Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi tay Diệp Y bất ngờ buông lơi, từng bạo dạng chuyển sang rụt rè sợ sệt, ánh mắt sắt lạnh đó như muốn nói " Ta sẽ giết ngươi ngay lập tức ".

Thái Anh không nói không rằng nắm tay Lệ Sa lôi theo nàng mất hút khỏi căn phòng. Nàng suốt đoạn đường nhất mực im lặng, Lệ Sa biết nàng không vui nên cũng lặng im .

Rút một trong số lồng đèn treo dọc lối đi rọi thẳng lên cổ Lệ Sa, da thịt trắng ngần lộ rõ mảng đỏ hồng. Xiết chặt cán cầm, kéo cô tiếp tục đi đến một nơi.

-" Ách tiểu thư, giờ này đến trù phòng làm cái gì a ".

-" Ta phải cắt bỏ thứ dính trên cổ ngươi ", Thái Anh lạnh giọng, xem đó là điều hiển nhiên.

Vẻ mặt nàng không giống đang đùa, Lệ Sa hận khóc không ra nước mắt, dùng sức kéo ngược nàng quay trở lại, Thái Anh nàng chẳng hề nhân nhượng nhất quyết tới trù phòng cho bằng được.

Không ổn, Thái Anh không ổn một chút nào, nàng như thể biến thành một con người khác. Lệ Sa linh hoạt giữ chặt Thái Anh ở trong lòng , vuốt ve mái tóc rồi vỗ về tấm lưng run bần bật của nàng. Thiết nghĩ không còn cách nào khác ngoài cách trấn an nguyên thủy này đâu.

Mất một lúc lâu Thái Anh mới chịu an tĩnh, nàng ngẩn đầu căm phẫn ghìm bên cổ còn lại hung hăng cắn xuống.

(!!!)

Lệ Sa chỉ biết khổ sở đè nén cơn đau tùy ý Thái Anh cắn đến khi nào thỏa mãn thì thôi.

-" Tiểu thư người là cầm tinh con tuất?! ".

-" Còn dám nói? ", nàng khẩu ngữ cứng rắn nhưng bàn tay vô cùng dịu dàng xoa xoa vết tích trên cổ Lệ Sa.

-" Ai ở đó? ".

Nhóm tuần tra đêm tay xách đèn lồng quơ qua góc nhỏ xáo động rì rào, hóa ra chỉ là một con mèo hoang vờn chuột.

Một trước một sau in hằn bóng nước, thong dong chạy dưới màn tuyết đầu mùa. Thái Anh thích thú đón bông tuyết nhỏ, tiểu bông tuyết trắng tinh đáp xuống lòng bàn tay nàng dần dà tan chảy .

Không hẹn mà gặp, cả hai cùng lau bông tuyết vướng trên tóc đối phương rồi phì cười khúc khích.

*

*

Tuyết rơi nhiều quá, khung cảnh ngập màu trắng xóa, Thái Anh nhàn hạ ngồi gảy đàn giữa luồng gió lùa lạnh lẽo, bông tuyết vấn vương chưa ngơi nghỉ bồi đấp trên mái tóc đen tuyền, cô tự hỏi nàng có lạnh hay không? Bất chợt nàng đừng động tác, bắt cánh tay cô cùng nàng xuyên qua hàng cây khô cằn trơ trọi vì buốt giá... nàng dừng trước bụi nguyệt quế be bé thoi thóp héo tàn đợi chờ cái chết, trong nháy mắt nàng cũng hóa thành tro khói hòa lẫn vào không trung... tan biến .

Y phục ướt đẫm mồ hôi, Lệ Sa kinh hách bật người, gương mặt cô từ bao giờ phủ kín nước mắt, gió lạnh lướt ngang tác động thần trí cô trở nên thanh tĩnh.

