TTYCNBDTMUL

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Thuở ban sơ, thần linh tạo ra trời đất

Một hộp thuốc bôi trĩ Mã Ứng Long, giá niêm yết 18 nhân dân tệ.

—— Biện Bạch Hiền

"Xin chào, đây là đường dây nóng của quán W, xin hỏi quý khách cần chi?"

"Tôi muốn một phần hamburger Big Mac, nhớ mang theo nhiều giấy."

"Giấy? Dạ được ạ. Làn ơn cho xin địa chỉ."

"Phòng trong cùng của nhà vệ sinh công cộng ở công viên XX."

"..."

"À, anh bạn nhỏ. Nếu cậu đi ngang tiệm thuốc có thể giúp tôi mua một hộp Mã Ứng Long được không? Lát tôi đưa tiền cho cậu sau."

"... Cảm ơn đã gọi thức ăn."

Vì vậy, ấn tượng đầu tiên của Biện Bạch Hiền đối với Phác Xán Liệt chính là: Mã Ứng Long Mã Ứng Long Mã Ứng Long Mã Ứng Long...

"Sững sờ làm gì? Giao thức ăn đi!" Lộc Hàm thật vất vả thoát khỏi đám khách ùn ùn gọi thức ăn (phái nữ chiếm đa số), xoa xoa hai gò má, thầm nghĩ mặt quả thật cứng ngắt luôn rồi. Đi ra phía sau nhìn thấy Biện Bạch Hiền đang ngây người liền cảm thấy khó chịu.

Ông đây ở phía trước tiếp khách bán rẻ tiếng cười đến không bảo vệ được cái cằm, còn cậu thì đang ở đây ủ ê đóng phim sến. Biện Bạch Hiền, cậu không biết xấu hổ sao?

"Lộc ca... Nếu như... Có khách muốn em giao đến nhà vệ sinh công cộng... Em có nên đi không... Lỡ như gạt người..."

"..." Hai bàn tay xoa má của Lộc Hàm đã mỏi nhừ, lát sau bình tĩnh lại đẩy người kia ra ngoài, "Cố gắng lên nào thanh niên nổi loạn."

E rằng, bọn họ nên cảm ơn cú đẩy không chút lưu tình của Lộc Hàm, bởi vì lúc đó Biện Bạch Hiền đã chuẩn bị lôi kỷ năng diễn xuất của mình ra phát huy đến mức tận cùng bằng cách té xỉu trước mặt ông chủ để trốn việc một cách vinh quang.

Kết quả là, thanh niên nổi loạn vẫn ngoan ngoan đi giao thức ăn, trên đường đi qua ba tiệm thuốc cũng không nhìn tới. Cuối cùng, nghĩ đến tên trĩ nam kia, Biện Bạch Hiền xoắn xuýt mãi, có nên mua Mã Ứng Long không đây... Hay là, cứ mua đi. Sau đó, cậu gian nan đi đến nhà vệ sinh nam trong công viên XX. Biện Bạch Hiền thầm nghĩ, tên trĩ nam này cũng khá kiên nhẫn... chắc sẽ không làm những chuyện như phanh thây nhà vệ sinh công cộng đâu.

"Xin chào, cho hỏi anh còn trong nhà vệ sinh không?"

"Nếu không thì ở đâu... Cậu đang ở bên ngoài sao? Mau vào đi!"

"Được... rồi, xin chờ một chút."

"Chắc chịu không nổi nữa, hai chân đã ngồi xổm đến tê rần, nhất định là tên trĩ nam này đi WC không mang theo giấy vệ sinh, sau đó táo bón, sau đó trĩ làm hoa cúc chảy máu." Trong đầu Biện Bạch Hiền kêu gào như thế đó.

"Phòng trong cùng, tôi gõ cửa cậu sẽ biết."

Sau đó, Biện Bạch Hiền liền nghe thấy tiếng gõ cửa chấn động trời đất. Cậu đi tới, gõ cửa một cái.

"Cậu đến rồi à? Hay lắm, giờ đưa giấy vệ sinh qua khe bên dưới đi. Có mua Mã Ứng Long không?"

"... Có mua..."

