Chap 41.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông bà Park và ông bà Kim quyết định đến sớm để xem hai đứa nhỏ nhà mình đang làm gì. Lúc đến thì cả 4 người có đến hỏi bác sĩ xem cậu đã đi lại được hay chưa và sức khoẻ có gì không ổn hay không rồi mới tiến đến phòng cậu và cô. Cả 4 người lớn nhìn nhau cười nhẹ khi đứng ngoài phòng bệnh và trông thấy cô cậu đang ôm nhau ngủ.




Đúng vậy là ÔM NHAU ĐÓ.  Cũng sẽ không có gì đáng nói khi tối hôm qua lúc trước khi ngủ thì cậu thấy cô không có gối nên có ý nhường gối cho cô , nhưng nào ngờ cô vì ngại nên không dám nhận với một phần cũng là vì cô nghĩ ai đi trông người bệnh lại giành gối người ta mà nằm. Thế nên chờ đến lúc cô ngủ cậu mới nhẹ nhàng nâng đầu cô lên lấy tay mình lót cho cô nằm. Cô vì cảm giác được có hơi ấm nên cũng rút nhẹ vào người cậu vòng tay ôm lấy cậu thở nhẹ ra. Nhìn thấy con mèo nhỏ trong lòng mình thở phào nhẹ nhõm thì cậu bật cười nhẹ lấy tay còn lại của mình xoa đầu cô. Người con gái này thật sự cảm hoá được cậu sao?




Chuyện này cũng phải nói đến 20 năm trước. Cậu thì 7 tuổi còn cô thì 8 tuổi. Hôm ấy cậu theo Appa mình lên công ty chơi đúng lúc ông phải đi gặp đối tác , đối tác đó lại là ông Kim , ba của cô. Ngày hôm đó ông Kim cùng con gái mình đến Park Thị kí kết hợp đồng. Ông Kim dặn cô ở phía ngoài phòng họp đợi mình. Còn cô thì ở trong phòng Appa cô , vì có hơi khát mà nước trong phòng lại hết nên cô đi ra ngoài tìm nước uống. Gặp cô mọi người đều cuối đầu chào vì ai cũng biết đó là con gái cưng của chủ tịch Park cơ mà. Đi một đoạn thì cậu thấy một cô gái dáng người nhỏ con đang bị một nhân viên công ty của cậu mắng.





Còn ở phía cô thì chờ Appa mình lâu quá nên cô định sẽ đi dạo gần phòng họp để có gì Appa cô ra cô còn có thể thấy. Chỉ mới đi được 3 bước thì bỗng có một người phụ nữ va phải cô làm cô mất thăng bằng mà té. Cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe giọng người phụ nữ kia vang lên chua chát :




- Cái con nhóc này đi không nhìn đường sao? Nơi này là nơi để mày đến à? : Cô ta



- Là cô đụng trúng con mà. : Cô rươm rướm nước mắt , mặc dù rất muốn đứng lên nhưng chân cô hình như bị thương rồi.



- Mày còn dám nói vậy nếu không phải mày đi lung tung thì tao đâu có đụng trúng mày. Còn định ngồi đó ăn vạ? Bảo vệ bảo vệ đâu? : Cô ta



- Đừng có ồn ào Appa tôi đang họp. Cô xuống phòng nhận tiền lương rồi nghỉ đi công ty này không đáng có một nhân viên như cô. : Có thể nói cậu tuy còn nhỏ nhưng đã lạnh lùng , cũng có thể nói đó là bệnh di truyền từ ông Park chăng? Ông tuy lạnh lùng với người ngoài nhưng đối với gia đình ông luôn ôn nhu mền mỏng.



- Cô....cô...chủ. Cô hiểu lầm r...... : Cô ta



- Tôi ghét nhất là nói việc gì đó 2 lần. : Cậu ngắt lời cô ta rồi đi lại cạnh cô.



- Vâng ạ : Cô ta sao có thể cãi lại cậu , ở Park Thị này ai cũng biết là cậu chính là cục cưng của chủ tịch Park cũng là tân chủ tịch sau này kế nhiệm. Cô ta nói rồi xoay người đi.



- Cậu có sao không? Chân đau sao? : Cậu nhẹ nhàng ôn nhu hỏi cô.




- Hức.....hức..... : Cô thấy cậu hỏi thăm mình thì oà khóc. Cô chính là mít ướt như vậy thấy ai hỏi thăm mình thì đều sẽ bật khóc. Lúc cô té thì mẹ cô đã mất cả buổi để dỗ dành cô.




