Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả thật sáng hôm sau, Eva bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cô lật tung chăn lên rồi nhào ra khỏi giường và phóng như bay đến chỗ chiếc điện thoại.

– A lô, Eva Cole xin nghe!

– Xin chào. Chúng tôi gọi cho cô từ ban tuyển chọn của bộ phim Uncovered Hero.

– Vâng! Có tin gì về kết quả casting của tôi không ạ? – Eva vô cùng hồi hộp.

– Cô đã chính thức được chọn đóng vai nhân vật Heather McNally!

Eva đứng bất động trong một lúc... Cô cảm thấy như đang bị nghẹt thở, rồi sau đó xả hết hơi ra ngoài bằng một tiếng hét. Bên đầu dây kia, ông đạo diễn phụ trách casting phải để chiếc điện thoại ra xa tai.

– Cảm ơn mọi người! Cảm ơn vì đã chọn tôi đóng vai chính! Tôi sẽ cố gắng hết sức để diễn đạt thật tốt! Tôi sẽ không để cho khán giả đang mong chờ bộ phim này phải thất vọng đâu! – Eva rối rít nói.

– Tôi biết cô rất mừng nhưng không ngờ cô lại bất ngờ đến mức độ ấy sau khi tôi nghe cuộc gọi của Andrew tối qua. Vậy là mọi thủ tục thông báo đã được hoàn tất. Bây giờ chúng ta sẽ bàn về kế hoạch bấm máy cho bộ phim.

– Vâng. Ông cứ nói cho tôi biết ngay bây giờ đi!

– Ồ, không được đâu. Việc này rất quan trọng, chúng ta phải có một cuộc hẹn gặp mặt, rồi cô còn phải kí hợp đồng tham gia bộ phim nữa.

– Okay. Thế thì bao giờ chúng ta có thể gặp nhau?

– Bất cứ khi nào cô rỗi.

– Tôi luôn luôn sẵn sàng cho cuộc hẹn này! Ngay ngày mai, bốn giờ chiều được không? Tôi rỗi nhất vào lúc ấy đấy.

– Tất nhiên rồi.

Thế là Eva và đoàn làm phim hẹn nhau tại một nhà hàng theo lời đề nghị của cô. Cả Andrew cũng sẽ có mặt.

Vừa lúc đó, Emma bước vào. Cô vừa mới ăn sáng xong.

– Có chuyện gì mà lúc nãy chị hét ầm lên vậy? Ừm... Ban tuyển chọn đã gọi cho chị sao?

– Em đã đoán đúng. Chị được chọn đóng vai Heather rồi! – Eva hớn hở.

– Vậy à? Chúc mừng chị nhé! – Emma không bất ngờ lắm vì đã được biết chuyện này trước cả cô chị.

– Ừ. Ngày mai bọn chị sẽ có cuộc hẹn gặp mặt để kí hợp đồng. Andrew cũng đến để tham gia kí hợp đồng luôn!

– Chị lại gặp anh ấy nữa sao?

– Đúng thế. Chị sẽ còn gặp dài dài! Ôi, cảm giác thật tuyệt khi bộ phim đầu tiên mình đóng vai chính lại là một siêu phẩm như Uncovered Hero. Rồi đây chị sẽ trở nên nổi tiếng tầm cỡ các siêu sao màn bạc hiện nay cho mà xem! Và có thể sẽ được hẹn hò với Andrew Goldman nữa chứ, nếu em đoán đúng thêm một lần!

– Chị chắc chắn sẽ được hẹn hò với anh ấy. Tin em đi!

– Ừ, sao lại không nhỉ? Chị cũng xinh đẹp có thua gì mấy cô gái mà Andrew từng hẹn hò đâu! – Eva vừa nói vừa xoay một vòng và nhìn vào gương – Lại còn tài năng hơn họ. Andrew có thể tìm đâu ra một cô gái giống hệt như chị!

Emma có vẻ hơi chột dạ khi nghe câu nói trên.

– À, em phải ra tiệm làm tóc đây.

– Em muốn cắt tóc hả? Chị thấy tóc em trông ổn lắm mà!

– Thực ra thì em muốn nhuộm vàng.

