Chương 101: Lạp mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau gáy phát một trận đau thốn, cơn đau qua mười mấy phút đồng hồ mới có dấu hiệu dịu xuống. Lệ Sa hít sâu một hơi hàn khí lành lạnh, tai nghe chổi tre xào xạc ngoài kia, là gia nhân đang đang quét lá khô. Chập sáng rồi chăng?

Trên giường chăn gối ngay ngắn xếp gọn, còn lại một khoảng trống trơn. Thái Anh rời đi từ bao giờ?

Áo choàng trên vai theo độ dốc mà rơi xuống gót chân, là áo choàng của nàng.

Cánh cửa vang ba hồi gõ, giọng nói nam nhân ồ ề cất: "Lạp quản sự, ta mang tới nước nóng."

Lệ Sa không nghĩ nhiều, lập tức tiến lên mở cửa, xem thùng nước đầy dưới chân đang bốc khói, khi thoảng phả qua cằm hơi âm ấm. Mi khẽ động: "Cái này là sao?" Tuy Lệ Sa thân là quản sự, quản chuyện kinh doanh là chính, nhưng cũng thuộc phận đầy tớ của Phác gia, gia nhân vẫn có quyền dùng nước nóng nhưng đó phải đợi tới mùa đông, hoặc được Thẩm a di cho phép, bởi lẽ củi đun cũng phải dùng bạc mà mua đó thôi.

Tên gia đinh đần mặt gãi gãi hông, hắn rề rà nói: "Đây là lệnh của Đại tiểu thư. Lạp quản sự, nếu không còn gì khác vậy tiểu nhân xin phép đi trước." Nhận một cái phất tay, tên gia đinh chạy ra khỏi đó, còn rất rất nhiều việc đang đợi hắn, nếu không nhanh chân, chắc không kịp trong buổi sáng này. Ai như Lạp quản sự tốt phần tốt phước, được Nhị tiểu thư và Đại tiểu thư hết lòng ưu ái, hắn đây thì có gì thua Lạp quản sự? Hắn chỉ không trắng bằng, không cao bằng, kém tuấn tú một ít, kém thông minh một ít... rất ít... rất là ít luôn. Ngẫm lại Nhị Đại tiểu thư yêu thích Lạp quản sự cũng không có gì lạ lẫm, đôi khi hắn đây nhìn thấy Lạp quản sự cười thôi y như rằng tim đập loạn cả lên, nếu Lạp quản sự là nữ nhân thì thật tốt.

"Ơ... Lạp quản sự, người có cần ta giúp gì không?" Hắn đương từ kho củi trở ra, lúc đi ngang biệt viện của Thái Anh đã gặp Lệ Sa ôm hông thở dốc ở đó, tóc con sau gáy vẫn còn ướt, chắc vừa tắm xong đã liều mạng chạy tới đây, chứ làm sao quãng thời gian ngắn ngủi mà có thể xuất hiện ở nơi này, hắn từ lúc rời đi cho đến bây giờ không tính là quá lâu.

Lão thiên a~ mắt hắn là có vấn đề rồi! Nhìn kiểu nào cũng thấy Lạp quản sự thực thu hút.

Lệ Sa không có nhìn hắn, quay lưng đi thẳng vào bên trong, tay phải phất phất bảo hắn không cần quan tâm.

Chạy mãi chạy mãi mới tìm được nơi vắng vẻ, kê một bên vai đổ người vào thân đại thụ, khổ sở nôn ra một ít máu tươi. Vì sao thế? Dược của Ngọc Hoa bào chế đang dùng rất tốt kia mà?

Bất thình lình phía sau cất lên giọng nói: "Có phải... Lạp quản sự?" Lệ Sa lúng túng tung chân, đá ít đất khô che đậy vũng huyết đông. Hơi thắc mắc nhướng mày, hỏi ngược nhóm năm nữ tì: "Các ngươi đang làm cái gì?" Mình tiến một bước, các nàng lùi năm bước, như sợ bản thân sẽ nhiễm phải dịch bệnh gì nguy hiểm lắm nếu tiếp cận quá gần.