"Cảm ơn nhiều nhé! Anh bạn nhỏ, tôi sẽ gửi thư cảm ơn đến đơn vị của cậu!"

"Không... cần... khách... sáo"

Biện Bạch Hiền đưa cả Mã Ứng Long và giấy vê sinh qua khe, thấy một bàn tay to nhận lấy, cậu hoảng hốt run lên, sau đó rụt tay lại.

"Anh bạn nhỏ, có thể ở bên ngoài chờ tôi một chút không? Lập tức xong ngay."

"... Được."

Ấn tượng đầu tiên của Phác Xán Liệt đối với Biện Bạch Hiền là: tay nhỏ, nhát gan.

Thanh niên nổi loạn đội mũ bảo hiểm ngồi trên bình điện chờ... trĩ nam. Có lẽ người đó là một ông chú, giọng nói nghe rất thê thảm, hơn nữa, chẳng phải người bị trĩ thường là mấy ông chú sao. Chậc, tuy rằng thanh niên nổi loạn và bệnh trĩ vô duyên, nhưng cũng hiểu được nỗi đau khi bị bệnh này chọn trúng. Nhà nào không có một người ba bị trĩ nội hoặc trĩ ngoại, có khi là trĩ hỗn hợp? Cho nên, ông chú kia là bị trĩ nội hay trĩ ngoại? Trời đất, lẽ nào là trĩ hỗn hợp? Biện Bạch Hiền ngước đầu chăm chú tự hỏi, đợi lúc ông chú kia đi ra liền dùng ánh mắt đồng tình đặc biệt thương tiếc nhìn sang. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn lại đau lòng hơn, cảm thấy bệnh trĩ tuyệt đối là một căn bệnh đáng gờm.

Vì sao? Bởi vì Phác Xán Liệt cực kỳ đẹp trai. Gương mặt Biện Bạch Hiền đã tố cáo tất cả, cậu nhóc đang xoắn xuýt người kia đẹp trai như vậy sao lại mắc bệnh trĩ. Nhưng rồi lại cảm thấy thượng đế rất công bằng, cho người kia một khuôn mặt ưa nhìn, lại hủy đi đóa hoa cúc mềm mại.

"Cảm ơn nhé, của cậu tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"38 đồng, bao gồm luôn Mã Ứng Long."

Trĩ nam rũ mắt nở nụ cười, móc tiền trong ví ra, nói: "Không nghĩ tới cậu thật sự đi mua, cảm ơn nhiều nha anh bạn nhỏ."

"Không cần cảm ơn, việc phải làm mà."

Sau khi Biện Bạch Hiền mỉm cười bỏ lại một câu nói lạnh lùng cao quý liền đạp bình điện chạy thẳng. Phác Xán Liệt nhìn theo bóng lưng thanh niên nổi loạn đi xa, lại cúi đầu nhìn Mã Ứng Long, chép miệng nói, "Người tuổi trẻ bây giờ a," đang suy nghĩ phải hình dung Biện Bạch Hiền như thế nào thì nhận được một cú điện thoại.

"Lão Ngô, có chuyện gì?"

"Gọi để thông báo với cậu, thứ tư tuần sau làm phẫu thuật, nhớ ngoan ngoãn qua đây."

"Nhanh như vậy!"

"'Còn nữa, ăn kiêng sớm đi, cũng không được uống rượu."

"Đó là do công việc cần mà đại gia, bản thân em cũng muốn ăn kiêng."

"Xán Liệt này."

"Cái gì?"

"Đúng là cảm thấy buồn thay cho hoa cúc của cậu."

"..."

Đột nhiên nghĩ đến cậu thanh niên trắng nõn tay nhỏ nhát gan đội một cái mũ bảo hiểm còn to hơn đầu mình.

2. Thứ gọi là rung động

Này tác giả, cô nhất định đang đùa với tôi.

—— Phác Xán Liệt (to tác giả... )


Nếu như thẳng tay post câu chuyện của anh bạn nhỏ giao thức ăn và trĩ nam đẹp trai lên weibo thì e rằng sẽ có một đống người chế lại thành truyện. Với người một ngày không lướt weibo sẽ chết như Biện Bạch Hiền thì đã quá rành chuyện này, vốn chỉ muốn châm biếm tình huống hiếm thấy trong cuộc sống, thật không ngờ ngày hôm sau kinh nghiệm kì dị vỏn vẹn trong 140 chữ này lại được bình luận liên tục, rất náo nhiệt.

