TTYCNBDTMUL2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ bảy cuối cùng cũng tới, cho dù bạn cực kỳ muốn trốn tránh, thời gian vẫn sẽ đẩy bạn đến chỗ ấy, nói cho bạn biết cuộc sống đang tiếp tục. Phác Xán Liệt sờ mũi, sau đó nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, còn chút thời gian nữa mới đến 10 giờ nhưng lúc này cậu đã ngồi trong tiệm chờ sẵn rồi. Chờ cô gái kia? Không, là chờ bạn nhỏ.

Mấy ngày nay tinh thần của chú rất sa sút, sa sút đến nỗi bệnh trĩ cũng sắp tái phát luôn. Cậu nghĩ thấy hành vi của mình bây giờ cực kỳ ngu xuẫn, lại nghĩ đến hồi 5 tuổi nên cách xa Ngô Phàm một chút, rồi lại nghĩ mình đã làm bạn nhỏ đau lòng. Vì vậy cậu mới đến trước giờ hẹn, không chừng bạn nhỏ đã sớm có mặt, sau đó mình sẽ quăng khoai cuộc hẹn này dẫn bạn nhỏ bỏ trốn, ừ, chính là bỏ trốn. Phác Xán Liệt quả thật bị chính bản thân mình làm cho cẩu huyết lâm đầu rồi.

Thế nhưng, cậu không nghĩ đến chuyện đối tượng gặp mặt lại đến sớm 10 phút, mà cậu cũng không nghĩ đến chàng trai có mái tóc hồng và dáng người cao ráo đi về phía mình chính là đối tượng gặp mặt. Đợi trong lòng Phác Xán Liệt âm thầm vẽ chữ thập rủa tám đời tổ tông nhà Ngô Phàm một lần xong xuôi thì chàng trai tóc hồng đã ngồi ở đối diện.

"Anh là Phác Xán Liệt?"

"Cậu là con trai?"

"Đúng vậy."

"Ồ."

Mười vạn chữ ĐMM rít gào ong ong trong đầu Phác Xán Liệt cũng chỉ vì một cái đầu hồng rực. Uầy, rõ ràng là người kia đang trợn trắng mắt nhìn mình khinh khỉnh mà, rõ ràng là tròng trắng mắt quá nhiều mà, rõ ràng là có trái cổ mà, rõ ràng ngực phẳng như thế phải là con trai như mình mà. Phác Xán Liệt mặt ngoài vờ như bình tĩnh uống cà phê, lại còn thờ ơ quét mắt nhìn xung quanh một vòng, cậu có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt là Ngô Pham nhất định đang ở đâu đó cách đây không xa kinh ngạc nhìn cậu.

"Ngô Phàm nói anh không sao nhìn thẳng vào chuyện mình là gay được , nói không chừng còn có chướng ngại sinh lý, không lên nổi?"

Phác Xán Liệt rất nể mặt mà phun cà phê đầy mặt người kia, khụ khụ khụ khụ khụ khụ...

"Bình tĩnh đi, không lên được phải chữa."

"Chữa thằng em rể cậu! Ngô Phàm đã nói với cậu cái gì vậy?"

Chàng trai tóc hồng bình tĩnh lau sạch cà phê trên mặt mình, liếc nhìn Phác Xán Liệt, sau đó chậm rãi nói: "Em là Ngô Thế Huân, Ngô Phàm giới thiệu em đến đây để khuyên bảo anh."

"Khuyên bảo?"

"Đúng, chính là để anh nhìn thẳng vào chuyện mình là gay."

"Ha??"

Sáng thứ bảy, bạn nhỏ sa sút tinh thần suốt mấy ngày thức dậy thật sớm, dụi dụi đôi mắt còn hơi sưng, ngồi ở trên giường ngây người. Lộc Hàm hấp tấp đá văng cửa phòng xông vào, lôi Biện Bạch Hiền nói: "Đi! Mau đánh răng rửa mặt, lát nữa đi bắt gian phu dâm phụ!"

