#31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Woojin thật ra tỉnh từ lâu rồi. Con trai lớn như thế, chỉ có Ahn Hyungseob mới không uống được nhiều rượu thôi. Từ lúc ngồi trên xe của Chanhee cậu đã hơi mơ màng, đến lúc xe dừng lại trước tiểu khu, được Hyungseob đỡ xuống, bị gió lạnh táp vào mặt mấy cái liền là Woojin đã thần trí rõ ràng rồi.

Chỉ là nhìn thấy Ahn Hyungseob vất vả vác cái thân mình như thế, Woojin cảm thấy ừ đáng đời, mình sẽ bắt cậu ta tiếp tục vác mình về đến nhà thì thôi.

Woojin biết là Hyungseob gầy đi nhiều, nhưng mà thật sự lúc gục đầu vào cổ cậu ấy mới biết là gầy như thế. Con trai con lứa, mà cổ trắng ngần, những đường tĩnh mạch xanh nhạt yếu ớt hơi lộ ra dưới làn da mỏng, gió đêm thổi làm da cậu ấy lành lạnh mát mát, lại vẫn còn mùi hương vani rất thơm, ừm, bây giờ chính Woojin cũng chẳng phân biệt được đấy là mùi trên người mình hay mùi trên người người ta nữa.

Tự dưng Woojin thấy đau lòng, Ahn Hyungseob, cậu làm như vậy để làm gì? Tại sao cậu dám đối xử với tôi như thế trong khi cậu vẫn giữ những thói quen cũ, những gì tôi với cậu đã cùng làm với nhau?

Con đường không còn dài nữa, cửa nhà của Just Dance đã ngay gần kề. Hyungseob mệt đến mức gần như sắp ngã ra đến nơi, cậu ấy bặm môi đến mức nó sắp tái đi thành màu tím tím hồng hồng rồi. Woojin ngước mắt nhìn lên, đột nhiên có xúc động muốn chạm vào cậu ấy.

Hai người mới hôn nhau có một lần. Nghe đúng là nực cười, tình yêu của hai kẻ trưởng thành giữa showbiz xô bồ sóng gió, nơi mà người ta nghĩ rằng ai cũng đen như mực hết cả rồi, lại có thể chỉ hôn nhau một lần, một cái môi chạm môi.

Đấy không phải là nụ hôn đầu của Woojin, nụ hôn đầu của cậu bị thằng nhóc Jihoon cướp mất trong một lần nó say rượu, sau đó đi đóng phim cũng phải hôn nhiều rồi, cũng đều là môi chạm môi. Nhưng dư vị với Hyungseob thì cậu không thể quên được, hơi ấm của cậu ấy, mùi hương của cậu ấy và cả đôi môi run rẩy của cậu ấy, Woojin chẳng thể quên được.

Cứ nghĩ đến những điều ấy, Woojin lại cảm thấy không thể gắng gượng được nữa. Cậu nhận ra nếu mình cứ chờ Ahn Hyungseob khóc lóc xin lỗi mình thì chắc là đợi đến kiếp sau, cậu biết thừa rằng nếu mình là một cái bình đầy nước thì Ahn Hyungseob là một cái bình đổ bê tông, hai cái mà đập vào nhau thì chắc chắn Woojin vỡ trước, nên cậu cũng phải làm cho Hyungseob sứt mẻ một trận.

Thế là cậu mở mắt ra nhìn Hyungseob. Nhìn rồi thì hối hận mình đã nhìn, cậu nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên hôn cậu ấy. Woojin khẽ thở dài một cái, thật may quá, cậu ấy vẫn chẳng khác gì ngày xưa.

Những cặp đôi thường sẽ tan vỡ vì suy nghĩ hoang mang lo sợ rằng người ấy của mình không còn giống những ngày quen nhau nữa, dù là tốt hay là xấu. Ấn tượng và rung động đầu tiên luôn được lưu giữ mãi trong tâm trí, vì vậy mỗi khi lệch chuẩn, họ đều nghĩ rằng người kia thay đổi, cũng như là khi Park Woojin nhìn thấy Ahn Hyungseob nhuộm tóc nâu đứng giữa dòng người qua lại ở Paris hoa lệ thì đã nghĩ rằng, bỏ mẹ, Ahn Hyungseob của mình biến mất rồi vậy.

