Chương 3: Nhiệm vụ của Bác Sĩ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm sau kể từ khi xuyên tới đây.


Trần Minh cùng A Tín nhìn về phía thao trường, Chaeyoung đang huấn luyện cho binh sĩ các huyệt đạo trên cơ thể của con người.


Trần Minh: "Ta thật sự chưa bao giờ tin được trên đời này lại có một người như Chaeyoung. Đời này coi như ta sống không uổng phí."


A Tín: "Đúng vậy thưa tướng quân."


Phải nói tới thời điểm vừa đến, Chaeyoung chứng kiến biết bao nhiêu trận đổ máu giết chóc, Chaeyoung không phải đấng cứu thế mà đi cứu hết người này đến người khác. Chaeyoung cứu không chỉ binh lính bên mình mà còn cả bên phía địch. Chaeyoung quan niệm ta sinh ra là để cứu người không thể làm ngơ thấy chết mà không cứu, càng không thể tự tay giết người được.Vì thế sau thời gian Chaeyoung đã nghiên cứu ra tuyệt kỹ phi kim châm điểm huyệt đạo. Khiến cho quân địch không thể nhúc nhích được.


Cũng chính điều này Chaeyoung vang danh khắp các doanh trại, ngay cả phe địch cũng không thể không ca tụng.


Kết thúc huấn luyện Chaeyoung không nói lời nào đi thẳng về phía trại của mình, Trần Minh đi tới: "Chaeyoung."


Chaeyoung: "Chào tướng quân có việc gì ngài gọi ta."


Trần Minh: "Ta nghĩ ngươi nên đặt cho nó một cái tên."


Chaeyoung lạnh nhạt: "Ta không biết đặt tên."


Trần Minh: "Ngươi đặt đại cũng được."


Chaeyoung: "Ngon nhào dô." Xong cáo từ bỏ đi.


Trần Minh: ??????"A Tín ta rút lại lời lúc nảy, sao trên đời lại có cái nết như vậy chứ."


🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓ta là vạch kẻ đường.


Một tháng sau.


Chaeyoung: "Ngài cho gọi ta."


Trần Minh: "Chaeyoung nửa tháng nữa là tới sinh nhật hoàng đế. Ta là em trai nên phải về mừng thọ. Ngươi cũng theo ta về một chuyến."


Chaeyoung: "Được, ngài còn dặn dò gì không." Chaeyoung không chút cảm xúc.


Trần Minh: "Ngươi về chuẩn bị đi, tối nay liền đi."


Giờ tuất đoàn người vận trang phục màu đen nhanh chóng lên ngựa chạy về phía trước. Họ đi chuyển suốt 2 ngày 2 đêm cuối cùng cũng đến được kinh thành.


Tới Vương phủ gia nhân nhìn thấy họ liên cả kinh, chưa kịp hành lễ đã bỏ chạy vào nhà gọi Vương phi cùng Quận vương, Quận chúa.


Trong chớp mắt Vương phủ gà bay chó sủa rối loạn khắp nơi.


"Phụ Thânnn, con nhớ người." Một cô bé tầm 16 tuổi lao thẳng vào lòng Trần Minh. Tình cảm cha con rất tốt. Đối với con và vợ của mình ông không muốn quá nhiều lễ nghi, ông muốn được sống giản dị như một gia đình bình thường.


Mọi người quỳ rạp xuống, lúc này trong nhà Vương phi cùng Quận Vương mới bước ra."Tướng công!" "Phụ Vương!" Cả hai đồng thời lên tiếng.


Trần Minh: "Haha, được được. Tất cả miễn lễ, chúng ta vào trong nào."


Vương Phi: "Dặn phòng bếp làm thật nhiều món ngon đãi Vương gia và các tướng sĩ. Nhanh đi." Rồi quay sang nũng nịu với chồng: "Tướng công, ta nhớ chàng." Rồi khoác tay cùng bước vào.


Chaeyoung: 💣💣💣💣💣


Sau khi tắm rửa thay y phục xong. Chaeyoung được gia nhân dẫn đến nơi toàn cao lương mỹ vị bày sẵn. Phía trên là Vương gia cùng Vương Phi, bên cạnh là Quận chúa cùng Quận vương.