Eva cực kì bất ngờ, nhưng rồi chỉ lắc đầu ngán ngẩm.

– Thật chẳng giống em chút nào cả. Chị không phản đối việc em đi nhuộm bởi vì đó là tóc của em. Nhưng nếu thế thì em sẽ trông giống y chang chị mất! Làm sao mọi người xung quanh có thể phân biệt được chúng ta với nhau?

– Ở đây hai chị em mình đâu có quen biết gì nhiều với ai. Vả lại bạn trai mới của em thích em để tóc vàng hơn.

– Thôi được. Em cứ ra tiệm làm tóc đi, chị sẽ lo bữa trưa hôm nay. Bên đoàn làm phim cũng vừa mới nói sẽ gửi kịch bản đến cho chị nên chị cần phải có thời gian để đọc qua và học thuộc lời thoại.

– Vậy thì em đi đây. Tạm biệt Eva.

– Tạm biệt. Nhớ về sớm để ăn trưa đấy nhé!

---
Sau buổi làm tóc ngày hôm đó, Emma trở về nhà với bộ tóc vàng y hệt Eva. Hôm nay là Chủ Nhật nên Andrew vẫn đang sống tại căn nhà kia. Tối nay anh lại hẹn cô đến chơi. Emma mua một chiếc điện thoại khác và dặn với Andrew rằng chỉ gọi cho mình vào số đó, đồng thời tuyệt đối không liên lạc gì với số điện thoại của Eva lúc cô đang ở bên cạnh anh. Andrew rất thắc mắc nhưng Emma trả lời đây là chuyện riêng tư, không thể giải thích được. Cô biết làm như vậy là rất điên rồ và ích kỉ, nhưng chỉ có cách đó mới có thể giúp cô hẹn hò được với chàng diễn viên Hollywood nổi tiếng này.

Sửa soạn xong, Emma rời khỏi căn hộ rồi bắc một chiếc taxi. Cô nói với người tài xế địa chỉ căn nhà của Andrew.

Sau khi đến nơi, Emma xuống xe, ngó nghiêng xung quanh rồi bước tới bấm chuông cửa. Andrew vội nhìn qua camera gắn bên ngoài để xem đó là ai. Trông thấy khuôn mặt quen thuộc, anh mỉm cười và yên tâm mở cửa.

– Chào anh, Andrew.

– Chào cô, Eva.

Emma nhanh chóng bước vào nhà trước khi cánh cửa đó được đóng lại. Chloe bỗng từ đâu phóng đến, sau đó liếm vào chân cô. Emma bế hẳn nó lên để nựng.

– Xem ra Chloe còn phấn khích hơn cả tôi nữa. – Andrew nói – Tôi đã chuẩn bị bữa tối rồi. Cô vào ăn với tôi nhé?

– Vâng.

Emma thả con chó Chihuahua xuống rồi bước theo anh. Nó chạy theo hai người. Hôm nay họ cũng ăn uống đơn giản như hôm qua với mì vừng lạnh.

– À, có phải ngày mai anh cũng đến buổi hẹn của tôi với đoàn làm phim không?

– Ừ. Cô sẽ không phiền chứ?

– Ừm... Thực ra thì tôi hơi phiền... Không biết tại sao nữa.

– Vậy à? Tôi cũng đã kí hợp đồng phim từ lâu rồi và không cần phải có thêm một buổi bàn bạc nào về vai diễn của tôi với đoàn làm phim nhưng... Thú thực là, tôi rất thích gặp cô, Eva.

– Còn tôi thì chỉ thích gặp anh và nói chuyện vào buổi tối thôi. - Emma nhún vai đáp.

– Tôi biết mà. Dường như cuộc sống của cô chia ra làm hai phần rõ rệt nhỉ? Cứ như là có cả hai người đang tồn tại trong cô vậy. Và, tôi cũng thích điều đó.

– Cuộc sống của anh cũng như thế đấy thôi. Một Andrew Goldman nổi tiếng và một Drew bình thường.

– Trùng hợp quá phải không nào? Cuộc sống ở đây là thế. Mỗi một người nổi tiếng đều cần phải có một góc riêng tư cho mình và không ai có quyền được biết đến điều đó cả.

