Chap 4: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chan Hee và Seung Hee ôm nhau ngủ trên chiếc giường ngủ màu hồng kem. Tối đó hai đứa đã có giấc ngủ rất ngon. Chan Hee ngủ sâu giấc lại cười mỉm không biết đã mơ thấy gì nhưng trông thật dễ thương. Trái lại, giấc mơ của Seung Hee lại mang nét đượm buồn của quá khứ, trong mơ:

- "Oppa" anh phải đi thật sao, anh không cần Seung Hee nữa sao? – Seung Hee khóc lớn.

- Seung Hee ngoan nào, chỉ là nhà anh có việc nên phải đi xa nơi này một thời gian, xong việc anh sẽ trở lại tìm Seung Hee mà. – Người đó an ủi Seung Hee.

- Anh nói thật sao, anh hứa là phải trở về thăm Seung Hee đó! – Cô bé vẫn rưng rưng nước mắt.

- Seung Hee à, em đã bảy tuổi rồi, lớn rồi đúng không nào, không nên khóc nhè như vậy nữa. Ngoan, nín đi, anh thương.

Trước sự yêu thương dỗ dành đó, mặc dù rất buồn nhưng Seung Hee cố nín không để nước mắt chảy ra. Người đó lấy ra trong túi quần một sợi dây chuyền và đưa cho Seung Hee.

- Anh tặng Seung Hee này, em có thích nó không?

Seung Hee khẽ gật đầu nhận lấy sợi dây chuyền. Cổ họng của cô bé như bị ngăn lại bởi một thứ gì đó rất lớn, không thể mở miệng cất nên lời dù có cố gắng như thế nào.

- Em hãy nhớ giữ gìn nó nhé, đó xem như là một kỉ vật của hai ta, nó là một cặp đấy, em xem nó giống như chiếc dây chuyền anh đang đeo ở cổ vậy nè. – Cậu ta cho Seung Hee xem chiếc dây chuyền đang đeo ở cổ mình. Cậu ta nói tiếp.

- Sau này, khi nhìn thấy nó, hai ta sẽ nhận ra nhau. – Cậu khẽ mỉm cười, sau đó cầm lấy sợi dây chuyền trong tay Seung Hee đeo vào cổ cho cô bé.

- Anh đi nhé, Seung Hee, tạm biệt! – Cậu khẽ hôn lên trán cô rồi quay bước đi.

Seung Hee chỉ biết đứng đó lặng thinh nhìn bóng hình dần khuất, đôi chân cô không thể di chuyển được nữa rồi. Cô run, cô sợ nhưng bất lực. Anh ấy là người cô thực sự rất quý mến, cô xem anh là người rất quan trọng của đời cô. Cứ thế mong chờ, rồi một ngày năm cô mười hai tuổi, ba mẹ đưa cô lên Seul để vào học trường cấp 2 Che Chun. Cô không nỡ rời xa nơi đây, rời xa kỉ niệm, sợ rằng người đó sẽ không tìm ra cô nhưng vì công việc của ba mẹ quá phát triển nên cô phải đành phải rời đi, vẫn tin chắc một ngày hai người sẽ gặp lại nhau một ngày không xa.

Chan Hee khẽ trở mình quay ra bên Seung Hee, nó khẽ mở mắt. Chiếc đèn ngủ với ánh đèn mờ khẽ soi sáng khuôn mặt nhỏ xinh của Seung Hee, mắt còn ươn ướt vài giọt đọng lại. Chan Hee thấy thương bạn mình, chưa bao giờ nó thấy nhỏ buồn như vậy, trong đầu nó quyết tâm phải giúp nhỏ tìm lại được chiếc dây chuyền đó.

Sáng hôm sau...

Hai đứa tự tin bước đến trước cổng trường nam sinh Do Gun. Lòng tràn đầy quyết tâm và sự tự tin. Seung Hee có chút bối rối.

- Mình quên mất, trường nội trú thì phải ở trong bước ra chứ sao mình lại từ ngoài vào trong thế này.

- Ứng vạn biến, dĩ vạn biến. Không sao đâu, tiến lên! – Chan Hee tự tin đi tiếp.

Khi bước một bước chân vào cổng, bỗng có tiếng nói to khá khàn cất lên.

- Này hai cậu kia. – Đó chính là tiếng nói của bác bảo vệ.

- Dạ. – Hai đứa đồng thanh nhoẻn miệng cố cười đáp lại.