Woojin bắt đầu nghĩ đến một vấn đề, cậu không biết làm sao để kết thúc nụ hôn của hai đứa. Chẳng lẽ bây giờ mình từ từ trượt dần xuống giả vờ như mình say rượu nên làm bừa? Không được, làm thế thì chó má quá. Nhưng mà hôn xong rồi mình không dám nhìn mặt Hyungseob đâu huhuhu mình biết làm sao bây giờ? Hay là mình... thôi được rồi Park Woojin là đàn ông đích thực cơ mà ngại gì!

Woojin lưu luyến dời khỏi môi Hyungseob, ngước lên nhìn cậu ấy một cái thật sâu, sau đó bắt gặp ánh mắt mơ màng ngỡ ngàng của Hyungseob thì cảm thấy độn thổ vẫn chưa là gì, mình phải trốn vào tâm Trái Đất mới hết xấu hổ!

Thế là Park Woojin là đàn ông đích thực quyết định mơ màng thốt ra hai chữ: "Hyungseob...", rồi gục xuống vai Hyungseob giả chết, coi như mình vừa say rượu nên làm bừa.

Đúng là sớm muộn gì người ta cũng trở thành kiểu người mà chính người ta muốn chối bỏ.

Cậu Park đến lúc được Jinyoung, Daehwi và Kuanlin hợp lực rước vào nhà rồi vẫn chưa thể ngẩng mặt dậy. Cậu chỉ có thể tự nhủ rằng, thôi thì ít ra cũng đã báo hiệu được cho Hyungseob biết rằng mình say rượu thật, nhưng làm bừa với đúng người cần làm bừa.

.

.

.

Còn Ahn Hyungseob thì chết lâm sàng từ lâu rồi. Trên đường từ tòa nhà của Woojin trở về nhà mình, cậu đã vô thức đi lang thang ở vườn hoa tận ba lần.

Ahn Hyungseob không phải cậu trai trẻ không hiểu chuyện yêu đương, không phải thể loại hoàn toàn mù tịt về tình yêu, gì thì cậu cũng đã được lĩnh hội phim ảnh, sách báo, từ đời thực, từ thế giới xung quanh rồi. Nhưng mà đúng là kiến thức trên lý thuyết kém xa so với trải nghiệm thực tế, và cho dù có đạt điểm tuyệt đối mộn Tâm lý đại cương thì Hyungseob cũng chẳng bao giờ giải nghĩa được tâm trạng hồi hộp như sắp nổ tung của mình lúc này.

Cậu quẫn trí đến mức suýt nữa xin nghỉ làm, tuy nhiên lý trí nhắc nhở cậu rằng ngày mai và ngày kia là ngày Nick bàn giao công việc cho cậu, cậu không thể nghỉ được.

.

.

.

Tối hôm ấy Lai Kuanlin đang tám chuyện với cậu Yoo ở nửa kia Trái đất như thường lệ, phải dừng lại để ra khiêng ông anh xỉn quắc cần câu của mình vào phòng. Lúc ba thằng nhóc ném được Woojin xuống giường, thay quần áo rồi đắp chăn các thứ xong thì cũng mệt đứt cả hơi. Jinyoung dọn dẹp quần áo vứt vào máy giặt, Daehwi thì chuẩn bị sẵn đồ để sáng hôm sau nấu canh giải rượu, Kuanlin ngồi thấm khăn lau mặt lau cổ cho ông anh vì sợ trúng gió. Lúc cậu trở lại nói chuyện tiếp với Seonho thì cũng là nửa tiếng sau rồi, trên mặt bàn đã nhiều thêm ba cái vỏ snack.

"Em nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa nhà, gì đấy?"

"À, anh Hyungseob đưa anh Woojin say quắc cần câu về nhà." Kuanlin ngán ngẩm thở dài. "Uống cái quỷ gì mà nhiều thế không biết nữa. Bình thường anh ấy không buông thả vậy đâu."