"Lộc ca, em——"

"Hiện tại anh không cho phép cậu nói những lời ủ ê, cũng không cho phép không đi." Lộc Hàm phóng một ánh mắt hình dao găm qua, "I'm watching you."

"Nhưng mà em——"

"Không có nhưng nhị gì hết, do dự chỉ làm lãng phí thời gian, phải xông về trước thôi con gái!"

"..."

Thế là, sau mấy phút đánh răng chải tóc, Biện Bạch Hiền cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa nhà. Lộc Hàm đeo kính râm cho Biện Bạch Hiền xong lại gật đầu chép miệng biểu thị thoả mãn.

"Cũng đâu cần phải đeo kính râm a? Làm như không thể để người khác nhìn thấy vậy."

"Nhìn đôi mắt của cậu kìa, vốn đã không to rồi còn sưng húp, đeo kính râm để che không được sao?"

"Mắt em sưng dữ lắm à?!"

"Sưng ra 'cớt' luôn →_→"

Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn đeo kính râm vào, không dám làm khó làm dễ nữa. Lộc Hàm thấy nhóc con như thế lại lắc đầu hít sâu một hơi, sau đó xoa đầu Biện Bạch Hiền.

"Đồ ngốc, không thể trốn tránh, biết không."

"... Dạ."

Sau đó, tên ngốc đeo kính râm lăn lăn đến tiệm cà phê, vừa vào cửa liếc nhìn thì đã thấy Phác Xán Liệt, tuy thấy không rõ dáng vẻ của cô gái ngồi ở đối diện nhưng dúm tóc màu hồng lại rất bắt mắt. Biện Bạch Hiền bĩu môi nói thầm, nhuộm màu cũng nổi dữ. Sau đó, cậu tìm một chỗ ngồi tương đối dễ dàng quan sát bàn của Phác Xán Liệt, lại phát hiện bên kia cũng có một chàng trai đeo kính râm. Vì vậy, hai tên đeo kính râm nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, rồi đồng thời quay đầu sang chỗ khác.

Dội ôi, nhất định là tới bắt gian như mình!

Biện Bạch Hiền gọi một tách cà phê, ngồi ở đó lấy điện thoại di động ra hí hoáy, sau đó thờ ơ ngẩng đầu nhìn sang, bỗng phiên phát hiện ra~ ĐM, cái người nhuộm tóc màu hồng nổi bần bật đó là con trai!!! Là con trai!!! Chẳng phải nói có hẹn với con gái sao?? Thật ra à hẹn với con trai?!!! Ông đây mặc kệ!!! Cái gì??!! Lại còn động tay động chạn nữa??!!

Chỉ thấy chàng trai tóc hồng bảo Phác Xán Liệt đưa lỗ tai qua đây, nhưng dáng vẻ cực kỳ thân mật của hai người đã làm Biện Bạch Hiền bùng nổ, nổ ầm ầm đùng đùng, còn định đứng dậy đi qua ném thẳng áo khoác vào mặt Phác Xán Liệt rồi xoay người bỏ chạy. Nhưng có người còn nhanh hơn động tác của cậu nữa, chàng trai đeo kính râm còn lại đã ra tay trước. Biện Bạch Hiền nhìn người nọ đi tới trước bàn của Phác Xán Liệt, tháo kính râm xuống, kéo tay chàng trai tóc hồng bỏ đi, chỉ để lại Phác Xán Liệt ngồi ngốc ở đó. Trong lúc Phác Xán Liệt vẫn chưa biết được chuyện gì đang xảy ra, cậu lại nhìn thấy Biện Bạch Hiền đeo kính râm tay cầm một chiếc túi to, bộ dáng của người kia cũng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà đứng ngốc ở đó.

"Biện. . . Biện Bạch Hiền? ! Sao cậu lại. . . Này, cậu đừng có chạy!"

