Chap 1: Tình cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đẹp trời tại trường nữ sinh cấp 2 trường Che Chun.

Tại lớp 9E1.

- Đẹp quá à, Chan Hee. – Seung Hee thốt lên.

- Tớ vừa mua nó ở cửa hàng mới khai trương đấy, chiếc vòng này phải nói là có một sự quyến rũ rất đặc biệt. – Chan Hee cười mỉm đáp.

- A!!!!! – Tiếng kêu thất thanh vang vọng lớp.

Mọi người quay ra với ánh mắt dò hỏi sau tiếng hét kinh hoàng đó.

- Min Yeon à, có chuyện gì xảy ra vậy? – Nữ sinh 1 lên tiếng.

- Mình bị mất chiếc vòng đeo tay, y hệt như của Chan Hee. – Min Yeon vừa nói vừa liếc sang nhìn Chan Hee.

- Nếu như vậy chẳng phải quá đỗi trùng hợp sao? – Nữ sinh 1.

- Này, cậu cũng vừa phải thôi chứ, dù cậu có mất vòng thì cũng không thể nghi ngờ Chan Hee như vậy, cậu ấy mới chỉ mua nó thôi mà, làm sao biết cậu cũng có chiếc vòng như vậy được? – Seung Hee lên tiếng.

- Để tôi nói cho cậu biết, chiếc vòng mà tôi mua thuộc loại hàng hiệu rất đắt tiền làm sao có thể xuất hiện hàng nhái y chang như thế được? Vì vậy nếu mà có ăn cắp của tôi thì hãy trả lại và đàng hoàng xin lỗi đi may ra như vậy tôi sẽ không truy cứu nữa. – Min Yeon trừng mắt tiến lại chỗ Chan Hee.

- Gì chứ, ai mà biết cái vòng của cậu như thế nào, mua lúc nào mà lại dám khẳng định Chan Hee lấy nó. – Seung Hee cãi lại.

Chan Hee đang ngồi, bỗng bật dậy, mặt đối mặt với Min Yeon, cô lên tiếng:

- Cậu một mực khẳng định nó là của cậu vậy bằng chứng đâu?

Min Yeon rơi vào thế bí nên đáp trả lại:

- Vậy còn cậu? Bằng chứng đâu?

Chan Hee lấy trong cặp một tờ giấy hóa đơn có ghi rõ tên vòng, ngày mua và giá tiền, tên cửa hàng giơ ra trước mặt Min Yeon, mặt không cảm xúc.

- Chao! Thế hóa ra chiếc vòng hàng hiệu của cậu chỉ có giá bèo như vậy thôi sao hả Min Yeon? – Seung Hee mỉa mai.

- Cậu thấy đấy, đây thực sự là chiếc vòng tôi mua, không phải của cậu, mong sau này cậu hãy suy xét mọi việc trước khi đưa ra quyết định. – Chan Hee lạnh lùng nói.

- Đấy, cậu thấy rồi chứ? Đừng có mà nhận vơ đồ của người khác là của mình như thế chứ. – Seung Hee châm chọc.

Min Yeon ấm ức không nói được gì đành ngậm ngùi quay về chỗ ngồi.

- Cậu định để yên như vậy sao Min Yeon? – Nữ sinh 2.

- Cậu nghĩ tôi sẽ tha nó cho nó một cách dễ dàng vậy ư? Nếu không trừng trị nó thì tôi không còn là Kim Min Yeon nữa, mau tụ tập mấy đứa lại đây. – Min Yeon giận dữ nói.

Seung Hee lại gần thủ thỉ với Chan Hee:

- Mới đầu năm học mà vậy rồi, liệu có ổn không Chan Hee?

Chan Hee lặng thinh không nói gì.

- Cũng chỉ vì ganh ghét vấn đề học tập mà Min Yeon đã không phải là Min Yeon của trước kia nữa rồi. – Seung Hee nói thêm.

Chan Hee vẫn lặng thinh, không nói gì.

- Con nhỏ kia, nói nãy giờ mà không nghe gì hết à, hôm nay bị gì mà câm như hến thế hả? – Seung Hee giận dỗi đánh nhẹ vào người Chan Hee.

Sau cú đánh nhẹ của cô bạn, nó giật mình quay ra nhìn nhỏ bạn và cười tươi.

- Xin lỗi nha, nãy giờ nghe nhạc không nghe cậu nói gì hết, cậu nói lại đi! – Chan Hee rút tai nghe ra đáp lại Seung Hee.

- Thôi, không có gì đâu. Tan học ra ngã tư ăn bún bò Việt Nam đi, nghe nói ngon lắm đó, mình đi ăn thử nha! – Seung Hee hí hửng.

- Ok baby. – Chan Hee nháy mắt tinh nghịch đáp lại.

Tan học...

Seung Hee và Chan Hee vui vẻ trên đường nói đùa tung tăng thì bỗng một nữ sinh mặc đồng phục y chang tụi nó – áo sơ mi trắng dài tay thắt cà vạt đen sơ vin với chiếc váy đen xếp li ngang đầu gối, đứng chặn đường trước mặt tụi nó.

- Cậu muốn gì? Sao lại chặn đường của chúng tôi? – Chan Hee lên tiếng.

Không đáp lại Chan Hee, nữ sinh kia chỉ tay ra hiệu cho một đám nữ sinh khác ra mặt, lúc này cô ta mới lên tiếng.

- Xông lên! – Tiếng kêu ra lệnh phát ra từ miệng nữ sinh kia.

Lập tức cả lũ nữ sinh kia xông thẳng lao đến chỗ tụi nó. Chưa định thần được chuyện gì nhưng chuồn là thượng sách, Seung Hee vội nắm lấy tay Chan Hee chạy không rõ hướng đi. Cả hai vừa chạy vừa nói.

- Cậu lôi mình đi đâu vậy? – Chan Hee hỏi trong hơi thở mệt lả.

- Ngốc, đứng đó để tụi nó cho tơi bời tan xương nát thịt à, chúng ta đâu có biết võ. – Seung Hee cũng mệt không kém đáp lại Chan Hee.

- Mình hiểu, nhưng chúng ta đi đâu đây? – Chan Hee.

- Mình không biết, mình chưa đi qua đường này bao giờ, cứ thoát nạn trước đã rồi tính tiếp. – Seung Hee.

Hai người tiếp tục chạy một đoạn rồi rẽ hướng qua bên phải.

- Cậu mau leo lên trước đi, bức tường này thấp, chắc cậu sẽ vượt được thôi. – Seung Hee nói với hơi thở gấp gáp.

- Thế còn cậu? – Chan Hee đáp.

- Cậu trèo trước rồi tớ theo sau, mau lên chúng nó đuổi kịp rồi! – Seung Hee hối thúc Chan Hee.

Sau khi vượt qua được bức tường kia, chúng nó gần như an toàn thoát khỏi "cái đuôi" đằng sau nhưng trước mắt lại là một khu vực quá đỗi rộng lớn, sau khi đảo mắt một vòng, Seung Hee nhìn thấy chữ viết và thốt lên:

- Chan Hee à, đây chính là trường nam sinh cấp 3 Do Gun đó!

- Hả, sao cậu biết? – Chan Hee ngây thơ đáp.

- Nhìn dòng chữ kia xem, đây chính là sân vận động để rèn luyện thể thao đó.

- Vậy chúng ta nên ra ngoài thì hơn. – Chan Hee lo lắng.

- Cậu ngốc quá, ra đó có mà bị mấy con yêu tinh kia xé xác.

- Nhưng ở trong đây cũng không được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net