Chương 4: Trúng độc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, toàn quân đã nhổ trại lên đường, Tô Tuyết Dao nằm trong ngực nam hài 7 tuổi tối qua ngủ ngon lành. Lúc nàng tỉnh lại đã là buổi trưa, Tô Tuyết Dao bị đặt nằm trong một chiếc nôi thô sơ có vẻ như mới được làm bởi còn nguyên mùi gỗ mới. Bên ngoài thanh âm ồn ào truyền tới, bước chân rầm rập nhưng không hề hỗn loạn. Tô Tuyết Dao trong lòng âm thầm tán thưởng. 

Trong lúc nàng đang suy nghĩ miên man, màn trướng được vén lên, vị tướng quân ẵm nàng lúc trước cùng 4 tiểu nam hài tối qua cùng nhau đi vào. Thẩm đại tướng quân Thẩm Nguyên Kỳ bước tới bên nôi nhỏ cúi người ôm nàng lên đi về phía ghế lớn trong doanh trướng ngồi xuống. Bốn tiểu nam hài vây quanh ông nhìn nữ oa trong ngực ông vẻ mặt khác nhau. Thẩm Nguyên Kỳ vui vẻ lấy tay chọc chọc má nàng. Tô Tuyết Dao khó chịu trừng ông một cái. Điều này không khiến vị tướng quân kia dừng tay mà càng thêm vui sướng trêu đùa cô. Đến lúc cô không chịu nổi nữa vẻ mặt như sắp khóc mới buông tay. Bốn tiểu nam hài bên cạnh khóe miệng co giật liên hồi nhìn vị nào đó. 

"Bé con, từ nay ngươi sẽ là nữ nhi của ta nha. Thẩm Nguyên Kỳ ta con trai không thiếu chỉ không có con gái a. Bốn tên tiểu tử này là nhi tử của ta sau này sẽ là ca ca của ngươi nha, bé con" ôm nữ oa trong ngực, Thẩm Nguyên Kỳ hớn hở giới thiệu mặc kệ nàng có hiểu hay không "Lão đại Thẩm Mạc Phong 7 tuổi, lão nhị Thẩm Thương Vân 6 tuổi, lão tam Thẩm Kinh Vũ 4 tuổi, lão tứ Thẩm Trọng Lãng 1 tuổi rưỡi. Bây giới có thêm lão ngũ rồi a" 

"Phụ thân, muội muội còn nhỏ, sẽ hiểu sao?"  lão tam Thẩm Kinh Vũ gương mặt siêu manh hỏi.

"Nha . . . sau này sẽ hiểu" người nào đó cuồng luyến đồng đáp lại.

"Phụ thân, nếu đã nhận muội muội có phải hay không nên đặt tên cho muội ấy" lão đại Thẩm Mạc Phong gương mặt nghiêm túc nhìn phụ thân nhà mình.

"Ân, đặt tên, phải đặt tên. Ừ tên gì bây giờ? Tên . . . tên . . ." Thẩm Nguyên Kỳ vuốt cằm suy nghĩ.

"Gọi là Hoa Hoa được không?" thanh âm non nớt từ miệng lão tứ Thẩm Trọng Lãng nhỏ nhất vang lên "Giống như Hoàng Hoàng ở nhà a"

Trán Tô Tuyết Dao xuất hiện ba vạch đen. Hoàng Hoàng . . . là chó đi. 

"Không được" lập tức bị vị phụ thân nào đó gạt bỏ.

"Phụ thân, không phải mẫu thân từng nói nếu có nữ nhi sẽ đặt tên có chữ 'Tuyết' trong tên sao? Hay là gọi Tuyết Dao đi" lão nhị Thẩm Thương Vân đầu tới giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.

Cả doanh trướng rơi vào im lặng. Tô Tuyết Dao vô cùng vui vẻ gửi ánh mắt cảm kích tới người vừa phát ngôn. Thẩm Nguyên Kỳ vẻ mặt vui mừng phai nhạt dần hồi lâu không nói giống như đang nghĩ tới gì đó. Lão đại Mạc Phong trừng mắt nhìn đệ đệ nhà mình rồi ho nhẹ mấy tiếng thức tỉnh vị nào đó.

"Khụ khụ, phụ thân"

"Hả? Cái gì?" Thẩm Nguyên Kỳ hoàn hồn. 

"Tên của muội muội quyết định sao đây?"

"Ân, theo lão nhị nói đi. Thẩm Tuyết Dao, Tuyết Dao . . ." Thẩm Nguyên Kỳ lẩm bẩm. 

"Tướng quân, việc lớn không tốt" đúng lúc này một binh lính xông vào doanh trướng một bên thở dốc một bên gấp gáp kêu lớn.

"Có chuyện gì?" thanh âm Thẩm Nguyên Kỳ trở lên lạnh lùng nhìn binh lính kia.

"Vương phó tướng phát hiện ra nguồn nước của chúng ta bị hạ độc. Đã có rất nhiều binh lính trúng độc. Mời ngài tới xem" binh lính kia nhanh chóng đem chuyện nói ra.

"Cái gì? Trúng độc. Mau, mau đưa ta tới xem" Thẩm Nguyên Kỳ đem Thẩm Tuyết Dao đưa cho con lớn nhà mình rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Tiểu Mạc Phong ôm nàng liếc đệ đệ nhà mình một cái cũng đuổi theo chạy ra. Lão nhị Thương Vân ôm lão tứ Trọng Lãng cũng đi theo phía sau đại ca cùng phụ thân nhà mình. Đoàn người đến nơi nghỉ ngơi của các binh lính bị trúng độc đã được cách ly. Có tới 1/3 quân sĩ bị trúng độc đang hôn mê bất tỉnh được các quân y chăm sóc. Vương phó tướng cùng mấy vị tướng khác thấy Thẩm Nguyên Kỳ tới lập tức chạy đến sắc mặt ai nấy vô cùng trầm trọng.