Nhặt lên phong thư không đề tên nằm ngay ngắn trên bàn " Không an phận sẽ phải hối hận " nét chữ vụn về thô kệch, sơ ngang cũng biết người này không giỏi viết chữ, đáng nói hơn hắn tự nhiên ra vào phòng của cô trong khi chốt cửa nguyên vẹn khóa trái, dường như vấn đề không còn đơn giản chơi trò truy tìm kẻ trộm như cô nghĩ.

Phác phủ hôm nay vắng lặng bóng người, khó khăn lắm mới có thể tìm được một gia đinh, dò hỏi mới biết những người khác được Thái Anh điều đi phụ việc nơi khác còn lý do tại sao hắn cũng không rõ.

Trong lòng bởi bức thư nặc danh mà thấp thỏm bất an, song giấc mộng mơ hồ kia càng gia tăng gấp đôi lo lắng. Lệ Sa nhanh nhất có thể tìm kiếm Thái Anh ở mọi nơi. Cô gần như phát hoảng ghì xuống đôi vai một tì nữ gằng giọng hỏi, tì nữ nọ thảng thốt chỉ vào một ngôi tiểu viện.
Không cần gõ, một cước đạp tung cánh cửa, tì nữ bên trong cũng bị tiếng động lớn hù dọa, dẫn đầu là Thái Anh.

Lệ Sa trước mặt biết bao nhiêu người không kiêng nể điều chi cư nhiên ôm trọn Thái Anh, đáng chú ý hơn Thái Anh không có bất kỳ dấu hiệu của sự giận dữ, ngược lại im lìm như tượng sáp, nhường cô muốn làm gì thì làm.

Nàng ngoái đầu sang đám nữ tì đồng nhất một gương mặt trợn mắt há mồm.

-" Ra ngoài ".

Bọn họ thông suốt vấn đề, thi nhau chạy nước rút, trước khi rời khỏi không quên thay phiên ráp lại hai cánh cửa.

Tầng tầng lớp lớp màng nhung phất phơ nữ che nữa hở phía sau hồ tắm bằng đá thạch anh cỡ lớn, nội thất bày trí hợp lý tinh tế khá thuận mắt, chủ sở hữu nơi này rất biết cách hưởng thụ, chung quy tất cả ít nhiều đều được dát vàng, ngập tràn hơi thở quyền quý.
-" Ôm đủ chưa? ".

Không dấu vết hồi phục phong độ, thể như kẻ mụ mị bám víu Thái Anh vừa rồi nào phải cô đâu. Duy trì khoảng cách an toàn, tự tin thái quá cười ha ha một tiếng.

-" Ta nghe nói người điều động gần hết gia nhân trợ giúp một số tửu điếm bên ngoài ".

Nàng ưu nhã tựa lưng trên ghế đại : " Chúng ta ngày mai sẽ đảm đương một vụ làm ăn lớn, thu lãi hơn mười ngàn lượng, nếu xảy ra sơ xuất... đền bù gắp đôi ".

-" Dĩ nhiên thương vụ đó không có thật? ".

Thái Anh nhướng mi, thân mình khẽ lung lay, tỏ vẻ hứng thú mời Lệ Sa nói tiếp.

-" Đại tiểu thư xưa nay làm việc cẩn trọng, cho dù một công đoạn cỏn con đều đích thân giám sát, đằng này thương vụ quy mô tầm cỡ, người còn có thể ung dung như vậy hay sao? ".

Nàng hài lòng gật đầu, nghiêm mặt kề sát Lệ Sa nắm tay cô, môi nở nụ cười tươi hơn hoa đào : " Cùng ta đi bắt chuột ".

Hạ nhân trông thấy Thái Anh nắm tay cô thể như thấy quỷ, sắc mặt bọn họ trắng bệt đợi hai người khuất hẳn mới dám tụm năm tụm ba xì xầm bàn tán, Lệ Sa đâu phải không biết, hết lần này tới lần khác tìm cách rút lui nhưng nàng khư khư nắm chặt, bá đạo bấu mạnh móng tay hâm dọa nếu cô còn nảy sinh tư tưởng chống đối .

