Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Này, chúng ta đi ăn gì đó đi. Tớ đói " điểm qua một chút, vừa vặn cũng đã tới giờ ăn trưa. Thế là Chaeyoung vừa nói, vừa sờ bụng mình, khuôn mặt hướng Lisa biểu tình như là rất đói. Nếu ai không biết, nhìn vào còn tưởng là cô đã bị bỏ đói rất nhiều năm.

Kì thật bản thân Lisa cũng cảm thấy rất đói. Nhưng vì công việc quá nhiều, nếu Chaeyoung không lên tiếng, cô thậm chí còn chẳng biết là chiếc bụng nhỏ của mình đang biểu tình. " Chúng ta ăn ở đâu bây giờ? "

" Nhà ăn của công ty, cậu thấy thế nào? " vì đang rất đói, nên Chaeyoung cũng qua loa mà đề xuất một chỗ ăn tạm.

Hiện tại thì cả hai đang rất cần thức ăn để dằn bụng, nếu còn kén chỗ nữa thì sẽ không đi nổi mất. " Được thôi, ăn ở đâu cũng vậy, đói chết tớ rồi a "

Dứt câu, Lisa và Chaeyoung rời khỏi phòng làm việc. Cả hai cùng nhau xuống nhà ăn. Trên đường đi, có không biết bao nhiêu là ánh mắt đổ dồn về phía hai đại mỹ nhân. Lí do chính là vì khí chất của cả hai người, và đây cũng là lần đầu tiên vị chủ tịch kia đến nơi này ăn. Bên trong rộn ràng là thế, ở phía xa xa ngoài kia, cũng có một người đang nhíu chặt đôi chân mày, ánh mắt nhìn về hướng nhà ăn, không dời đi dù chỉ là một giây.

" Chaeyoung a, sao bọn họ cứ nhìn chúng ta mãi vậy? " Lisa không khỏi bàng hoàng mà hỏi người đi kế bên mình.

Đám người này đúng là phiền phức thật, xì xào bán tán làm cái gì a? Không phải lúc nào ở Park thị cũng gặp cô rồi còn gì? Thật khó chịu. " Cứ mặc kệ bọn họ. Chúng ta ăn nhanh còn lên phòng làm việc, tớ đói rồi "

Lựa chọn một chỗ nào đó liền ngồi xuống, mặc kệ bao lời xì xào, bàn tán xôn xao ngoài kia, Chaeyoung đều bỏ ngoài tai. Thế nhưng Lisa thì không như vậy, cô để tâm những lời nói ấy. Cứ ăn được một chút, cô lại quay sang hỏi người đối diện cái này, cái kia. Đến mức Chaeyoung nhịn không nổi, liền muốn một cước đá văng người kia. " Cậu có thôi đi không? Lalisa. Phiền chết tớ rồi "

" Chaeyoungie a, có phải là cậu quá khó tính rồi không? Sao lại phải cằn nhằn như thế, làm bảo bảo sợ nha " Lisa lại giở chứng nũng nịu với Chaeyoung, khiến cho vị kia như cảm thấy ớn lạnh.

Lúc này, Jennie từ đâu đi tới, nhưng cô không đi một mình, còn có một người khác đi kế bên cô. Hướng về bàn Chaeyoung, cô tiến lại chào hỏi " Thật ngại quá, Park tổng không phiền nếu tôi ngồi chung chứ? "

Đúng là trời đánh tránh bữa ăn mà, chị ấy nghĩ cô sẽ cho ngồi chung dễ dàng như vậy ư? Đang nằm mơ à. " Tôi sẽ cảm thấy phiền đó, Kim phó tổng " khi dứt câu, biểu cảm khuôn mặt của Chaeyoung lúc này chẳng lộ ra một biểu tình gì cả.

" À, nhưng nếu cô muốn ngồi ở bàn này, vậy cũng được. Dù sao tôi cũng đã ăn no rồi. Lisa, mau chào phó tổng " nhìn lướt qua con người kế bên Jennie một tí, sau đó cô liền tỏ ra chán ghét, toan đứng dậy rời khỏi nhà ăn. Lisa phía sau chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, thế nhưng vẫn lễ phép mà chào hỏi hai vị kia, không lâu sau liền nối gót Chaeyoung ra ngoài.

Về phòng chủ tịch, Chaeyoung đóng sầm cửa lại, chẳng màng mọi việc mà tiến về phía cửa kính, ngước nhìn bầu trời. Bóng lưng mảnh khảnh nhưng không kém phần cô đơn, khiến người ngoài nhìn vào liền hận không thể ôm cô vào lòng ngay lập tức. Lúc này, Lisa cũng trở về phòng, cậu nhìn cô bạn của mình, định lên tiếng an ủi cô vài ba câu, đấu tranh tư tưởng một lúc, lại để cho Chaeyoung tiếp tục an tĩnh như vậy. Bầu không khí cũng trở về sự yên tĩnh vốn có của nó, không ganh đua, không ồn ào náo nhiệt.

Nhưng Chaeyoung vẫn cứ đứng như vậy mãi, nửa tiếng cũng đã trôi qua. Dù biết rằng không nên phá vỡ bầu không khí này, thế nhưng cô vẫn không còn cách nào khác, đành phải lên tiếng " Chaeyoungie à, cậu không sao chứ? "

Rời mắt khỏi khung cảnh trước mặt, cô xoay người lại nhìn Lisa, khẽ mỉm cười. " Tớ không sao, cậu không cần phải lo. Cũng đã gần đến giờ tan ca, làm nhanh một chút, chúng ta về cùng nhau "

" Tớ biết rồi, còn một tập sổ sách nữa thôi, tớ sẽ xử lý nhanh nhất có thể " Lisa lại giở chứng mà trêu đùa Chaeyoung, cô vỗ ngực tự tin nói.

" Cậu, có thể thôi trẻ con đi được không? " Chaeyoung nhìn một màn vỗ ngực xưng tên kia, không khỏi bật cười.

Nhìn thấy cô bạn thân của mình đã vui lên một chút, Lisa bèn lấy lại vẻ nghiêm túc, lấy những điều mình thắc mắc hỏi Chaeyoung. " Nói thật cho tớ biết, có phải cậu và Kim Jennie đã xảy ra chuyện gì rồi không? Còn nữa, người phụ nữ hôm nay đi chung với Jennie là ai? Đừng tưởng là tớ ngốc, dùng ngón chân mà suy nghĩ một chút cũng sẽ cảm thấy hai người chính là có gian tình " dứt câu, Lisa kiêng định nhìn Chaeyoung, chờ câu trả lời từ người bạn của mình một cách nghiêm túc.

" Gian tình? Không, cậu suy nghĩ nhiều rồi. Tớ chẳng qua chỉ xem chị ấy như một người trong gia đình, không hơn cũng không kém. À, hình như bây giờ, ngay cả chị em cũng không phải " thốt ra xong một câu nói này, Chaeyoung không khỏi rơi vào thế giới riêng của bản thân. Xem Jennie Kim là một người chị thôi sao? Chính bản thân cô cũng chẳng có lời giải đáp. Thế nhưng có xem là gì đi chăng nữa, giờ đây cũng không còn quan trọng. Vì chính chị ta tự tay cứt đứt mối quan hệ này rồi. Gương đã vỡ, thì không thể nào lành lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net