– Vâng. Hi vọng là sẽ không bao giờ có người biết được về cuộc sống hiện tại của anh.

Ăn xong bữa tối, Andrew và Emma ra phòng khách rồi cùng ngồi xuống ghế sofa. Anh lấy chiếc đàn guitar đang được gác ở bên cạnh, vào tư thế chuẩn bị chơi đàn rồi nói:

– Cô biết không, Eva? Ngoài niềm đam mê dành cho điện ảnh thì tôi cũng rất thích âm nhạc nữa. Tuy nhiên vì lịch trình công việc hiện tại quá bận rộn nên tôi không thể "lấn sân" được. Vì vậy, tôi chỉ tranh thủ hát khi ở đây thôi.

Emma rất bất ngờ khi Andrew cũng có chung sở thích ca hát với mình. Cô mừng rỡ hỏi lại:

– Anh thích hát sao?

– Ừ. Thậm chí tôi còn vừa sáng tác xong một bài và chỉ hoàn thành nó trong thời gian tôi sống ở căn nhà này.

– Anh có thể cho tôi xem sheet của bài đó được không?

– Tôi đã thuộc rồi. Để tôi hát trực tiếp cho cô nghe luôn nhé!

– Vâng, như thế thì còn gì bằng!

– Bài hát có tên là "The girl for me". Nó cũng khá ngắn.

Andrew bắt đầu gảy đàn đệm phần dạo đầu. Các hợp âm C, Am, F, G quen thuộc tạo nên một giai điệu khá bắt tai với lời hát như sau:

Verse 1:
All these days, I've been looking for a girl, that understands who I am
And sometimes, it seems so hopeless, but I won't be giving up
Life's not easy at all, for a guy like me

Chorus:
Now I'm looking at the one
I guess she don't know what I'm thinking inside my head
So Imma try to send a message through my eyes
That "You're the girl for me"

Verse 2:
All these nights, I've been dreaming 'bout a girl, that's always lived in my mind
And it's never in my wildest dreams, she knows how much I love her
I might tell her with words, just not brave enough

Chorus:
Now I'm looking at the one
I guess she don't know what I'm thinking inside my head
So Imma try to send a message through my eyes
That "You're the girl for me"

(Lời 1:
Bao ngày qua, tôi mong tìm mãi một cô gái có thể hiểu được con người của tôi
Đôi khi dường như vô vọng, nhưng tôi sẽ không từ bỏ
Cuộc sống không hề dễ dàng đối với một chàng trai như tôi

Điệp khúc:
Giờ tôi đang nhìn vào một nửa của mình
Tôi đoán cô ấy chẳng biết tôi đang nghĩ gì trong đầu
Vì vậy tôi cố gắng gửi một thông điệp qua ánh mắt
Rằng "Em là cô gái dành cho anh"

Lời 2:
Bao đêm qua, tôi cứ mơ mộng về một cô gái, người luôn ở trong tâm trí tôi
Và chưa bao giờ trong giấc mơ hoang tưởng nhất, cô ấy có thể biết tình cảm của tôi nhiều đến mức nào
Tôi có thể tỏ tình bằng lời, nhưng lại không đủ can đảm

Điệp khúc:
Giờ tôi đang nhìn vào một nửa của mình
Tôi đoán cô ấy chẳng biết tôi đang nghĩ gì trong đầu
Vì vậy tôi cố gắng gửi một thông điệp qua ánh mắt
Rằng "Em là cô gái dành cho anh")

Giọng của Andrew không phải là quá xuất sắc nhưng cũng trầm ấm dễ nghe và không bị lệch tông. Khi anh vừa kết thúc bài hát, Emma vội vỗ tay.

– Cô thấy thế nào?

– Rất tuyệt ạ. Cả về lời ca lẫn giai điệu.

– Thật không?

Emma mỉm cười gật đầu.

– Thực ra thì tôi không tự tin lắm về khả năng sáng tác của mình. Tôi thường thấy các bài hát luôn có đoạn nối, mà "The girl for me" vẫn chưa.

– Anh có thể sáng tác sau. Tôi thấy rất hay. Thật đấy!