Năm nữ tì như nhau tái mặt, các nàng quyết liệt lắc đầu, miệng lắp bắp: "Đừng! Lạp quản sự đừng tới đây! Chúng ta van ngươi a~".

Một nữ tì đại diện van xin, nàng căng thẳng lau mồ hôi: "Đại tiểu thư có lệnh, nghiêm cấm nữ tì chúng ta đứng gần ngươi quá năm bước chân, nếu cả gan làm trái, chúng ta sẽ bị người đánh què chân a~"

Nói thật Lệ Sa không biết phải phản ứng ra sao, mấy hôm trước đã thấy nữ tì trong phủ có gì đó khác thường, không ngờ đều do Thái Anh tất cả mà ra. Nàng hà cớ gì phải vô lý như vậy? Nàng của trước kia hay bây giờ không thích chuyện nói đùa, nhất định phải sớm nhất có thể phải tìm cho được nàng, bằng không đại họa ngập đầu.

-"Nàng đang ở đâu?"

Nhóm năm nữ tì đang lấy hơi trả lời, đằng sau liền vọng tới giọng nói của Hân Nghiên: "Thứ đó đã hoàn thành, ngươi theo ta tới đó xem sao."

Chẳng hay "Thứ đó" trong lời nói của Hân Nghiên là thứ gì mà làm Lệ Sa thay đổi thái độ, gấp gáp theo nàng ly khai. Nhóm năm người nữ tì giống nhau mù tịt, các nàng đi đến thu dọn ấm trà, ngóng người ngó quanh.

Nữ tì đứng thứ ba hỏi vu vơ: "Đại tiểu thư vừa rồi vẫn còn ở đây mà, nước trong ly vẫn còn nóng này."

Nữ tì kế bên húc vào hông nàng: "Đại tiểu thư đi đâu là chuyện của người, nào! Phụ ta một tay."

Bên kia thân đại thụ.

Nhìn sang Thái Anh, Trân Ni nhắm mắt, lắc nhẹ đầu: "Muội cần gì phải trốn nàng?"

Thái Anh hai bàn tay bịt chặt đôi môi đến độ toàn thân run bần bật. Nàng nấc nghẹn, chằm vết huyết đông lẫn vào đất đá, nàng không nói, cũng như không trả lời Trân Ni được, có cố cách mấy cũng không được. Lệ Sa kia là nôn ra máu, chính là nôn ra máu!

Trân Ni tặc lưỡi nhìn đi nơi khác, nàng kéo Thái Anh đứng dậy, dứt khoát đưa Thái Anh đi theo nàng: "Tuy không ưa con người xưa kia của muội, nhưng một Thái Anh khờ khạo này ta càng ghét hơn."
_____________________________

Hai hàng đèn lồng treo dọc lối đi, đung đưa đung đưa trong gió, nổi bật giữa trời đêm. Trên đường có bóng người tất bật, tay xách nách mang dốc sức chạy thật nhanh, đó là Thiết Nhi. Không hiểu nổi ngày quan trọng như này mà Lệ Sa chỉ cho phép vài người có mặt, nàng trọn nửa ngày cùng Ngọc Hoa, Cảnh Ninh và Diệp Y bày trí, đủ để mệt muốn chết rồi. Nhìn xem, các loại ống tre này là gì? Nặng chết đi được, nàng ở sau hậu viện sắp sắp xếp xếp mệt lã người mới  xong xuôi tất cả.