"Từ từ đã, Hyungseob đưa về á? Có phải Ahn Hyungseob em biết không?"

"Chắc là phải."

"Lại còn chắc là?"

"Mặt anh ấy đỏ lắm, nhìn còn say hơn cả anh Woojin cơ." Kuanlin nhíu mày. "Xong cũng không kịp chào hỏi ai đã chạy trối chết rồi."

"Có khi là ngại quá nên vậy." Seonho nhíu mày suy nghĩ. Kuanlin bên kia dường như não đã nhảy sang tần số khác, giọng hào hứng:

"Ê Yoo Seonho, anh mới tự viết được một bài rap đấy."

"Ồ. Thử rap xem nào."

Giọng Kuanlin hơi trầm và rõ ràng mạch lạc, lúc cậu rap xong Seonho mới phát hiện mình đã ngơ ngẩn một lúc lâu. Kuanlin cười.

"Hay không?"

"Ừ, hay lắm."

"Tặng em đấy."

"Gì?"

Seonho đột nhiên luống cuống. Kể từ khi hai đứa nối lại liên lạc vẫn coi nhau như bè bạn - hoặc chính xác hơn là cố gắng để tỏ ra như thế. Tuy đã cố gắng để không giống như xưa, nhưng Seonho vẫn cảm thấy nó không giống như xưa theo một cách không hề tốt hơn mà thậm chí còn tệ tương tự, cả hai đứa tuy rất thích nói chuyện với nhau nhưng lại dễ ngượng ngùng, dễ lắp bắp và hay phải nhảy chủ đề còn nhanh hơn cả nhảy số mỗi khi nhắc đến chuyện yêu đương. Thế mà hôm nay Lai Kuanlin lại dễ dàng thả ra một câu như thế.

"À ừ."

"Thích không?"

"Thích. Cảm ơn anh."

"Sau này chúng mình nói chuyện thoải mái một chút nhé." Kuanlin đột nhiên ngừng cười, bày ra vẻ mặt nghiêm túc khẩn khoản. "Anh không thể search Google ra thêm quá nhiều chủ đề để nói chuyện đâu, con người cũng phải có giới hạn chứ."

Yoo Seonho bật cười.

.

.

.

Sáng ngày hôm sau, Park Jihoon không có lịch quay phim, đang trải nghiệm một buổi sáng vui vẻ và ngọt ngào ở nhà với bàn ăn đầy đủ từ món chính đến món tráng miệng mà Samuel bày ra thì đột nhiên điện thoại reo.

"Mày lên đồng à mà gọi điện cho tao giờ này?"

"Jihoon, đi ăn phở giải rượu với tao đi."

"Không. Tao được Samuel làm canh giá đỗ giải rượu cho uống rồi, cần gì phải tốn công ra ngoài."

Woojin lặng im một giây, rồi khẩn khoản.

"Nhưng mà tao cần. Đi với tao nhé."

"Đã bảo không là không."

"Jihoon à..."

"Hôm trước lúc tao có nhã ý muốn tác hợp mày với Hyungseob, tao rủ mày đi ăn thì mày trả lời tao một câu cộc lốc là đang ăn rồi, làm cả tao với nó khó xử muốn độn thổ mày nhớ không? Ông sẽ không bao giờ mai mối nữa, không-bao-giờ! Chết trong sự nhục nhã!"

"Nhưng giờ tao cần mày! Jihoon ơi tao cần mày!" Woojin thảm thiết.

"Sao mày lại cần tao?"

Nghe thằng bạn rầu rĩ kể xong câu chuyện cuộc đời thì Jihoon cũng cạn lời. Samuel bưng từ trong bếp ra một bát canh kim chi thịt bò - cũng có tác dụng giải rượu đặt trước mặt Jihoon, rồi ngơ ngác hỏi:

"Sao đấy anh?"

