Hải dậy đi, chở tôi đi mua đồ này.

Hải: vờ ngáp ngủ... Tôi dậy ngay đây ( nhìn Toàn ).

Toàn: làm gì gì tôi dữ vậy. ( Toàn đi sát lại chỗ Hải ).

Hải: cậu khóc sao ?

Toàn: hả...đâu có đâu ( vội lấy tay lau mắt ).

Hải: lại giấu tôi, nước mắt vẫn còn in dưới mắt cậu kìa.

Toàn: chắc do bụi thôi.

Hải: nhà tôi làm gì có bụi.

Toàn: này cậu có muốn đưa tôi đi ko đây ( đánh trống lãng ).

Hải: tất nhiên là có rồi.

Toàn: thế thì nhanh chân lên.

* Cả 2 xuống nhà Hải đưa toàn đi bằng xe của anh ấy.

....

* Đến siêu thị rồi. Cả 2 lượn ít vòng thì cũng mua được rất nhiều thứ. Cả 2 lượn đến 1 nơi bán quần áo và phụ kiện.

Toàn: cái này hợp với cậu nè Hải.

Hải: gì vậy cà vạt hả. Đeo thử cho tôi đi.

Toàn: đợi tôi chút... Xong rồi này. Nhìn vào gương xem.

Hải: woa đúng là hợp thật nha.

Toàn: thế lấy đi tôi mua tặng cậu đấy.

Hải: thật hả.

Toàn: đương nhiên rồi.

* Hải sau khi nghe được những lời và thấy được những hành động này thì anh chắc chắn 1 điều là Toàn vẫn còn yêu cậu ta nhiều lắm.

Hải: ủa mà cậu có tiền không

đấy ?
Toàn: tất nhiên là có rồi, không có thì làm sao mua tặng cậu... À phải rồi cậu có muốn mua thêm thắt lưng không, tôi chọn giúp cậu luôn.

Hải: có có, cậu chọn giúp tôi đi.

Toàn: nhìn xem cái này ổn chứ.

Hải: nói hơi to rồi.

Toàn: đâu xem thử nào...Ừ đúng là to thật.

Hải: cậu thấy cái này như nào.

Toàn: đưa tôi xem thử...hmmm cũng đc đấy cậu thích cái này hả.

Hải: nhìn cũng ổn thôi cứ chọn đi.

Toàn: được rồi để tôi đi thanh toán.

Hải: khoan đã hay cậu mua quần cho tôi luôn đi.

Toàn: quần hả tôi thấy nhà cậu nhiều lắm rồi mà.

Hải: tôi đâu có nói quần mặc bình thường đâu. Tôi đang nói quần như hôm trước cậu mua cho tôi í.

Toàn: đùa chứ, không rãnh tự đi mà mua.

Hải: mua đi mà.

Toàn: không, hôm khác đi.

Hải: là cậu nói đấy nhá.

Toàn: biết rồi.

* Thanh toán xong cả 2 cùng về nhà. Về đến nhà thì lúc này người hầu trong nhà cũng đều có mặt ở đấy hết rồi, họ đang háo hức chờ đợi những món ăn mà Toàn nấu.

* Tất cả món ăn được bày ra để cho mọi người cùng thưởng thức, tất nhiên là sẽ không có Hải vì cậu ta lúc nào cũng muốn ăn riêng với Toàn.

Toàn: được rồi mọi người cứ ăn đi ạ em lên phòng trước đây.

Người hầu: sao em không ở lại ăn với tụi chị. Cậu Hải cũng đã có người mang đồ ăn lên rồi mà.

Toàn: dạ, em mà ko lên ăn cũng là Hải nhịn đói thật đấy chị.

Người hầu: đáng yêu thế cơ á.

* Mọi người cười phá lên. Nhưng Toàn đã chú ý, cả lần trước và lần này đều không có mặt của My ở đấy. Cậu ta đã chú ý trong lúc làm thức ăn, 1 con dao mà cậu hay dùng đã biến mất không rõ lí do. Dừng lại việc đấy Toàn lên phòng với Hải.

Toàn: được rồi ăn thôi nào.

Hải: chờ cậu nãy giờ tôi đói chết mất.

Toàn: ai bảo đợi làm gì, bảo bao lần rồi, đói thì cứ ăn trước đi.

Hải: không đợi vợ ăn cùng mới ngon cơ.

Toàn: nịnh suốt.

Hải: tôi để ý rồi đấy, mấy nay tôi gọi cậu là vợ cậu ko có phản ứng thoái hoá như trước nữa.

Toàn: ko có ai thì cậu muốn gọi là gì cũng được.

Hải: cậu vẫn ngại hả ?

Toàn: đói thì ăn đi nói nhiều ghê á.

Hải: bị nói trúng rồi chứ gì.

* Cả 2 ăn xong thì cũng đi ngủ.

Hải: này cậu muốn tôi đưa đi chơi tiếp không.