- Đừng khóc , đừng khóc mà đau lắm sau tôi sức thuốc cho cậu nhé. : Cậu




- Nhưng...hức...hức....tôi không đứng lên được. : Thực sự là cô chỉ là một đứa trẻ đương nhiên là sẽ rất đau đối với cô rồi.




- Nào tôi cõng cậu về phòng Appa tôi nhé ở đó có thuốc tôi sức cho cậu : Cậu nói rồi xoay lưng mình hướng về cô để cô leo lên.




- Um : Cô cố trèo lên lưng cậu để cậu cõng mình về nơi mà cậu nói.




Cõng cô về đến phòng Appa cậu , cậu đặt nhẹ cô xuống sofa rồi chạy đi lấy một chiếc ghế bắt lên chỗ có tủ y tế. Cậu lấy chai dầu rồi nhảy xuống mặt đất , có lúc cậu té trật chân cậu nhớ mẹ mình đã lấy dầu xoa bóp cho mình nên khi nãy thấy cô té không bị chảy máu nên cậu mới lấy dầu để xoa cho cô. Cậu đến trước mặt cô rồi ngồi xuống sàn  , nhấc nhẹ chân cô lên rồi tháo chiếc giày ra. Nhìn vào chân mới thấy tấy đỏ lên cậu vì sợ cô đau nên đổ dầu ra tay rồi xoa nhẹ vừa xoa vừa thổi cho cô. Thấy cậu như vậy cô nín khóc hẳn ngồi im nhìn cậu thoa dầu cho mình. Cảm giác mát rất dễ chịu. Sau một lúc cậu lên tiếng :




- Cậu hết đau chưa? : Cậu



- Hết rồi nè. Mà cậu tên gì vậy.  : Cô



- Tôi tên Roseanne Park 7 tuổi. Còn cậu? : Cậu



- Chị tên Kim Jennie hơn em một tuổi hì hì : Cô



- ..... : Cậu ngẩn người ra vì nụ cười đó.



( Nít nôi mà đã biết yêu rồi -.- . Bệnh ngẩn người trường tồn theo năm tháng 🤣 )



- Nè....nè em sao vậy. : Cô



- Dạ...dạ không sao chị hết đau chưa? : Cậu



- Aaaa , chị quên mất chị còn phải chờ Appa : Cô



- Mang xong em sẽ dẫn chị đi gặp Appa chị. : Cậu đang mang giày giúp cô chợt nghe cô la lên thì giật mình tưởng rằng mình đã làm cô đau.




Mang giày xong cậu dẫn cô đến chỗ ban nảy để cô gặp Appa cô. Vừa đến gần đó đã thấy ông Park và ông Kim hớt hảy chạy lại.




- Tiểu Jen ta bảo con chờ trước phòng họp mà sao lại chạy lung tung có biết ta lo lắm không? : Ông Kim vì có hơi lo lắng nên đã lớn tiếng với cô.




- Con xin lỗi vì làm Appa lo ạ. : Cô cuối mặt nhận lỗi với Appa mình vẻ mặt như sắp khóc.




- Bác ơi không phải chị ấy đi lung tung đâu ạ tại ban nảy gặp một chút sự cố thôi ạ. : Cậu thấy cô như sắp khóc thì nói đỡ giúp cô.




- Chaengie có chuyện gì vậy con? : Ông Park




- Con xin lỗi Appa ạ. Vì ban nảy có một chị nhân viên đụng trúng chị Jennie mà còn không xin lỗi lại lớn tiếng mắng chị ấy rồi gọi bảo vệ nữa nên con mới đuổi việc chị nhân viên ấy. Chân chị Jennie bị thương nên con đưa chị ấy về phòng Appa để sức dầu ạ. Con xin lỗi vì đã tự ý đuổi chị nhân viên ạ. : Cậu cuối đầu nhận lỗi với ông Park.




Ông Park và ông Kim nghe cậu tường thuật lại câu chuyện thì nhìn nhau bật cười nhẹ.




- Con làm rất tốt Chaengie. Ta rất tự hào về con không cần xin lỗi. : Ông Park




- Cảm ơn con vì đã giúp con gái ta nhé. : Ông Kim cũng mỉm cười hiền hậu xoa nhẹ đầu cậu.




Sau đó ông Park và ông Kim tạm biệt nhau rồi nhà ai nấy về. Từ đó cô và cậu cũng không còn gặp lại nữa. Sở dĩ cậu nhớ ra cô là cô bé mít ướt năm đó là vì lần trước ông bà Kim đến thăm cậu , cậu đã nhận ra ông Kim do ông thay đổi không nhiều và cũng là nụ cười hiền hậu năm đó.





× End Chap ×


Cảm ơn vì đã đọc ❤️.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net