Emma bắt đầu hát lại đoạn điệp khúc. Chỉ mới nghe qua hai lần mà cô đã nhớ được giai điệu và thuộc cả lời. Giọng hát của cô tất nhiên cũng rất trong và cao. Andrew vội đệm đàn theo, sau đó hát bè với Emma câu cuối.

– Wow! Tôi không ngờ là giọng cô lại hay đến như vậy, Eva.

– Chỉ là sở trường của tôi thôi mà.

– Sở trường à? Tôi nghĩ sở trường này là cả một tài năng cơ!

– Vâng, cảm ơn anh... – Emma hơi ngại ngùng với lời khen của Andrew.

– Hay cô hát nhạc nền cho bộ phim Uncovered Hero luôn nhé! Nữ diễn viên chính đảm nhiệm công việc này cũng sẽ gây được sự chú ý cho bộ phim.

– Tôi... Tôi không đủ can đảm đâu ạ. - Cô hốt hoảng, nhưng đã nhanh chóng nghĩ ra được một lí do để từ chối - Tôi nghĩ mình hát cho vui thì được chứ thu âm hẳn một ca khúc thì không chắc đâu.

– Sao lại tự ti thế, Eva? Cô có nhiều tài, và tất cả những tài năng đó đều phải được công nhận chứ!

– Đành là vậy nhưng tôi chỉ có thể tập trung vào việc đóng phim mà thôi. Tôi không thể làm được nhiều việc cùng một lúc.

– Ừm... Thôi được rồi. Thật ra cũng hơi tiếc, nhưng đúng là cần phải tập trung hết mình cho bộ phim. Và cô cũng là một diễn viên mới vào nghề.

– Vâng. – Emma thở phào nhẹ nhõm.

Một lát sau, cô rời khỏi nhà Andrew và bắc một chiếc taxi. Mặc dù rất muốn được đưa Emma về nhưng anh phải cực kì hạn chế đi ra ngoài đường trong khoảng thời gian này.

Cũng như hôm qua, Emma bước vào căn hộ của mình với tâm trạng rất tốt.

– Chào chị, Eva.

– Em vừa mới đi chơi với bạn trai đấy à? – Eva ngẩng lên hỏi.

– Vâng. Mà chị đang làm gì thế?

– À, chị đang đọc kịch bản phim người ta vừa mới gửi đến. Nhưng họ còn bảo rằng anh Andrew sẽ không đến tham gia vào buổi kí hợp đồng nữa. – Eva có vẻ buồn.

– Vậy à? Có thể là anh ấy bận việc gì thôi. Chứ thực ra anh ấy muốn gặp chị lắm đấy!

– Em nói xạo. Nếu muốn gặp chị đến mức ấy thì Andrew sẽ không bỏ lỡ mọi cơ hội đâu.

– Tin em một lần nữa đi, Eva. Chị là một cô gái rất sung sướng và may mắn khi được anh ấy để mắt đến. Andrew thậm chí rất có thể đã sáng tác cho chị một bài hát nữa cơ!

– Ôi thích thế! Nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là suy đoán của em thôi. Andrew là một diễn viên chứ đâu phải nhạc sĩ!

---
Ngày hôm sau, lúc bốn giờ chiều tại một nhà hàng đã hẹn trước, Eva bắt đầu được nghe thỏa thuận về hợp đồng đóng phim Uncovered Hero. Cô đọc qua bản hợp đồng một lượt rồi nhanh chóng đặt bút kí. Sau đó, ông đạo diễn cho Eva biết phim sẽ được bấm máy trong vòng hai tháng nữa và ghi hình trong một tháng rưỡi. Suốt thời gian này, cô phải tranh thủ đọc và học thuộc lòng thật kĩ từng câu từng chữ lời thoại nhân vật của mình, rồi tham gia thu lại giọng nói trước để ghép vào cảnh diễn xuất.

Mọi thủ tục đã hoàn thành xong. Eva Cole chính thức trở thành diễn viên đảm nhiệm vai nữ chính Heather McNally. Cuộc hẹn gặp kết thúc bằng cái bắt tay giữa hai bên hợp đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lovestory