"Tướng quân," Vương phó tướng cùng mấy người bên cạnh hơi cúi đầu chào một tiếng.

"Không cần đa lễ. Quân y nói sao? Trúng độc thế nào? Thuốc giải cần những gì?" Thẩm Nguyên Kỳ sắc mặt trầm ổn.

"Tướng quân, độc còn đang được tra xét. Chúng ta lần này đi gấp mang không nhiều quân y không đủ người chăm sóc. Nguồn độc tuy đã tìm được nhưng vẫn chưa tìm ra cách để xử lý . . . chúng ta bây giờ vô cùng bất lợi" Vương phó tướng Vương Sung chau mày bẩm báo.

"Quân y chưa chuẩn ra được là độc gì sao?" Thẩm Nguyên Kỳ mày kiếm nhíu chặt.

"Chưa chuẩn ra" một vị phó tướng khác lắc đầu.

Tuyết Dao được Thẩm Mạc Phong ôm trong lòng cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng ngó mấy tên binh sĩ trúng độc liền hiểu ngay vấn đề chỉ tiếc . . . nàng hiện tại chỉ là một oa nhi ra đời chưa đâu làm cách nào để giúp được. Đôi mắt to đen láy đảo loạn suy nghĩ biện pháp. Đúng lúc này mấy vị quân y hấp tấp đi tới.

"Tướng quân, đã chuẩn ra, là Vong Xuyên Thủy" một vị quân y thở dốc nói.

"Vong Xuyên Thủy. Ngô quân y, ông có chắc không? Nếu là Vong Xuyên Thủy thì phải giải như thế nào?" Vương Sung hỏi.

"Vương phó tướng, Vong Xuyên Thủy này đáng sợ ở chỗ một khi phát bệnh sẽ rất nhanh, trong vòng một ngày không giải được thì coi như xong. Thuốc giả muốn bào chế nói dễ không dễ, nói khó cũng không phải quá khó" Ngô quân y Ngô Tự cười khổ "Các vị thuốc cơ bản chúng ta đều có thiếu hiện tại chính là thuốc dẫn mà thôi"

"Thuốc dẫn? Là thứ gì?" Thẩm Nguyên Kỳ không chút buông lỏng truy hỏi.

"Là Long U thảo tuổi thọ ít nhất là 300 năm trở lên" vị quân y họ Lâm bên cạnh Ngô quân y đáp lời.

"Cái gì? Long U thảo?" vị phó tướng họ Giản tên Thanh la lớn.

"Long U thảo thì làm sao?" Vương Sung nghi hoặc hỏi.

"Long U thảo không khó kiếm chính là bên cạnh khẳng định sẽ có thủ hộ thú. Mạt tướng từng đọc qua trong một quyển tạp kí nói về loại thảo dược này. Long U thảo hình dạng bình thường màu vàng tím, chỉ có lá không hoa, thường mọc ở gần nơi có hồ nước. Bên cạnh Long U thảo nhất định sẽ có Thánh dược kì hoa Phượng Chỉ hoa. Cũng vì vậy mà thủ hộ thú của nó rất đáng sợ" Giản Thanh giải thích.

"Không cần nói nhiều, Ngô quân y đem hình dạng Long U thảo vẽ ra, bổn tướng quân cùng Huyết Y Vệ sẽ đích thân đi tìm" Thẩm Nguyên Kỳ phân phó.

"Không được, tướng quân. Ngài là chủ soái của toàn quân. Việc này để mạt tướng đi là được rồi" Vương Sung ngăn cản.

"Đúng vậy, tướng quân" mấy vị tướng khác cũng ngăn cản.

"Không cần nói nhiều. Ý ta đã quyết. Đi chuẩn bị đi, nửa canh giờ sau xuất phát" 

Thẩm Nguyên Kỳ phất tay áo bỏ về doanh trướng mặc kệ mấy người phía sau ngăn cản, khuyên nhủ. Mấy đứa nhỏ nhà họ Thẩm rất biết điều theo phụ thân trở về lều lớn. Mọi người không cản được chỉ biết nhìn nhau bất đắc dĩ vô cùng. Vị Thẩm tướng quân này tính tình là như vậy, nói một là một, hai là hai, khi đã quyết định nhất định sẽ không thay đổi. Hơn nữa, một trong ba muội muội của ông còn là sủng phi đang được sủng ái nhất hậu cung của Hoàng đế - Chiêu Hoàng quý phi Thẩm Nguyên Hy. Thêm vào đó Thẩm gia nhà ông là khai quốc công thần được khai quốc Hoàng đế sắc phong làm Hộ Quốc công tước vị truyền đời nắm giữ 1/3 binh quyền của Vũ Thiên quốc. 

Vương Sung cùng mấy vị tướng khác nhìn nhau rồi tự mình đi làm việc của mình. Ngô quân y thì đi vẽ hình dáng Long U thảo cùng mấy loại thảo dược cần dùng. Nửa canh giờ sau, Thẩm Nguyên Kỳ mang theo 20 Huyết Y Vệ theo chỉ dẫn của Ngô quân y đi tìm Long U thảo. 

T/g: ách . . . sao cái chương này nó cứ sao sao ý, ta là t/g còn thấy không ổn lắm. Hic . . . thôi kệ. Viết tiếp đã rồi tính (-___-)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net