Không sai, Biện Bạch Hiền loạng choạng chạy vọt ra ngoài, tạm thời không bàn đến dáng chạy của nhóc con có lỗi với khán giả như thế nào, nhưng mà chạy cả một lúc cậu mới chịu phanh lại. Làm quái gì mà mình phải chạy?! Cậu vừa mới quay đầu đã đụng vào lồng ngực Phác Xán Liệt ở sau lưng, kính râm tuột xuống tới mép. Phác Xán Liệt sợ bạn nhỏ chạy nữa sẽ chết liền ôm chặt không buông. Biện Bạch Hiền cũng rất không có tiền đồ mà đỏ ửng cả mặt.

"Chú, chú. . . buông tay ra đi, tôi sẽ không chạy."

"Không buông."

Trong lòng ai kia gào lên "Ơ? ? ? ! ! Tình huống này là sao!"

"Đang ở trên đường lớn đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy..." Biện Bạch Hiền chỉnh kính râm, cuối đầu giả bộ làm đà điểu.

"Không buông."

"Nhưng mà như vậy... chú không thấy kỳ cục sao..."

"Cậu không thích tôi ôm cậu sao?"

"Tuyệt đối không phải!"

"Vậy là được rồi."

"Nhưng mà... như vậy... không kỳ quái sao?"

"Thôi được rồi." Phác Xán Liệt buông Biện Bạch Hiền ra, cầm lấy áo khoác trong tay đối phương, dắt bàn tay nhỏ bé đi vào trong tiệm cà phê lại, "Chúng ta nói chuyện cho ra lẽ đi."

9. Nói về tình yêu

Người con gái mà nhân vật chính từng qua lại, trong tiểu thuyết BL nhất định là bia đỡ đạn số một được nhắc đến cho có lệ hoặc thậm chí là lười nhắc đến, thân phận gần với người qua đường A.

—— Ngụy nữ chính.

Trong những đoạn tình duyên có số lượng không nhiều của Phác Xán Liệt, cậu đều đảm nhận hình tượng người bạn trai đẹp mã lại đáng tin, mỗi khi bị ngụy nữ chính kéo ra ngoài khoe khoang đều có thể nhận được những lời bàn luận hoặc đố kị hoặc hâm mộ như "Ôi đúng là xứng quá", "Bị cậu ấy hạ gục cũng không ngạc nhiên"... nhưng cậu vẫn thản nhiên tiếp thu. Con gái có lòng hư vinh là rất bình thường, khó lắm mới câu được một anh bạn trai cao như vậy, đẹp như vậy, đáng tin như vậy, quả thật đáng mừng đến mức ba mẹ cũng đều vui thay. Nếu chỉ để trong nhà chiêm ngưỡng một mình thật sự là rất không phù hợp với chủ đề tám chuyện "Chậc, ấy nhà tớ ai gặp cũng thích". Nói cách khác, cho dù cuối cùng mỗi người một ngả, nhưng ít ra trong trải nghiệm cuộc sống của cô gái kia đã có một khoản mục rất vinh quang là "Từng có được quyền sử dụng trai đẹp". Mà chính khoản mục vinh quang này đã thúc đẩy con người ta, hoặc là Phác Xán Liệt, hoặc là ngụy nữ chính, trước khi chia tay phải làm ồn ào một trận, xem như là diễn lại khúc cuối của phim "Đêm khó quên" để kết thúc trò hề. Nhưng mà, kết quả là, bất kể là ngụy nữ chính của Phác Xán Liệt hay ngụy nữ chính của người khác, đều đạt đến cùng một câu hỏi —— Phác Xán Liệt, rốt cuộc thì anh có thật lòng thích tôi hay không?

Đối phương dù có trách cứ, chửi bới, đánh đập lên người Phác Xán Liệt thì cậu vẫn hoàn toàn không đau không ngứa, nhưng mà cậu luôn bị ném vào mặt những câu hỏi tương tự như vậy. Cậu rất mù mờ, rất hoài nghi, rất phiền não. Nếu trả lời không có, thì cũng quá tâm địa sắt đá, thấy bản thân mình chẳng ra gì cả. Còn nếu trả lời có, thì sao lại có thể làm trái với lương tâm của mình được. Phác Xán Liệt dừng một chút, nói: "Ít ra đã từng có."