Trần Minh nhìn thấy đã đầy đủ lúc này mới lên tiếng: "Chúng ta đã cùng trải qua sinh tử không cần khách sáo, nâng ly nào!" Mọi người vô cùng sảng khoái bắt đầu cật lực ăn uống, còn có các nữ tử nhảy múa góp vui.


Quận chúa nhìn đám phàm phu tục tử phía dưới chán ghét "nhìn xem bọn họ ăn uống kìa, còn nhìn nữ tử thèm thuồng." Khi ánh mắt Quận chúa nhìn trúng Chaeyoung nàng đứng hình: "Đẹp quá, khí chất ngời ngời, mắt sáng như sao, không nhiễm thế tục, môi căng mọng, hồng hào, khuôn mặt thon gọn, so với nam nhân không ai soái bằng, so với nữ nhân sợ mình còn thua, thoạt nhìn băng lãnh, cử chỉ nho nhã, lại còn không thèm liếc mắt đến các vũ công kia. Người này là của ta."


Nghĩ rồi Quận chúa mới mở lời: "Phụ thân con muốn góp vui cho người."


Trần Minh đang rất vui vẻ liền lập tức đồng ý.


Quận chúa liền thay y phục, bước vào giống như một tiểu tiên nữ nhẹ nhàng xinh đẹp.Nàng bắt đầu sải từng bước chân kiêu sa, ánh mắt luôn hướng về Chaeyoung, lúc này Chaeyoung hiếu kì nhìn xem, nghĩ bụng "cũng ra gì đấy chứ, xem thêm tí nữa thế nào." Vì ở hiện đại giải trí đã ở tầm cao, khiến Chaeyoung không hứng thú với những trò tiêu khiển này.


Nhận ra ánh mắt Chaeyoung nhìn mình Quận chúa đắc ý, haha xem ra chàng mê mình rồi.

Vì thế nàng mất tập trung mà té trẹo chân, đám người kia lập tức nhao nhao, chưa kịp xông vào làm anh hùng thì đã thấy Chaeyoung ở đó đang khám chân cho Quận chúa rồi.

Chaeyoung chỉ làm nghĩa vụ của một bác sĩ ngoại khoa thôi chứ chẳng để ý chuyện gì. Nhưng hành động này đã khiến cho Quận chúa tim đập bấn loạn.


Sau khi nắn chân cho Quận chúa xong, cô xin phép Trần Minh về phòng mình.


"Người gì mà vừa soái, vừa lạnh lùng, bất quá ta rất thích." Quận chúa cảm thán.


Trần Minh quan sát thái độ con gái, chỉ biết lắc đầu.


Tiệc cũng tàn, Quận chúa hỏi baba: "Phụ thân, người vừa rồi là ai, sao giờ con mới thấy."


Trần Minh: "Người đó là Chaeyoung, mới nhập ngũ được 1 năm, là đại phu, nhưng người này ngươi không được động tới. Nghe rõ chưa."


Quận chúa bỏ ngoài tai: "Con chấm hắn."


Trần Minh: "Hắn không giống người bình thường, ta cũng đang muốn nhận hắn làm con nuôi. Ngươi từ bỏ đi."


Quận chúa: "Cũng chả là máu mủ gì, con không quan tâm." Nói xong liền bỏ về phòng.


Trần Minh: "Haizzzz, con với cái. Bà nuông chiều riết hư hết cả rồi."


Vương Phi ngồi không cũng dính đạn: "Bộ ông không chiều, mình tui chắc."


Haizzz gia đạo bất hạnh vợ con cãi leo lẻo.(@)


🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓ta là vạch kẻ đường.

Ran: Chaeyoung ta chết oan uổng quá.

Chaeyoung: Ta không quen biết ngươi.

Ran: Công chúa ta chết oan uổng quá.

Lisa: Ta càng không quen biết ngươi.

Ran: Ngân Hà ta chết oan uổng quá.

Ngân Hà: Ngươi là ai vậy?

Đọc truyện vui vẻ....................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net