Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Shinichi's POV
Hôm đó, khi tôi sắp xếp các đồ mà bản thân tôi cho là những kỉ vật của Shiho thì tôi thấy cái bản thành phần thuốc rơi ra. Tôi nhìn vào cái bản ấy, khuôn mặt lúc ấy của tôi đợm buồn, vì nó mà Shiho phải chết. Lòng tôi đã buồn lại càng thêm buồn khi nhớ lại cái chết của Shiho thì khi tôi định cầm cái bản đó vào trong hộp thì một lá thư rơi ra. Tôi rất bất ngờ khi nhìn thấy lá thư ấy, tôi cầm lên và đọc:
     _Kính gửi Kudo
Nếu cậu đang đọc lá thư này thì có lẽ tôi đã chết rồi. Thật sự thì lúc tôi đi ra khỏi nhà tôi đã biết là tôi sẽ chết nhưng tôi cũng mong là cái chết của tôi không ảnh hưởng gì đến cậu và bác tiến sĩ. Chỉ là tôi muốn cảm ơn cậu vì cậu đã bảo vệ, lo lắng cho tôi. Nhiệm vụ của tôi đã hết, đây là lúc mà cậu cần phải hạnh phúc với cô ấy. Tôi sẽ sống thật hạnh phúc mà Kudo. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi yêu cậu và tôi yêu những khoảng khắc bên cạnh cậu. Cậu hãy sống thật tốt thay tôi.

Miyano Shiho
Tôi không thể cầm được nước mắt của mình, thật sự tôi quá thờ ơ đối với cô ấy. Bản thân tôi đã quen với việc có sự xuất hiện của Shiho mỗi ngày, đến khi mà tôi mất cô ấy tôi mới nhận ra rằng cô ấy thật quan trọng đối với tôi. Tôi không thể nào sống tốt nếu thiếu cô ấy đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu nếu mất cậu ấy thì tôi có thể làm gì để có thể lắp đầy được khoản trống trong tim, làm gì để có thể quên được cậu ấy. Cái cách mà cậu ấy đến với cuộc đời tôi cũng bất ngờ như cái cách mà cậu ấy đi ra khỏi đời tôi vậy. Những hôm sau đó tôi cũng lấy cái bức thư ra đọc. Tôi đã biết được tình cảm của cậu ấy dành cho tôi và tình cảm của tôi dành cho cậu ấy. Giá như mình có thể nhận ra được tình cảm sớm hơn, giá như mình có thể đọc được bức thư này sớm hơm, giá như giá như ... Lại là những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ của tôi. Có hôm tôi trằn trọc, có hôm tôi gặp ác mộng. Ba mẹ rất lo lắng cho tôi nhưng họ không làm gì được vì họ quá bận. Họ cũng chỉ khuyên nhủ rằng hãy quên cô ấy đi, nhưng tôi không thể nào quên được. Tôi cũng đã muốn tự sát nhưng chính cái câu nói hãy sống thật tốt thay cả phần cô ấy đã làm tôi phải bỏ ý định.
       Hai năm sau
Thật không ngờ, mình vẫn còn sống đến giờ. Tôi thầm nghĩ vậy khi nhìn thấy cái lá thư mà tôi đã tìm thấy từ hai năm trước. Hiện tại, cuộc sống của tôi không thay đổi là mấy. Ran, cậu ấy vẫn kiên trì, cố gắng giúp tôi có thể tươi cười được. Tôi thật sự phải nể phục cô ấy vì cái tính kiên trì. Tuy chúng tôi đã đi chơi nhưng cái buổi ấy không giống như cái buổi cuối cùng mà tôi gặp cô ấy ở hình dạng nguyên bản của mình. Không còn vui vẻ, tươi cười như trước nữa, hiện giờ chỉ còn lại là khuôn mặt u buồn của tôi và khuôn mặt lo lắng của Ran. Thật không giống đi chơi chút nào. Trong hai năm qua, tôi đã quá mệt mỏi với cái áp lực đặt trên vai. Nó một ngày nặng thêm. Nổi nhớ cô ấy đối với tôi càng ngày càng nặng thêm. "Tôi có đang sống thật tốt giống như cậu nói không, Shiho? Cái cuộc sống mà tôi đã cố gắng sống đến tận bây giờ thay cậu, cậu đã hài lòng chưa Shiho?" Ngoài kia tuyết đã rơi, tôi cảm giác rằng tôi thật cô đơn. Hai năm qua, tôi đã tự cô lập bản thân khỏi thế giới này. Đối với tôi thế giới này đã là màu đen rồi. Không bao giờ có thể chuyển màu được nữa, không bao giờ. Khi tôi đi ngang qua bệnh viên, nhìn lên cái tầng thượng ấy, tôi lại mĩn cười. Tôi đã có quyết định. Tôi thà chết còn hơn sống không có cô ấy.
____________________________________
P/s: Xin chào các bạn, cảm ơn các bạn đã đọc cái tác phẩm của mình. Đây là một cái bài mà tớ đã có ý tưởng khi đọc: Cô gái văn chương và 5 cm/s. Nếu có những điểm gì mà các bạn cho là không hợp lí hãy nói mình. Mình sẽ đọc hết tất cả những ý kiến của các bạn. Cảm ơn các bạn đã đọc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngan #truyen