Từng có, vậy cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Ngụy nữ chính lau nước mắt, sau đó đi tắm rửa chui vào chăn ngủ. Tự nhủ với mình, "Mày đã quên đây rõ ràng là tiểu thuyết BL rồi sao?"

Mỗi một lần thất tình chính là một lần giết tinh. Phác Xán Liệt ngồi xổm trên sân thượng hút thuốc lá vị bạc hà, mặc kệ đi, cậu thích vị bạc hà nhàn nhạt kia, thỉnh thoảng giết tinh cũng không sao. Đương nhiên, hành vi này nhất định sẽ bị phần tử của hội tham tinh là Ngô Phàm quở trách. Thuốc lá, đối với người lao động trí óc là thuốc phiện của tinh thần, nó làm cho trí tưởng tượng nghèo túng của bạn sinh sôi điên cuồng, còn bạn thì chia một ít tuổi thọ và không gian trong hai lá phổi cho nó, xem như là có qua có lại. Cứ thế, Phác Xán Liệt nhả khói ngồi trước máy vi tính chắp nối lại những đoạn tình duyên mà cậu đã biết trước ngày sau sẽ chết yểu. Có thể nói cậu bạc tình không? Có thể nói cậu không biết tốt xấu không? Biết bao nam đồng bào đỏ bạc đen tình, không có một bụng lý thuyết yêu đương nên không tài nào thực hành được, đành phải oán trời trách đất khoanh tay chờ chết, mong ngóng ông trời có thể có lương tâm một chút mà trong thời tiết giông tố nổ ra cho mình một cô gái, trong thư mục máy toàn là AV và nụ cười tươi trẻ của Ozawa, thế hệ mai sau vẫn sẽ phó mặc cho dòng nước cuốn trôi trong khoảnh khắc mộng mị ngắn ngủi, nhưng sau cao trào nhất định là một sự trầm mặc, mà sự trầm mặc đó chắc chắn là giây phút tự hỏi nặng nề nhất trong cuộc đời mỗi con người.

(AV: Adult video & Ozawa: diễn viên AV.

Tóm ý của đoạn này là người ta khao khát yêu thương đến mức cô đơn xem AV hay là tìm đến những niềm vui qua đường ngắn ngủi còn anh Liệt nhà mình biết bao cô theo mà không có cảm giác.)

Ngậm điếu thuốc trong miệng, Phác Xán Liệt nhìn lại kinh nghiệm yêu đương của mình, thấy trong tất cả các cuộc hẹn hò thì chuyển biến tâm lý đều đi theo một kịch bản hoàn mỹ. Đầu tiên là cô ấy muốn yêu nhau trước, yêu thì yêu, hôm nay đi đến kết cục "Anh vô tình, anh lạnh lùng, anh cố tình gây sự" cậu cũng không mong muốn, nếu muốn nói là lỗi của cậu thì cậu cũng nhận. Bản thân cậu thừa nhận quả thật không quá để tâm đến những chuyện này, nhưng một tay vỗ không kêu, cô ấy có thể nói cô ấy không làm gì sai cả, nhưng... vẫn nhớ trong bài hát trên mạng mà người ta hay phát khắp những con phố tấp nập có một câu chân lý "Trong tình yêu không có ai đúng ai sai". Đối với chuyển biến tâm lý của mình, Phác Xán Liệt từng nghiêm túc phân tích vấn đề luyến ái vô cùng rối rắm này, nhưng qua một hồi lâu lại thở dài, luôn cho là từ 'luyến' sẽ dần thành ái, hóa ra 'ái' mới là động từ chính?

(Luyến: "Trong lòng vương vít vào cái gì không thể dứt ra được gọi là luyến." – QT)

Cơm có thể ăn bậy, pháo có thể bắn bậy, nhưng yêu không thể nói bậy.