Ví dụ như, có một đám con gái để emo mặt cười hô hố vung ngón cái la làng, "Douma, chuyện này đáng yêu quá!!!", "Chờ đợi kết cục hoàn mỹ như vũ trụ đại hài hòa của chủ weibo và trĩ nam!!", "Ôi chủ weibo là vợ~", "Trĩ nam thần bí và anh vợ có nhiều chuyện thầm kín không thể nói ra" cùng với mấy thứ quỷ dị như chuỗi "Hahaha" liên tiếp. Biện Bạch Hiền quả thật bị đám gái điên này chọc tức nên không ngừng phản hồi lại. Đm, sao các người có thể dựa vào 140 chữ rồi nảy ra ý d*m là trĩ nam có làn da bánh mật và 8 múi cơ bụng! Còn tà mị cuồng luyến! Đợi chút, làm quái gì mà tôi lại là thụ? Còn là thụ đã có chồng, đó là cái quái gì?! Chênh lệch chiều cao dễ thương chỗ nào! Xin lỗi nha, tôi toàn thấy lông mũi trĩ nam thôi, thành thật xin lỗi!

Nhờ phúc của đám gái điên này, hashtag của Biện Bạch Hiền đã làm weibo của Mã Ứng Long trở thành chủ đề nóng. Sáng sớm, cậu nhìn thấy chữ giữa hai dấu thăng lập tức muốn phi con chuột ngay. Mẹ nó, #Trao tình yêu cho người, bắt đầu từ Mã Ứng Long# là ý gì! Các người hứng lên đưa ra quyết định gì vậy! Một đống truyện mà họ post lên có đủ mọi thể loại, nào là hường phấn, hành hạ, xôi thịt,.. Nội dung đều vô cùng sến sẩm, cả hình vẽ cũng là hình chộn rộn động dục, những màn H trơn tru không chút áp lực. Mà cậu cũng xem thường sức mạnh ý d*m của quảng đại dân mạng, còn làm cả video, quả thật như một nhát đao cắt ngang bầu trời bổ vào lý trí. Với tư cách là người trong cuộc nhìn bọn gái điên xoay cuộc sống của cậu mòng mòng lại không có chút cảm giác tội lỗi, Biện Bạch Hiền đỗ vỡ hoàn toàn, gục lên giường Lộc Hàm.

"Cậu xuống mau!"

Biện Bạch Hiền mặt đau khổ ôm đầu gối nằm ngay đơ trên giường Lộc Hàm, sau đó liền bị chủ giường đạp văng xuống đất, tiếp túc cuộn mình trên sàn nhà thở dài một hơi, cuối cùng cảm thấy quân địch quá mức hung tàn, còn mình thì ngay cả một con heo làm đồng đội cũng không có, liền nắm ống quần Lộc Hàm.

"Lên weibo của cậu đi, anh cũng muốn lướt weibo."

"Không được! Vừa lên liền bị xoay mòng mòng, trong mấy ngày ngắn ngủi... em biết được nhiều thứ lắm..."

Byun Baekhyun đưa mắt nhìn mặt bên của Lộc Hàm, tên hủ nam không tiết tháo lại hay dùng ID giả này đang xem chủ đề mà Biện Bạch Hiền không cách nào nhìn thẳng. Sau đó, đối phương dùng ánh mắt đầy tính học thuật phân tích tỷ lệ ngoại tình và cuộn drap giường (make love), rồi lại cùng đám bạn gay nảy ra ý d*m cuồn cuộn như ngựa thần lướt gió tung mây, dù là người trong cuộc cũng đang nắm ống quần anh ấy xin an ủi.

"Thả lỏng đi, thật ra mọi người không có ác ý, ha ha."

"Ha ha là ý gì a! Lộc ca, như anh vậy tốt hơn sao!" Biện Bạch Hiền quả thật muốn bóp chết Lộc Hàm ngay! Sau đó cậu lặp tức trả thù bằng cách lăn 360 độ trên giường người kia.

"Cậu mà quậy nữa thì anh sẽ post địa chỉ chỗ cậu làm thêm lên mạng."

Byun Baekhyun nghe thế liền hết hồn. Lu Han hừ lạnh một tiếng, lắc đầu chép miệng nói: Tiểu thụ luôn rất quái đản.

Buổi tối, Zhang YiXing và Kim Jongin về nhà chỉ thấy Byun Baekhyun rất kinh sợ lăn đến góc tường vẽ vòng tròn, còn Lộc Hàm đang ôm máy tính cười d*m đãng. Kim Chung Nhân hỏi Lộc Hàm đang xảy ra chuyện gì, mau mau giải thích, nhưng chỉ thấy Lộc Hàm quăng ra một câu rất oách: "Không có gì hết, cậu ấy xoay xoay xoay nhiều quá nên quen tay." Người tốt Trương Nghệ Hưng đi qua sờ lên đầu Biện Bạch Hiền, tiểu thụ rất kinh sợ lập tức ôm hông Trương Nghệ Hưng gào thét không chút tiền đồ: "Đản ca! Mau thu phục con yêu nghiệt kia đi!"

Đêm đó, Biện Bạch Hiền không biết là trên weibo mà cậu một mực không dám lên có thêm một follower tên là "Răng tốt, khẩu vị tốt".




Cuối cùng, trĩ nam và vợ cũng gặp nhau.

Tiệm thuốc XX.

Bởi vì chuyển mùa nên Biện Bạch Hiền bị cảm mạo rất nghiêm trọng, sau khi tan học liền lao ra tiệm thuốc sau trường mua thuốc. Lộc Hàm nhìn cậu mặc áo len, quấn khăn to xụ, làm đủ mọi biện pháp chống lạnh, sau đó hắt hơi liên tục, vốn muốn giúp cậu đi mua, nhưng câu lạc bộ trong trường lại không cho anh thoát thân. Trương Nghệ Hưng đang bận đánh bản nháp luận văn, cho nên vẫn là Biện Bạch Hiền thân tàn chí kiên đi mua thuốc. Cậu quả nhiên rất ngốc, chỉ lo chọn thuốc chứ không chú ý đến những chuyện xảy ra chung quanh, mãi đến khi chất giọng trầm trầm quen thuộc của một ông chú vang lên trên đỉnh đầu.

"Bị cảm sao?"

"Đúng vậy... Đau khổ muốn chết luôn..." Biện Bạch Hiền còn muốn nói rất đau khổ, nhưng do cung phản xạ quá dài, qua một lúc cậu mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người nọ, "A! Trĩ nam!"

"... Nói nhỏ chút a." Khóe mắt Phác Xán Liệt xụ xuống. Trĩ nam là cái quái gì...

"Thật có lỗi! Quá... kích động..." Mà kích động cái rắm a! Biện Bạch Hiền mới sẽ không thừa nhận những tập truyện cẩu huyết và những đoạn video kia lại xuất hiện trong đầu.

Phán Xán Liệt nở nụ cười, cúi đầu nhìn quả cầu len trên mũ thanh niên nổi loạn, sau đó nói: "Kích động cái gì a, cũng xem như là quen mà."

Sao chỉ dừng lại ở mức quen, quả thật đã khắc sâu vào tư tưởng rồi. Biện Bạch Hiền ngẫm lại cảnh gặp mặt mấy ngày trước, im lặng một lúc. Sau đó, cậu liếc nhìn túi nhựa trong tay Phác Xán Liệt, thấy trong đó đa số là thức ăn chứa chất kích thích, lại nghĩ đến hoa cúc của đối phương (~!~), Biện Bạch Hiền thành khẩn nói: "Chú, chú nên kiềm chế lại đi, bớt ăn cay, nếu không sẽ biến thành trĩ hỗn hợp đó."

...Chú? Được rồi, bộ tôi già lắm sao? Hay trong nhận thức của cậu, chú và bệnh trĩ luôn đi đôi với nhau? Phác Xán Liệt sờ mũi ngượng ngùng nói: "Cậu cũng rành quá. Không sao đâu, chú bị trĩ ngoại."