Jihoon muốn chết. Đối với một số người, ví dụ như Park Jihoon, bên bạn bên tình bên nào cũng nặng, bảo chọn thì sẽ phải đắn đo. Nhưng mà để so sánh với một Park Woojin lợi dụng mình để đến với người yêu và một Kim Samuel đang đeo tạp dề mặt còn dính một tí bột, trước mặt là một bàn cơm canh nghi ngút thì chắc chẳng cần nghĩ quá một phút, Jihoon không ngần ngại mà chọn tình.

"Mày tự gọi nó đi ăn sáng đi. Người đâu mà hèn dễ sợ."

Rồi dập máy.

Woojin ngồi trên giường ngẩn ngơ nhìn điện thoại một lúc rõ lâu, đến lúc quyết tâm thì phát hiện ra mình còn chưa cả lấy số Hyungseob, có thể cậu ấy đã đổi số mới. Chính cậu cũng đổi điện thoại mới, đổi số mới mấy lần rồi. Cậu lại phải lật đật gọi cho Jihoon xin số Hyungseob, lấy hết can đảm tích cóp hơn hai mươi năm mới bấm xuống được.

Qua ba hồi chuông thì Hyungseob nhấc máy, hơi dè dặt.

"Tôi là Ahn Hyungseob. Ai đấy ạ?"

Woojin nghe thấy đầu dây bên kia có những âm thanh chỉ thuộc về phim trường, thậm chí còn nghe thấy giọng biên kịch đang hét lên gọi đạo diễn vào để bàn kịch bản, nghe thấy giọng Ong Seongwoo cười ha hả ngay bên cạnh Hyungseob, còn hỏi cậu rằng sao áp điện thoại trên tai mà lại không nói gì.

Thế là Woojin cúp luôn.

Ahn Hyungseob ở đầu bên kia khó hiểu được mấy giây, đang định tiếp tục quay lại với công việc thì điện thoại lại reo. Vẫn là số cũ. Cậu hơi nhíu mày, tuy nhiên lại không muốn tắt đi. Điện thoại cứ reo, reo mãi đến lúc Nick huých vai cậu bảo nhận đi, cậu mới nhấn vào nút nghe.

"Vâng? Ai đấy ạ?"

"Tôi... Tôi là Park Woojin." Người ở đầu dây bên kia ngập ngừng.

Hyungseob trợn mắt. Một giây luống cuống trôi qua, cậu cố gắng giữ giọng:

"Ừ, Woojin?"

"Ừ. Tôi... Tôi muốn rủ cậu..." Đắn đo hai giây, Woojin quyết định nói thật nhanh. "Cậu có muốn đi ăn phở giải rượu với tôi không?"

Hyungseob suýt thì bật cười. Woojin dậy muộn hơn tất cả mọi người thì phải, sáng hôm nay mẹ Hyungseob đã nấu cho cậu một bát canh rong biển, Jihoon thì đăng story cả một bàn cơm bốc khói nghi ngút, Nick và Chanhee sáng nay cũng rủ cậu đi ăn sáng, nhưng lúc ấy Hyungseob vừa mới ăn xong nên đành khước từ. Thế mà đến giờ này Park Woojin mới chào mặt trời, mới rủ con nhà người ta đi ăn sáng.

Hyungseob che điện thoại, nói với Nick vài câu rồi quay lại với cuộc gọi.

Năm phút sau, Daehwi vừa mới đặt bát canh thịt băm cà chua nóng hổi nghi ngút xuống bàn, định vào gọi Woojin ra ăn thì tông phải ông anh đang hộc tốc phi ra từ trong phòng, một tay bận sửa quần áo tay kia thì vuốt tóc, miệng thì vọng lại: "Anh không ăn đâu, anh ra ngoài ăn phở!", sau đó cũng chỉ còn tiếng đập cửa và tiếng chạy rầm rập trên hành lang.

Daehwi thở dài. Hóa ra vấn đề không nằm ở việc ai là người vất vả nấu canh, mà vấn đề là giữa bạn bè và người yêu, đứa nào đứa nấy cũng cong chân chạy không thèm ngoảnh lại về phía tình.

End #31.

Hà Nội lạnh như nỗi lòng những người không có pồ :((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net