(Pháo có thể bắn bậy: Ở đây hiểu theo nghĩa bóng là bạn tình có thể tìm đại một ai đó)

Bất kể là ở trong thời đại nào, quan hệ giữa nam và nữ đều là tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan. Phác Xán Liệt dù có mất đi tình yêu cũng không suy sụp đến mức Ngô Phàm không nhận ra, chỉ là mở miệng nói câu nào cũng đều xoay quanh đề tài "Em đây không dám tùy tiện yêu đương nữa". Ngô Phàm chép miệng nói, "Quả thật là không có khí phách, quả thật là không chịu trách nhiệm, quả thật là... cong mà cho mình là thẳng". Vì vậy, thằng bạn trời ơi đã dùng cái lưỡi vàng với tài hôn môi điêu luyện của mình để nhét hoa mỹ nam Phác Xán Liệt vào trong giới gay bằng cách nói giới này hay lắm, giới này tuyệt lắm, giới này không chê vào đâu được... hệt như miệng lưỡi của dân chiêu thị ở công ty bất động sản, mấy chị môi giới và mấy người truyền giáo thời cuối nhà Thanh nếu thấy tình cảnh này quả thật không đất dung thân.

"Em không có cảm giác với phái nam."

"Mấy thứ như cảm giác, bồi dưỡng một chút sẽ có thôi. Tiểu Dương, đây là Phác đại ca của em." Ngô Phàm tản mát ra khí chất má mì gọi tiểu thụ chất lượng tối ưu qua đây. Phác Xán Liệt trái lại rất thờ ơ, rượu còn chưa uống hết, tiểu thụ còn chưa xoay người đã đứng lên rời đi, bỏ lại Ngô Phàm ở sau lưng chèo kéo "Quý khách, cậu đừng đi."

Phác đại ca? Gọi Phác dở hơi còn hơn.

Chống lại cơn gió lạnh, Phác Xán Liệt đi trên đường cái, thấy mặt trăng thật to treo lơ lửng trên bầu trời như đang châm chọc mình "Để xem sau này cậu sẽ tìm trai hay gái, hing~". Phác Xán Liệt bĩu môi, cho dù là tìm trai cũng phải là người mà mình thích, tốt nhất là ngoan một chút, ngốc một chút.

Chuyện đã qua, nhưng Phác Xán Liệt vẫn còn nhớ rõ mặt trăng to đùng vàng khè kia, vẫn còn nhớ rõ câu mà mặt trăng nói, vẫn còn nhớ rõ cơn gió lạnh thấu xương đêm đó, vẫn còn nhớ rõ con đường vắng vẻ không có bất kỳ đôi cẩu nam nữ nào hết, vẫn còn nhớ lúc trước mắt đột nhiên hiện lên gương mặt trong sự ngoan ngoãn có chút ngốc nghếch, trong sự ngốc nghếch lại có chút ngạo kiều của Biện Bạch Hiền, cậu đã... không có tiền đồ mà đỏ mặt lên.

Phải 'ái' rồi mới có thể 'luyến', mới có thể nhớ mãi không quên, mến mộ không thôi, không nỡ bỏ qua, không muốn rời xa, đúng không?

"Người tóc hồng kia——"

"Tôi không quen, Ngô Phàm giới thiệu, tên kia chơi tôi, rõ ràng nói là một cô gái."

"A, Ngô Phàm là——"

"Thằng bạn độc ác từ thời quấn tả, một tay sát trai cừ khôi không có tiết tháo."


"Hả? Vậy anh ta là——"

"Đúng, là gay, một thằng gay chết tiệt."

"Chú, chú không thích sao?"

"Không phải, chỉ là không ưa thứ gay như anh ta."

"... À."

Gương mặt xấu hổ thường là nước cờ đầu tiên để đánh vào cửa lòng của một người. Nhìn thấy hai gò má như táo chín và ánh mắt rối loạn của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt liền động tâm. Mà cũng phải thôi, cậu chưa bao giờ đụng phải những cô gái như thế, chớ nói chi là thanh niên nổi loạn.