Toàn: Hả, tôi biết là cậu còn nhiều việc bận lắm, đừng có vì tôi nhiều quá, khi nào hoàn thành hết rồi hẳn đi, thế sẽ thoải mái hơn.

Hải: cậu thật chu đáo.

Toàn: đừng nghĩ tôi ko hiểu chuyện.

Hải: tôi có nghĩ thế đâu, tôi biết là cậu rất hiểu chuyện mà... À phải rồi tôi có cái này.

Toàn: gì vậy ?

Hải: là đèn ngủ mới đó.

Toàn: cậu mua nó khi nào vậy.

Hải: thì lúc đi với cậu đấy.

Toàn: gì chứ tôi có thấy cậu thanh toán đâu, đừng bảo cậu trộm của người ta đấy nhé.

Hải: nghĩ j vậy, tôi cố tình ko muốn để cậu biết mà... Nhìn đi nè.

* Cả phòng ngủ đỏ rực.

Toàn: màu đỏ hả ?

Hải: đúng rồi chính là màu cậu thích đấy.

Toàn: sao cậu biết vậy.

Hải: haha việc gì khó, thì hỏi chú quản gia.

Toàn: cậu đúng là...

Hải: cậu rất thân với chú ấy mà, nên cứ hỏi chú ấy là xong.

Toàn: cậu nhắc làm tôi nhớ chú ấy quá. Khi nào chú mới về vậy.

Hải: tôi nghe chú bảo là tối mai đấy.

Toàn: mà chú đi đâu ấy nhỉ, cậu có biết không.

Hải: chú bảo là về thăm gia đình gì đấy. Mà tôi thấy tình cảm của cậu vơi chú ấy cũng tốt quá nhỉ.

Toàn: đúng vậy tôi cảm giác chú ấy coi tôi như con cháu của chú ấy vậy. Cả cậu nữa đấy.

Hải: đều đó tôi biết chứ. Dù gì chú ấy cũng là bạn của bố tôi.

Toàn: thật sao, đến giờ tôi mới biết đấy.

Hải: lúc bố tôi bệnh sắp mất thì chú ấy được bố tôi thuê về đây, không lâu sau thì bố tôi không qua khỏi, lúc đó tôi buồn lắm, trong khoảng thời gian đó chú lúc nào cũng quan tâm tôi như bố tôi vậy. Ông ấy bảo ông ấy là bạn thân của bố tôi.

* Nghe hai từ "bạn thân" Toàn liền nhớ đến những lời lúc chiều của My lòng ngực cậu như thắt lại, mắt cậu cay cay ứa lệ. Sao bố cậu đối tốt với chú ấy nhưng lại đối xử với bố tôi như thế kia.

Hải: sao vậy lại khóc nữa rồi, nhớ mẹ sao.

Toàn: không có.

Hải: thế thì tốt, suy đi nghĩ lại, cậu còn biết được mẹ mình là ai, chả như tôi từ lúc ra đời tôi chẳng biết được bà ấy là ai, là người như thế nào, vì sự có mặt của tôi mà bà ấy phải mất đi sinh mạng của mình. Một điều nữa là ngay cả giọng nói của bà ấy thế nào, tôi cũng không có cơ hội để mà nghe thấy 1 lần.

* Sau khi nghe những lời của Hải, Toàn thật sự đã khóc, cậu ấy khóc nhiều lắm, chẳng phải Toàn cũng là người đáng thương như thế sao nhưng so với Hải thì Hải đáng thương hơn nhiều.

Hải: này này...tôi xin lỗi...lại làm cậu khóc rồi, đáng lẽ tôi không nên nhắc đến mấy chuyện như vậy.

Toàn: đáng lẽ tôi nên quên những chuyện này thì sẽ tốt hơn.

Hải: sao cậu lại nói thế, kí ức về người đã khuất lúc nào cũng đẹp cả, vì thế đừng bắt ép bản thân phải quên đi nó.

* Toàn dụi đầu vào ngực của Hải, Hải dỗ cậu 1 lúc thì cậu ngủ lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy cậu không còn thấy Hải nằm cạnh nữa. Cậu liền đi tìm Hải. Tìm 1 lúc thì cũng thấy Hải ở nhà bếp.

Toàn: này cậu đi đâu xuống đây vậy ?
Hải: tự nhiên tôi đói quá nên xuống đây tìm đồ ăn, may quá là có chị My ở đây.

Toàn: gì chứ chị ấy đâu. ( Cậu liền có cảm giác không an toàn nên giục Hải ).

Toàn: Hải mau chạy qua đây nhanh lên.

* My đang đứng 1 góc khá khuất nên Toàn vậy chưa thấy chị ấy.

Hải:  gì chứ ? ( Hải đang đi lại chỗ của Toàn )

* Vừa lúc Hải di chuyển thì Toàn mới biết nãy giờ do Hải đô con nên che mất chị ấy, trong lúc Hải xoay người lại phía của Toàn. Thì một ánh sáng loé lên từ con dao phía sau lưng Hải.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net