"Ba tôi cũng bị trĩ ngoại." Nói xong, Biện Bạch Hiền đưa tay vỗ lên vai Phác Xán Liệt, nhìn cậu ấy nói rất chân thành tha thiết, "Cố gắng lên, tranh thủ trước khi bị trĩ hỗn hợp."

Sau đó, gương mặt thích tố cáo chủ của Biện Bạch Hiền đỏ bừng lên do sợ hãi, nhưng ánh mắt lấp lánh của Phác Xán Liệt lại làm cậu khó bỏ tay xuống, ho khan vài tiếng: "Khuyên thôi, khuyên thôi."

Phác Xán Liệt thấy thanh niên nổi loạn xấu hổ, nhịn không được mà để tay lên đầu cậu ấy xoa quả cầu len, nói: "Vậy... cậu cũng phải cố lên, chiến thắng cảm mạo a."

"Sẽ mà, sẽ mà." Thanh niên nổi loạn Biện Bạch Hiền không có tiền đồ cúi đầu tùy ý trĩ nam vò nặn, trong lòng thầm gào thét: Đm, diễn biến sai hướng rồi!!!

"Thứ tư này chú sẽ đi làm phẫu thuật, thế nên sau này thấy tôi không được gọi là trĩ nam nữa." Phác Xán Liệt rất đau đầu với cách xưng hô này. Tôi có cần cảm ơn cậu đã lược đi chữ "lở loét" không? Sao cứ cảm thấy có ác ý sâu đậm thế nào ấy...

"Ngày kia?" Biện Bạch Hiền thầm nghĩ đến chỗ sắp làm phẫu thuật, "Chú sợ không?"

"... Sợ... cái gì..., dứt khoát làm một mẻ, khoẻ suốt đời." Park Chanyeol nói thì dễ nghe, nhưng trong lòng vẫn hơi sợ.

Biện Bạch Hiền im lặng nhìn Phác Xán Liệt. Gạt người, rõ ràng sợ muốn chết a.

"Khụ khụ, cậu học ở trường đại học này sao?" Phác Xán Liệt lãng sang chuyện khác.

"Đúng vậy." Biện Bạch Hiền thôi không chọn thuốc nữa, quay sang trò chuyện với Phác Xán Liệt, trong lòng muốn tìm hiểu những thứ liên quan đến người kia một chút, "Còn chú thì sao? Chú đã đi làm rồi à?"

"Đúng vậy, dốc sức liều mạng làm việc, không rảnh rỗi như sinh viên các cậu." Mấy ngày nay Phác Xán Liệt hay đau đầu, đến tiệm thuốc là để mua thuốc đó. Nhà xuất bản của bọn họ rất gần trường đại học, thế nên theo nguyên tắc càng gần càng tốt thì chắc chắn là mua ở chỗ này, chỉ là cậu không ngờ anh bạn giao hàng mấy hôm trước lại học ở đây. Phác Xán Liệt xoa xoa huyệt Thái Dương, "Anh bạn nhỏ phải biết quý trọng cuộc sống đại học."

"Giọng điệu nói chuyện cũng y như một ông chú." Vừa dứt lời đã bị Park Chanyeol thổi vào gáy một hơi, đối với hành vi thân mật như vậy, Biện Bạch Hiền nhất thời đơ ra.

"Lời chú nói phải nghe a. Thôi không nói nữa, chú đi đây, lần sau gặp mặt sẽ mời cậu ăn cơm, bye bye."

Cảm giác này... là bị bắn một phát trúng tim. Cậu choáng váng nhìn theo bóng lưng đang đi xa của Phác Xán Liệt, sờ lên gáy mình, mất mấy phút mới tiêu hóa hết cảm giác thình thịch thình thịch. Biện Bạch Hiền với cung phản xạ phát triển không bình thường đột nhiên nhớ ra mình quên hỏi tên của chú. Khóc không ra nước mắt mà, ngay cả tên của chú tôi cũng không biết, sao chú mời tôi ăn cơm được... Thật giống như, bọn họ nhất định sẽ gặp lại.