Hồi tưởng lại những kinh nghiệm yêu đương từ xưa đến nay, Phác Xán Liệt thấy guồng quay thường là: Tuổi trẻ nào biết mùi vị của sầu não, cứ gào to "Này cô em/tiểu thụ hãy dũng cảm tiến về phía trước", anh sẽ chiều em nhớ em yêu em, sau khi bị em đánh gục thì tim không còn nghĩ đến ai nữa, chỉ trông về một người, mộng tinh đều vì em. Nhưng qua một thời gian lại suy tính thiệt hơn, lại nghĩ "Anh ấy có thích mình hay không", "Hình như không còn tốt như trước đây". Thời gian là chất xúc tác, cũng là một liều morphine ổn định thần kinh, sau khi trải qua giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, thứ còn lại là đề tài nhạt nhẽo như "Hôm nay ăn gì? Ngày mai ăn gì? Ngày kia ăn gì?", nhưng mà không thể phủ nhận đây là cuộc sống.

Phác Xán Liệt cảm thấy bạn gái cũ của cậu đều lậm những sản phẩm ngôn tình anh tình em nguyện, từ những quyển sách giày vò tan nát tuổi trẻ đến những bộ phim sến sẩm độc hại. Dường như trong hình thái ý thức của các nàng, một cuộc tình đặc biệt huênh hoang – đặc biệt kinh điển – đặc biệt khác người mới có thể lâu bền, không nhìn lại ba mẹ mình ngày xưa cũng từng sục sôi tuổi trẻ như mình ngày hôm nay, nhưng chuyện tình của họ bình yên giản dị mà vẫn có thể lâu bền, đương nhiên là trước bỏ qua những tình huống đột phát và những rắc rối trong hôn nhân.

Em muốn anh chịu được tất cả của em, Marilyn Monroe cũng đã từng nói nếu anh không thể chấp nhận mặt kém nhất của em thì không xứng có được mặt tốt nhất của em. Em muốn anh một ngày không gặp như đã chia cách ba mùa thu, ăn không ngon ngủ không yên. Em muốn anh thế nào thì anh phải thế đó, nhân vật chính trong mỗi câu nói của anh đều phải là em. Người gìn giữ hệ mặt trời là em, trung tâm vũ trụ là em, cả những ngôi sao đã tắt đều quay xung quanh em... Những người suốt ngày mơ mộng đầy đầu đúng là nên bị hiện thực đập cánh cửa để não dồn lại một khối. Mỗi ngày nghe các nàng đĩnh đạc nói chuyện hoang đường, trong đầu Phác Xán Liệt liền nghi hoặc người này không ăn ngũ cốc hoa màu hay sao mà toàn nói chuyện trên trời dưới đất. Ở bên loại con gái như vậy, chỉ có hai chữ thôi, Đ – M.

"Xin lỗi."

"Ơ, sao chú lại xin lỗi?"

"Vì làm cậu đau lòng."

"... Không có. . . Không có chuyện gì, vẫn ổn."

"Vẩn ổn cái rắm a, con mắt sưng thành như vậy."

"Đêm đó tôi ngủ không ngon, trước khi ngủ uống nhiều nước quá."

"?"

"...."

Phác Xán Liệt thở dài, đưa tay tới gỡ cặp kính râm mà Biện Bạch Hiền đang nỗ lực đấu tranh để giữ lại nhưng hoàn toàn vô hiệu, cậu ấy như thấy ánh sáng sẽ chết mà dùng đôi tay trắng nõn che cặp mắt ti hí của mình lại. Phác Xán Liệt bị hành động này của Biện Bạch Hiền chọc cười, định đưa tay gỡ bộ vuốt kia xuống luôn.

"Che cái gì chứ."

"Con mắt sưng chùm bụp rồi!"

Ý của đối phương là 'Giờ tôi rất xấu, chú đừng nhìn tôi'. Ngạo kiều, thật đúng là có công dụng làm cho tinh thần tỉnh táo và sảng khoái.