Nàng ôm hông đi tìm nước uống, đầu tiên đập vào mắt là một bóng hồng từ ngã rẽ ung dung xuất hiện, nữ nhân kia ăn mặt kiểu gì đây? Y phục trên người nàng thiết kế có phải quái dị lắm không? Có bao nhiêu đường cong nóng mắt đều trưng bày hết bấy nhiêu, tấm lưng trần hoàn mỹ nửa hở nửa lộ nằm phía sau mái tóc dài bóng mượt.
Thiết Nhi nàng sống đến từng tuổi này chưa từng thấy qua dạng y phục như thế, nhưng không thể phủ nhận trông nó vô cùng tuyệt mỹ, đôi hài nữ nhân kia đi cũng thực là lạ mắt, trông có vẻ khó đi nhưng bước chân của nàng vẫn cứ luôn mềm mại quyến rũ. Đẹp quá đi thôi! Nữ nhân kia, nhan sắc kia thật sự tồn tại trên đời? Lão thiên a~

"Lạp cô nương, dùng tốt chứ?" Ngọc Hoa từ sau lưng Thiết Nhi vọt tới, nàng lau khô tay, chỉ vào đôi cao gót dưới chân Lệ Sa. Mỗi lần nhìn Lệ Sa trong hình dáng này là bấy nhiêu lần nội tâm giật thót, nói Đại tiểu thư có mắt nhìn người cũng quá là dư thừa.

Lệ Sa dẫm dẫm đôi cao gót dưới chân, thợ mộc ở đây tay nghề phi thường tốt, kiểu dáng cùng đôi cao gót hiện đại tương đồng một chín một mười. Hài lòng gật đầu, Lệ Sa định khen ngợi đôi câu liền bị Thiết Nhi cướp lời.
"Lạp quản sự? Là ngươi?" Thiết Nhi  tay chân đã sớm run cầm cập, nàng trừng mắt đi quanh một vòng, há mồm hỏi: "Lạp quản sự! Ngươi là.. là nữ nhân sao?!!!" Vốn không định chờ Lệ Sa trả lời, nàng cảm thán: "Lão thiên a~ Lạp quản sự là nữ nhân?!!!"

Biết Thiết Nhi đang rất sốc, cũng không thể để nàng ở đây hỏi khùng hỏi điên mãi được. Ngọc Hoa nàng cũng hết cách, bất đắc dĩ điểm á huyệt, bế Thiết Nhi bay khỏi đó.

Thiết Nhi sau khi được giải huyệt, nói năng hoảng loạn hơn bao giờ hết, nào là "Bấy lâu nay tin đồn giữa Lạp quản sự và Đại tiểu thư?" , "Nếu Lạp quản sự là nữ nhân thì..." , "Lão thiên a~ Lạp quản sự và Đại tiểu thư... cái kia tình cảm..."

"Cái cục bùn nhỏ ngươi có mau im miệng không? Phiền chết đi được!" Ngọc Hoa một chưởng, đẩy Thiết Nhi bay vào góc trụ to, tuy nhiên không dể cho Thiết Nhi bị đau, dù là một chút. Nàng phi thân bay tới, luồn tay bợ đầu, kiểu vừa đấm vừa xoa này nó khiến Thiết Nhi có cảm giác tủi thân, đã rất lâu Ngọc Hoa không đối nàng ôn nhu như thế.
Thiết Nhi giương đôi mắt rưng rưng nước, giận dỗi đấm vào ngực Ngọc Hoa, trách móc: "Sao không mặc kệ người ta chết luôn đi!" Nàng từ đấm rất nhanh chuyển thành ôm, đừng hỏi nàng vì sao có hành động kỳ quặc, nàng cái gì cũng không biết, chỉ biết bản thân muốn được cùng Ngọc Hoa thân thiết, nàng thích mùi thảo dược trên người Ngọc Hoa, rất thích.

Ngọc Hoa nhất thời động tâm, chậm chạp đáp lại một cái ôm của Thiết Nhi, môi lướt qua mái tóc mềm, nụ hôn của nàng trông nhạt nhòa lại hóa đậm sâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net