Thứ gọi là rung động, chính là khi đầu óc nóng đến bị ngốc vẫn cảm thấy rất vui.

Biện Bạch Hiền cốc mình một cái. Đm, cũng quá ti tiện rồi! Nhưng mà, đêm đó Biện Bạch Hiền vẫn len lén lên weibo, cực kỳ ti tiện mà post một câu: Chú cao thật cao ơi, cố gắng làm phẫu thuật nhé.

Lộc Hàm thấy bài post này liền gọi thẳng Biện Bạch Hiền là ti tiện thụ! Nhưng mà người bị anh trách mắng đêm đó vẫn mang nụ cười thỏa mãn ngủ mê mệt! Kim Chung Nhân làm công giúp Biện Bạch Hiền một ngày thấy cậu ở trong chăn ấm nệm êm lập tức gào lên "Anh là thứ không có tiền đồ!", sau đó bị ăn một đạp. Chỉ có mỗi mình Trương Nghệ Hưng vui vẻ chứng kiến một loạt hành vi mê trai của cậu em nhỏ. Mùa xuân sắp tới a.

Trong đội ngũ bình luận tới tấp, một câu "Bệnh cảm đỡ hơn chưa?" vô tình bị che lấp.

3. Thị giác của trĩ nam

Ở trong giới này, bạn có thể vô đạo đức, nhưng không thể không đẹp.

—— Ngô Phàm (Người đỡ đầu giới tình trường)

Trĩ nam có một trái tim mỏng manh dễ vỡ.

Phác Xán Liệt, 25 tuổi, chiều cao 185, có mấy múi cơ bụng không rõ ràng, còn có bệnh trĩ (trĩ ngoại), hiện nay đang làm biên tập sách báo ở một nhà xuất bản, thu nhập cũng không tệ lắm, những quả thật rất bận rộn. Ngoại trừ sinh hoạt hoàn toàn không theo quy luật, người này còn thích không có chuyện gì tự dưng đi uống rượu, lúc chịu áp lực lớn thì ngồi xổm trên sân thượng hút hết điếu này tới điếu khác, lại còn không cay không ăn, chờ lúc bản thân ý thức được mình có bệnh trĩ đã là lần đầu tiên tiêu ra máu. Phác Xán Liệt âm thầm bấm số điện thoại của Ngô Phàm, im lặng một hồi lâu.

"Có chuyện gì thì nói mau, không có thời gian để ý đến cậu."

". . . Anh. . . đàn ông. . . cũng đến. . . kỳ kinh nguyệt sao?"

". . ."

"Toàn bộ – đều – là – máu."

". . . Ngu ngốc, cậu tiêu ra máu rồi.Chúc mừng cậu, bị bệnh trĩ lâm hạnh."

"=口="

Về sau, cuộc sống của cậu không bao giờ rời khỏi Mã Ứng Long nữa.

Nhưng mà trong lòng vẫn rất xoắn xuýt: Mình còn trẻ như vậy sao lại bị bệnh trĩ? Mình đẹp trai như vậy sao lại bị bệnh trĩ? Sau này cần đi mua Mã Ứng Long thì mình phải mở miệng nói với cô nhân viên trẻ tuổi thế nào đây? Mình còn chưa có mảnh tình vắt vai a a a ——

Vốn công năng tiềm ẩn này (trĩ ngoại) được cậu bảo vệ rất kỹ, ai cũng không biết Phác biên quanh năm bị bệnh trĩ quấy nhiễu, nhưng chuyện này dù che giấu thế nào cũng như mây tan sẽ thấy trăng sáng, mới bị vậy có một lần đã đụng phải Biện Bạch Hiền. Lúc đi ngang qua công viên XX, Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy có luồng khí nóng lan tràn ở hoa cúc của mình, thầm nghĩ triệu chứng xấu a, vì vậy liền quyết định trốn vào nhà vệ sinh công cộng. Đại sự không ổn, 'kỳ kinh nguyệt' lại tới. Mà tới còn chưa tính, cậu lại không mang theo giấy vệ sinh, thật sự là phiền muộn đến cực điểm. Sau đó, Phác Xán Liệt gọi cho Ngô Phàm cầu cứu.