"Rõ ràng còn có một cái lỗ mà, không có gì đâu, đừng mất lòng tin với bản thân mình."

Nhìn thấy cái miệng ti tiện kia, Biện Bạch Hiền lại càng không vui mà siết chặt móng vuốt, cả một cái lỗ nhỏ cũng keo kiệt không chừa ra.

"Mất lòng tin cái đầu chú, mắt to vĩnh viễn không hiểu nỗi đau của mắt nhỏ."

Ngụ ý là: Phác Xán Liệt, đôi mắt của chú cho dù sưng chùm bụp vẫn đẹp ngang ngửa Triệu Vy. Biện Bạch Hiền dùng bộ vuốt của mình che lại càng kín hơn. Cảm nhận được nỗi oán niệm sâu đậm của mắt nhỏ, Phác Xán Liệt buông tay thở dài, sau đó...

"Cậu lại che nữa thì tôi sẽ hôn cậu đó."

"Xí, chú có dám? Ai—— Ưm."

Biện Bạch Hiền còn chưa nói hết câu đã bị Phác Xán Liệt bịt miệng, chữ "tin" bị nhóc con vứt ra sau ót. Bởi vì không nhìn thấy gì cả nên các giác quan khác bất ngờ trở nên nhạy cảm hơn. Ngay lúc Biện Bạch Hiền cảm nhận được xúc cảm mềm mềm lan tràn trên môi mình thì đầu dây thần kinh của cậu bỗng nhiên nổ tung bùm bùm một trận, nổ đến ý thức hỗn loạn, da đầu ngứa ran, 5 giác quan mất hết, tính người cũng mất luôn. Bạn nhỏ trước nay chưa từng yêu bị mất đi nụ hôn đầu tiên trong một mảnh đen kịt. Không có cảnh tiến quân thần tốc, liếm liếm hàm răng như trong phim, chỉ đơn giản là đụng một cái, cả quá trình không vượt quá 5 giây, nhưng ý nghĩa rút ra lại vô cùng hàm súc.

Trong tiệm cà phê, có người căng thẳng bắt chéo chân đọc sách, có người gọi ly cà phê rẻ nhất để dùng ké wifi, có người đang tiến hành buổi xem mắt đầu tiên trong đời mình, có người... đang yêu.

9. Nói về tình yêu – Cont

Sau giây phút lãng mạn, hai người đều rơi vào khoảng trầm mặc và lúng túng. Phác Xán Liệt trở về chỗ ngồi ngay sau khi vừa hôn nhẹ, mang theo hương vị cà phê. Còn Biện Bạch Hiền thì lý trí vẫn đang chạy loạn khắp bầu khí quyển, cậu rất muốn hỏi 'Chú có ý gì đây? Có ý gì đây? Chúng ta... đang làm gì vậy?'. Chờ khi Biện Bạch Hiền khó lắm mới có thể lấy lại dũng khí, định bỏ bộ vuốt xuống nhìn thẳng vào Phác Xán Liệt thì, lại bị đối phương che mắt, hơn nữa, bàn tay kia quá to, thế giới của Biện Bạch Hiền càng tối đen.

"Chú, chú... lấy tay ra đi..."

"Không được."

"... Chú đỏ mặt?"

"..."

"Đỏ mặt thật à?"

"... Không có."

"Nhất định là đỏ mặt."

"..."

Phác Xán Liệt dùng tay kia chống đầu nghiêng sang một bên nhìn vẻ mặt đùa cợt Biện Bạch Hiền, khẽ sờ vào mặt của đối phương. A, cũng như nhau thôi, đỏ đến nóng lên luôn.

Nhìn xem, đúng là hai tên ngốc.

Tại sao chúng ta lại như vậy? Tôi nghĩ, bởi vì có người làm tôi cảm thấy bản thân mình rất đặc biệt.

Biện Bạch Hiền cầm lấy tay của Phác Xán Liệt, dụi dụi con mắt, vũ trụ nhỏ kiềm nén đã lâu lập tức nổ tung.

Hai mắt sưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC