Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả bốn chen chúc nhau vừa ăn vừa nói chuyện, xem phim trên cái sôpha dài không đến hai mét. Ấy vậy mà không ai chịu ra ghế bên cạnh ngồi, hết ngồi lên tay rồi lại đến chân nhau, hò hét loạn xạ. Youngmin cuối cùng không chịu nổi nữa, tự động sang ghế bên cạnh ngồi. Woojin thấy anh rời đi cũng có ý định đứng lên nhưng khổ nỗi chân cậu bị Daehwi ngồi lên, không rút ra được. Daehwi bên cạnh thì luôn mồm gọi Youngmin lại, tay cố bắt lấy tay anh. Loạn thêm một lúc nữa, cuối cùng chỗ ngồi trở thành như sau: Donghyun cùng Daehwi ngồi trên sofa, Youngmin và Woojin ngồi ghế bên cạnh.

Daehwi nhìn chỗ ngồi, bĩu môi không nói gì, thẳng lưng lên tiếng.

- Hyung à, mình bắt đầu việc chính nhé.

Mọi người nghe xong đều lập tức thay đổi thái độ, bật trạng thái nghiêm túc. Youngmin và Donghyun nhanh chóng lên lấy máy tính xuống, bắt đầu công việc.

- Vâng thì như mọi người đã biết, phòng mình tuần vừa rồi đã được giao cho dự án phát triển X mà công ty mới thầu về. Vậy mọi người nghĩ chúng ta nên làm như thế nào?

Woojin tay lấy laptop yêu quý của mình ra, mở lời đặt câu hỏi, chăm chú nhìn biểu cảm của cả ba. Cả ba trầm ngâm suy nghĩ, về việc này, họ đã được giao cách đây một tuần, nhưng mọi người đều quyết định dành một thời gian để nghiên cứu trước khi bắt tay vào làm.

- Nhìn chung thì anh thấy đây là một dự án có rất nhiều hướng phát triển. Nhưng cá nhân anh thì thấy phát triển khu ấy thành khu resort là khá ổn. Diện tích thì rộng mà lại còn ở khá xa thành phố, không gian xung quanh đều là rừng và núi nên view hướng ra rất đẹp. Không khí lại rất trong lành và mát mẻ nữa.

Youngmin chậm rãi trình bày quan điểm của mình. Mọi người ở bên cũng im lặng tán thành.

- Nhưng em thấy phát triển resort ở đây sẽ hơi khó khăn vì đường đi còn chưa làm tử tế nên việc di chuyển sẽ có chút bất tiện. Hơn nữa ở đó cũng chưa có nhiều hoạt động du lịch nào, sẽ rất khó cho chúng ta để thu hút khách hàng.

Donghyun nhìn lại vị trí của khu đất, cau mày đáp lại. Tuy nó có khá nhiều tiện ích như Youngmin đã kể nhưng khu núi ấy lại mới khai thác, đường giao thông vẫn còn rất thô sơ, việc di chuyển nguyên vật liệu hẳn là không dễ dàng gì.

- Nhưng em thấy chính phủ có vẻ là đã để ý khu này rồi đó hyung! Họ bắt đầu rục rịch bắt tay vào làm đường rồi nên em nghĩ mình lên kế hoạch xây dựng resort dần thì độ khoảng 4 tháng nữa đường xong là vừa. Mà nếu mình cũng đầu tư ít vốn ở đây không biết chừng còn có nhiều cơ hội phát triển các hoạt động du lịch hơn ấy. Với cả em cũng đã tìm hiểu một số thứ trong khu vực rừng ấy. Thì trong ấy có một số làng nhỏ hiện đang gặp hoàn cảnh khá là khó khăn, mình có thể liên kết với họ để họ giúp mình tìm một số khu vực đẹp để tham quan, đồng thời thuê cả người dân làm công nhân để họ có tiền trang trải cuộc sống. Như vậy vừa giúp người dân có nguồn thu nhập cao hơn mà chúng ta cũng nhận lại kha khá lợi ích.

Daehwi mở máy tính, quay màn hình ra cho tất cả mọi người, trên đó là một số hình ảnh của người dân ở đấy. Cả ba người ồ lên một cái. Quả nhiên là Lee Daehwi. Suy nghĩ của cậu rất thấu đáo và hợp lý. Đã vậy còn nghĩ cho cả người dân ở đấy nữa.

- Em cũng đồng tình với ý kiến xây dựng resort. Vì giá trị du lịch ở đây thực sự là rất lớn. Rừng nguyên sinh còn chưa khai thác, tàn phá nhiều, khung cảnh rất hoang sơ, rất thích hợp phát triển lối du lịch cắm trại cho những ai thích thám hiểm. Mà mình còn có thể mở kinh doanh bán và thuê những thứ cần thiết của các hoạt động ấy cho cả khách resort và khách du lịch ngoài.

Woojin cũng gật đầu bày tỏ sự đồng thuận. Bốn người chốt kế hoạch, bắt đầu bàn nhau về qui mô và một số thứ khác liên quan. Cả căn phòng không hề có tiếng cười đùa ồn ã như khung cảnh mấy phút trước. Tiếng bàn luận không ngừng, những cái gật đầu cùng cau mày liên tục xuất hiện. Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Thời gian cứ thế trôi qua, chầm chậm.

Đến khi điện thoại Youngmin lớn tiếng kêu, tất cả mới giật mình nhìn lên đồng hồ. Đã quá tám giờ rồi. Daehwi cùng Donghyun ngả người vươn vai, tay xoa xoa cái lưng đã mệt vì giữ nguyên một dáng suốt mấy giờ đồng hồ. Woojin cũng xoay cổ vài cái, tiếng xương răng rắc khẽ phát ra. Cậu ngẩng lên nhìn Youngmin vừa đi ra nghe điện thoại, nhẹ hỏi.

- Ai gọi thế hyung?

Youngmin lắc đầu, nhún vai, tỏ vẻ không rõ. Là số lạ gọi đến, anh bắt máy hỏi lại không nói câu nào, cứ thế một chút liền cúp máy. Youngmin mặc kệ, phỏng đoán người ở đầu dây bên kia chắc biết mình nhầm máy nên mới ngại ngùng dập máy anh như vậy.

- Vậy bản kế hoạch chi tiết anh sẽ đánh máy và gửi cho mấy đứa sau. Hôm nay tạm dừng nhé.

Cả ba mệt mỏi gật đầu, ngồi lâu làm họ khó chịu quá chừng. Youngmin cười mỉm, tay tắt máy tính, quay đầu hỏi.

- Thế mấy đứa có ăn tối ở đây không? Để hyung đặt pizza.

Daehwi lắc đầu đầy tiếc nuối, mới hai phút trước cậu nhận được hình ảnh một bàn đồ ăn do chính tay mama đại nhân nấu đang chờ cậu ở nhà, Daehwi không thể từ chối nó được, đành tạm biệt cả hai. Woojin dù lòng có chút không muốn nhưng cũng theo đuôi Daehwi đi về.

Còn lại có hai người. Youngmin lười biếng nằm ra sofa, bỗng dưng anh chẳng còn tý hứng thú nào với việc ăn uống nữa. Donghyun đi vào bếp, định bụng tìm một thứ gì đấy ăn cho qua bữa. Trưa nay cậu lỡ hốc hơi nhiều, thành ra giờ cũng chẳng đói lắm.

- Ơ, cái này là gì vậy hyung?

Donghyun ngạc nhiên nhìn túi macaron trong tủ lạnh, lớn giọng hỏi Youngmin.

- Cái đấy là quà của em họ hyung đấy! Chú thích thì cứ ăn đi.

Youngmin vừa ngáp vừa trả lời. Di chứng việc ngủ muộn dậy sớm đã xuất hiện. Anh lờ đờ đi lên phòng, quyết định ngủ bù cho cả một tuần vừa qua.

Donghyun lặng lẽ cầm gói macaron, tâm trùng xuống vài bậc.

🌻🌻🌻

Àn nhongg
Mấy cái ở trên t viết toàn là chém đấy, mấy cô đừng tin nhaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net