"Anh, đang ở đâu vậy? Giúp em với."

"Anh – rất – bận. Trưa nay hẳn nói."

"Không phải đâu! Anh đừng cúp nha! Em tới 'kỳ kinh nguyệt' rồi!"

"Kinh nguyệt? Cậu lại tiêu ra máu nữa?"

". . . Ừm." Nặng nề gật đầu.

"Xán Liệt à, sau này ra cửa hay là là cậu lót miếng dùng ban đêm đi."

"Ngô Phàm, anh là lang băm! Mau mang giấy vệ sinh qua cho em!"

"Phư~"

"Anh cười cái quái gì."

"Ngoan, giờ anh đang họp, đang bàn luận chuyện sắp xếp ca phẫu thuật của cậu, đừng làm rộn ha."

Cúp điện thoại, ý là 'Phác Xán Liệt, cậu tự lực cánh sinh đi!'

Cái người tự lực cánh sinh thầm nghĩ đến chuyện phá nát Ngô Phàm rồi ghép lại thành bốn chữ "tự lực cánh sinh". Sao đây? Sao đây? Phác Xán Liệt dù chết cũng sẽ không cầu cứu đồng nghiệp trong ban biên tập, như vậy khác nào phát điên phát rồ đi cắt đứt đường đào hoa của mình. Trong tình thế cấp bách, không thể làm gì khác hơn là. . . bấm đường dây nóng gọi thức ăn của quán W, định lỡ rồi thì cho cùi luôn. Sau đó, chờ khi cậu xử lý xong xuôi tất cả ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Biện Bạch Hiền là một cậu trai thanh tú sáng sủa thì nhất thời chỉ biết cúi đầu sám hối.

Xin lỗi anh bạn, (bệnh trĩ của) tôi đã làm bẩn những tháng ngày yên lành của cậu.

Vài ngày sau, Phác Xán Liệt bình tĩnh lại, chuyện cũ đều là mây khói đã qua, chắc là anh bạn nhỏ kia cũng không nhớ đến màn gặp gỡ không vui vẻ này. Đối mặt với sự an ủi nhìn có vẻ ấm áp của Ngô Phàm, cậu thẳng thắn nói ra hết, tiếp đó lại bị chế nhạo. Sau nữa, có một lần ngoài giờ làm việc, Phác Xán Liệt lên weibo dạo một vòng thì bị tag #Trao tình yêu cho người, bắt đầu từ Mã Ứng Long# trong bảng chủ đề nóng hấp dẫn. Thật ra, chủ yếu là do ba chữ "Mã Ứng Long" đâm vào mắt đau nhói. Lúc đó, cậu còn cười ha hả nói "Đây là tình huống gì đây, thằng nào ngu quá vậy, thật cảm thấy nhục dùm." Chờ sau khi cậu chế nhạo xong mới phát hiện ra là tự mình chửi mình ngu.

140 chữ, trình bày ngắn gọn phiền muộn mà ngày đó cậu không thể nào nói ra, nhưng câu nói của Biện Bạch Hiền mà cậu không cách nào nhìn thẳng nhất chính là "Ôi, mặt mày cũng đẹp mà sao lại bị bệnh trĩ chứ, nói cho cùng thượng đế cũng công bằng." Công bằng cái rắm a, còn trẻ như vậy mà bị bệnh trĩ thật sự rất xấu hổ.

Trong lúc nhàm chán, cậu lướt từng trang bình luận không tiết tháo cũng không hạn độ, nhìn thấy trước đó Biện Bạch Hiền còn tranh luận với đám gái điên kia, hoàn toàn là khung cảnh tạc mao thụ* và nữ vương giằng co. "Này, các người đừng xuyên tạc nha!", "Đợi chút, sao tôi lại là thụ chứ!", "Các người không thể thô bỉ như vậy, các người là con gái mà!" Cả đống lời phản bác nhạt nhòa bất lực, lại bị đám nữ vương lãnh diễm cao quý hừ lạnh đả kích lại, sắc mặt người nào cũng "Thôi đừng quậy nữa, tôi hiểu mà". Phác Xán Liệt vốn có thể xem như đồng đội heo của Biện Bạch Hiền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net