- Hai cậu chính là hai đứa ở lớp 10C1 ngày trước gây ẩu đả trong trường đúng không? – Bác già dò xét.

Hai đứa còn đang ngớ người thì bác ấy lại lên tiếng tiếp.

- Chà! Vài ngày trước còn gây lộn mà giờ thân thiết quá nhỉ? Trông đứa thì ẻo lả, trông đứa thì nam tính, hợp nhau phết. Mà về nhà đã nói chuyện với bố mẹ chưa?

- Bác ơi, tụi cháu nam nhi chín chắn, nói gì chứ bác? – Seung Hee lên tiếng còn chút lo sợ.

- Gì? Nhìn mày là đứa ẻo lả đó con, còn bày đặt nam nhi nam tính. Ý ta hỏi là về nhà hỏi chuyện ba mẹ chuyện đền bù vật chất cho nhà trường sau vụ ẩu đả chưa?

- Dạ, cái đó... - Seung Hee lúng túng.

Cô quay sang nhìn Chan Hee thầm trách sao nó có thể điềm đạm bình tĩnh như thế được, lại còn để một mình cô đối đáp với bác già này nữa.

- Chào buổi sáng, bác Kim. – Chang Soo lên tiếng từ xa vẫy tay.

- Chết, cha đó là cái tên hôm bữa đuổi theo mình đó Seung Hee, mau chuồn lẹ thôi. – Chan Hee vội kéo Seung Hee nhưng không quên chào bác bảo vệ.

Hai người đi được một đoạn, Chang Soo tiến đến chỗ bác bảo vệ dò hỏi và không quên nhìn hai đứa tụi nó.

- Bác à, cháu thấy hai tên đó hơi lạ.

- Chẳng phải nam sinh trường mình nữa, hai cái tên gây ẩu đả hôm trước đó.

- Đã từ nhà lên sớm vậy á? Về nhà chắc bị đày đọa lắm hay sao mà trông dáng người lại nhỏ con, eo thon thế kia, nhìn chả ra gì cả. – Chang Soo thản nhiên đáp.

- Bởi vậy ta nói nam sinh trường mình nó chuẩn men giống bác vậy đó.

Lúc này, hai đứa tụi nó bắt đầu công cuộc tìm kiếm. Địa điểm đầu tiên tụi nó hướng đến là chỗ bức tường và đi ra chỗ sân vận động thể dục. Hai đứa tìm dưới ánh nắng nóng bức nhưng không thấy bèn lại căng tin ngồi nghỉ ngơi, uống nước.

- Tớ phải công nhận tay nghề của tớ cao thật. Vào đây mà không ai phát hiện ra chúng ta là nữ cả. Nhưng mà phải thú nhận thật là trông cậu rất giống con trai đó Chan Hee, từ dáng đi đến thần thái. – Seung Hee tỏ vẻ tự hào.

- Thôi, đừng có chọc tớ nữa. Chưa tìm được dây chuyền, cậu vui mừng gì chứ?

- Mình cũng không rõ nó có rớt lúc mình đang chạy không nữa? – Seung Hee lo lắng.

- Hay là lúc vào căn phòng đó, Seung Hee? – Chan Hee bỗng nhớ ra.

- Có thể lắm, chúng ta đến đó thử.

- Cậu có nhớ đường không đấy? – Chan Hee hỏi.

- Cứ thử xem đã. Đi thôi! Chúng ta đến khu kí túc xá. – Seung Hee hào hứng.

Hai đứa đi trên hành lang với ánh mắt hết sức cẩn thẩn. Cuối cùng cũng đã tìm ra được căn phòng hôm đó, nó vội mở cửa nhưng không ngờ cửa đã khóa.

- Cậu có nghĩ có người ở trong không Chan Hee?

- Nếu có thì họ đã mở cửa từ sớm khi mình cứ vặn núm cửa mở cánh cửa ra như thế rồi.

- Cũng phải. – Seung Hee tỏ vẻ đồng ý.

- Cậu có mang kẹp tăm không? Đưa mình thử.

- Có đây. – Seung Hee đưa kẹp tăm cho nó.

- Cậu trông chừng mọi người nhé, Seung Hee.

Và thế là nó loay hoay chiếc kẹp tăm mở khóa.

Tại cổng trường nam sinh Do Gun.

- Chà, trường mình năm nay có nhiều cặp đôi phết Chang Soo nhỉ? – Bác bảo vệ lên tiếng.