Được tin sáu mươi gia nhân chia thành bốn nhóm thuộc những người đáng tin cậy giám sát, về phần gia nhân còn lại trong phủ đã có Ngọc Hoa lo liệu, từ đây cho đến thời điểm xuất hàng tên nào vắng mặt nhất định trở thành đối tượng tình nghi lớn nhất.

Theo báo cáo ba nhóm trước đã an bày ổn thỏa tất cả, còn mỗi nơi Thạch Đầu quản lý là có thể thẳng tiến ngoại thành ôm cây đợi thỏ.

Lệ Sa nắm ống tay áo một tên mặc y phục gia đinh của Phác gia đang chạy băng băng trên đường lớn.
-" Ngươi thuộc ai quản lý? ".

Hắn mếu máo một tay ôm bụng một tay bợ mông : " Ta thuộc quản lý của Thạch Đầu... nhà xí nơi đó bị hỏng... van ngươi thả ta ra ".

Cô vừa buông tay hắn lập tức sống chết đâm đầu bỏ chạy, kỳ thực rất có thể chỉ là diễn kịch, nếu thật sự là diễn kịch, thì sớm muộn gì cũng gặp nhau mà thôi.

-" Thạch đại ca tình hình như thế nào? ".

Thạch Đầu hứng khởi vỗ vai Lệ Sa, cười toe toét : " Tốt! Không một ai vắng mặt ".

-" Chắc chắn? ".

Thạch Đầu hừng hực sức sống tuổi trẻ, đôi mắt tóe lửa giơ cao nắm đấm, quyết đoán gật đầu: " Đương nhiên ".

Cô che dấu ngưng trọng, đại khái cho qua. Bước chân vội vàng dìu Thái Anh lên xe ngựa.

Trời sụp tối, ẩn nấp góc khuất chờ đợi thời cơ không quá lâu bên trong phát ra tín hiệu kẻ trộm đã bị tóm. Lệ Sa có hơi ngoài dự liệu, không ngờ hắn sập bẫy quá dễ dàng... chậm một chút, chẳng phải là a Phúc hay sao?
-" A Phúc! kẻ quấy rối chính là ngươi? ".

A Phúc hoang mang lẩn trốn Lệ Sa chất vấn, cắn răng gật đầu.

A Phúc vốn là kẻ nhát gan, bản tính lương thiện, ăn cắp Thẩm a di một cái bánh bao thôi cũng sợ tới mức ngất xỉu, há nào dám làm ra loại chuyện tày đình. Chẳng lẽ hắn diễn xuất giỏi đến mức độ thượng thừa kể cả cô còn không thể nhìn ra.

-" Chủ đích bức thư kia là gì? ".

Hắn nghe xong ngơ ngác vài khắc, chưa kịp phản ứng đã bị đám cao thủ áp giải đi nơi khác. Hối hận, không phải... ánh mắt a Phúc biểu thị vô vọng thì đúng hơn.

-" Lệ Sa  ".

Thái Anh? Đây là...khuôn viên của nàng, cô nhớ mình vừa mới lên xe ngựa thôi mà, bằng cách nào hồi phủ nhanh như vậy đi.

Thái Anh áp bàn tay che lấp đôi má nhỏ nhắn của Lệ Sa, xuyên suốt quãng đường cô nếu không thất thần thì cứ như người mất hồn tầm mắt lơ đãng bay bõng nơi nào.
-" Ngươi không khỏe? ".

Lệ Sa vô duyên vô cơ ngực trái quặn thắt, gần đây cơn đau tương tự kéo đến thường xuyên, có chăng thời hạn giữa cô và thế giới này sắp tận? Vì lý do gì lại thương tâm như vậy đây.

Sưởi ấm mu bàn tay lạnh lẽo bên sườn mặt, vén sợi tóc mất trận tự náo loạn trước dung nhan tuyệt mĩ, thời khắc này Lệ Sa duy chỉ một ý định chính là lưu giữ nàng thật sâu trong tiềm thức, tại sao phải lưu giữ à? Ai mà biết được " Bằng mọi giá ta sẽ luôn luôn bảo hộ nàng ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net