- Gì cơ? – Chang Soo tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Thì đó, cậu nhìn kìa, chẳng phải hai đứa vừa bước vào trường mình kia đang "tình tứ" thế sao? – Bác bảo vệ nhìn chằm chằm về hướng hai nam sinh.

Chang Soo cảm thấy có điều gì đó sai sai ở đây, cậu ngẫm nghĩ "Chỉ có hai học sinh được đặt cách cho về nhà trong tuần này, mà nhìn rõ hai người kia đúng là nam sinh lớp 10C1 rồi, vậy còn..." như kịp nhận ra điều gì, Chang Soo chạy về phía khu lớp học.

- Được rồi này, Chan Hee cậu giỏi quá. – Seung Hee vui mừng reo lên.

- Suỵt! Khẽ thôi, vào trong kiểm tra nào, đừng để ai phát hiện.

Hai đứa tường tận kiểm tra kĩ mọi ngóc ngách trong phòng.

- Chan Hee à, tớ không thấy gì cả. – Seung Hee tuyệt vọng lên tiếng.

Ngoài hành lang, có nhiều nam sinh đi qua, nghe thấy tiếng động trong phòng.

- Sao phòng của hội trưởng lại có tiếng động nhiều vậy nhỉ? – Nam sinh 1.

- Anh ấy chẳng phải là người rất bình tĩnh sao? – Nam sinh 2.

- Thôi kệ đi, đừng đụng vào người ta, tôi sợ ông ta nhất trường đó! – Nam sinh 3.

- Ừ thôi, chúng ta đi! – Nam sinh 4.

Hai đứa tuyệt vọng, bước ra khỏi phòng vì dù có tìm kĩ như thế nào cũng không thấy sợi dây chuyền đâu cả. Vừa bước ra khỏi phòng, chưa kịp nhìn nhận một cái gì, tiếng hét mạnh mẽ cuối hành lang đã vang vọng.

- Hai cậu kia, sao dám đi vào phòng hội trưởng ngang nhiên thế kia? – Chang Soo hét lớn.

Hai đứa nó trừng mắt nhìn nhau đúng 1s rồi cả hai lại dồn sức chạy với hết tốc lực mà mình có.

- Toi rồi, lúc này bị tóm thì tiêu mất, mau chạy về phía bức tường thôi Seung Hee à. – Nó nói.

- Đứng lại, hai tên giả mạo kia. – Các nam sinh gần đó như nhận được thông tin vội chạy theo tụi nó.

- Thôi chết, bị phát hiện rồi! – Seung Hee lo lắng.

- Seung Hee cố gắng lên, tên hôm bữa sắp đuổi kịp mình rồi. – Chan Hee đẩy Seung Hee lên phía trước.

Bức tường đang ở ngay trước mắt, Seung Hee đã nhanh chóng leo lên được bức tường, khi Chan Hee định theo đà nhảy lên thì bị Chang Soo kéo lại nhưng rất may đã bị sượt tay, cậu ta túm phải mái tóc giả của Chan Hee, thế là mái tóc đen dài của nó lộ diện, nó ngoảnh mặt lại nhìn, Chang Soo bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của nó thì ngớ người ra, mắt nhìn mắt, mặt đối mặt, chỉ biết trong tay cầm mái tóc giả mà đứng lặng nhìn nó. Lập tức, Seung Hee đang trên đỉnh tường ném cái áo khoác chùm đầu Chang Soo.

Trong phút giây ngoảnh mặt lại, nó đã kịp nhìn thấy một người con trai đang ngồi trên ban công tầng 2 cạnh lan can, tay đang giơ lên một vật gì đó giống như sợi dây chuyền, đôi mắt thì nhìn chăm chú vào sợi dây đó, đôi môi khẽ mỉm cười. Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt đó trông cuốn hút đẹp đến lạ lùng làm nó không thể rời mắt được. Nó như bị đánh thức bởi tiếng gọi của Seung Hee nhanh chóng leo tường và ra khỏi nơi đây.

Khi lũ nam sinh đi tới chỗ Chang Soo thì tụi nó đã chạy vụt mất, cậu ta vẫn còn đang ngớ người nhớ lại khuôn mặt dịu dàng nhưng cá tính của nó. Phải chăng sồng cùng bọn con trai đã lâu, giờ cậu ta mới nhận biết được vẻ đẹp của mỹ nhân, dù sao đi chăng nữa cậu ta sẽ quyết tâm gặp lại nó và ngắm nhìn khuôn mặt đó một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net