#32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ahn Hyungseob ngồi xổm bên đường phải đến ba nghìn năm ánh sáng mới chờ được Park Woojin. Tựa như một sự trả thù mà cậu ta dành cho cậu vậy.

Nhưng mà lỡ xin phép một tiếng rồi, Hyungseob không muốn lại lò dò về sớm hơn - nhất là khi Nick đã nhìn cậu bằng ánh mắt "ok anh hiểu rồi anh biết em đi đâu đấy nhé", thì cậu lại càng không thể về sớm - về sớm là để chứng minh cho thế giới này biết Ahn Hyungseob đã bị người ta úp sọt. Cậu tựa lưng vào cột đèn bên đường, thầm nghĩ minh tinh có vẻ cao su mà cao su hơi quá rồi đấy.

Mùa hè mát mẻ nhưng lại có muỗi, qua lớp vải quần mà muỗi cũng có thể thành công chích cho cậu mấy phát, ngứa ơi là ngứa mà không có khả năng gãi. Hyungseob đưa tay cào cào vải quần rồi lại đưa lên gãi vết trên muỗi đốt trên cổ tối qua, thở dài, chao ôi cái thế giới này đối xử với tôi tàn nhẫn quá.

Woojin còn cách cậu một đoạn nưng Hyungseob đã lập tức nhận ra, cậu đứng thẳng người dậy, lấy hai tay phủi phủi bên quần. Ngồi lâu chân bị tê, cái chân tê ấy như có hàng chục con muỗi vo ve bay qua mỗi con cắn cho mấy phát, cậu nhảy dựng lên, giậm giậm chân liên tục cho máu lưu thông. Woojin đến gần thì Hyungseob cũng dừng hành động mà tự cậu cho là ngớ ngẩn ấy lại, nhìn Woojin mà cười một cái.

Hơi bất ngờ với dáng vẻ của cậu, Woojin lúng túng. Từ đằng xa nhìn thấy Ahn Hyungseob đang ngồi xổm như trẻ em bị bỏ rơi là cậu đã muốn đến thật nhanh rồi, cậu căm hận Lai Kuanlin đã giữ chặt cứng cậu lại ở cửa thang máy, đã thế còn khích bác "Anh chờ anh ấy một năm mà ảnh chờ ngược lại mười phút thôi không hời quá à." Đến đây nhìn thấy cậu ấy thì chỉ muốn tự vả sự trẻ con quá đáng của mình thôi. Ahn Hyungseob vẩy vẩy chân, giậm giậm xuống đất cho đỡ tê nhìn rất đáng yêu, cảm giác như một năm không mài cho cậu được chút già dặn nào, cứ như cậu ấy mãi mãi là chàng trai năm đó đã từng ngồi trong một quán vỉa hè, đỏ mặt gật đầu đồng ý làm người yêu Park Woojin vậy.

"Chào...chào cậu."

"Ừ, chào."

Ngượng ngùng còn hơn cả bọn trẻ con mẫu giáo.

"Mình, mình vào thôi nhỉ?" Woojin hơi mất tự nhiên, cậu vươn một tay làm động tác mời Hyungseob đi trước. Nhìn thì quá là khuôn phép hình thức cho việc đi ăn phở, nhưng lại làm Hyungseob bật cười.

Thế rồi cuối cùng thì từng lời hứa từ từ được thực hiện, tuy không theo cái cách mà họ muốn. Park Woojin và Ahn Hyungseob được tiếp tục làm việc cùng nhau nhưng mỗi đứa nhìn một hướng, đến hàng phở nhưng không ngồi cùng nhau, đi uống cùng một bàn nhưng mắt chẳng dám chạm mắt, cuối cùng thì cũng có thể thực sự cùng nhau.

Hai đứa không dám nói gì, mà cũng không biết nên nói gì. Cho đến lúc trong bát Hyungseob chỉ còn toàn bánh phở là bánh phở vì cái thói quen ăn thịt rào rào, Park Woojin vẫy tay gọi phục vụ chần cho mình thêm một ít thịt bò, còn gọi cả trà để uống cho tiêu thực. Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hyungseob, cậu thực sự chỉ muốn cong chân chạy khỏi quán.

"Bởi vì lúc tôi gọi cậu đang ở phim trường nên tôi đoán cậu đã ăn sáng rồi..." Woojin phải cố gắng lắm mới nín được nụ cười để bày ra bộ mặt ăn năn áy náy. "Hôm qua cậu cũng uống, chắc được nấu canh giải rượu uống ở nhà rồi, thế mà tôi còn phiền cậu đi ăn cùng tôi."

"Sao tự dưng hôm nay cậu khách sáo thế?" Hyungseob dừng đũa. "Hôm trước cậu còn không muốn ngồi cùng một bàn với tôi."

"À thì... Nghe nói tối qua cậu đưa tôi về nhà. Tôi muốn nói cảm ơn cậu."

"Không có gì. Nhà tôi cũng ở khu đó, nên vậy."

Hai đứa đơ mặt nhìn nhau. Hyungseob chỉ muốn đập đầu vào tường mà chết. Thôi được rồi cậu tự thừa nhận, cả hai đứa đều là thể loại trời đánh. Giận nhau lâu hay không không phải là vấn đề, mà vấn đề là không ai dám đứng ra để hòa giải cơn giận.

Hoặc là giận banh nóc một cơn khác để giải quyết cơn giận này.

Thế là Park Woojin im lặng nhìn Ahn Hyungseob xì xụp ăn nốt bát phở, chờ con nhà người ta uống xong trà tiêu thực thì đưa về tận cổng phim trường rồi co giò hộc tốc chạy về nhà. Sau đó thì Nick và Chanhee thấy cậu em mình lảo đảo túm áo hỏi WC ở đâu, hỏi được rồi thì lao đi như một cơn gió không ngày quay lại.

.

.

.

Những bức ảnh hậu trường được đăng lên mạng, thế nào mà lại lòi ra Ahn Hyungseob mắt chớp miệng đớp chình ình ngay đấy. Bình thường thì staff hậu trường sẽ không bị lộ mặt trong những bức ảnh như thế này, chụp focus vào diễn viên nên họ thường tự động bị làm mờ, vì vậy chẳng ai để ý được ra rằng bức ảnh chụp nét căng ấy lại không phải chụp nghệ sĩ mà là chụp một cậu trợ lý vừa mới được nâng lên làm Đạo diễn hình ảnh. Tuy sau đó người update đã xoá luôn nhưng cũng quá đủ để Park Woojin nghiện SNS nhìn thấy và liên hệ xin bức ảnh về.

Ảnh mình chụp chả xin thì sao.

Mà cũng xịn quá thể, ánh sáng đẹp, lấy góc chuẩn, mặt mũi mẫu thì đáng yêu.

Ảnh không có gì để chê, rất thích hợp dùng làm hình nền.

Bae Jinyoung từ trong phòng bếp đi ra nhìn Park Woojin đang lúi húi kết nối máy tính của mình với tivi, nhìn thấy cái màn hình nền thì phun hết cả nước cam ra sàn.

Lee Daehwi đi qua nhìn thấy, hét:

"Bae Jinyoung! Nhà tôi mới lau lúc sáng!"

"Hwi ơi anh bảo, nhìn kìa."

Daehwi quay đầu theo hướng tay Jinyoung chỉ, nhìn thấy rồi thì cũng chỉ có thể cạn lời, cam chịu vào bếp lấy giẻ lau cho Jinyoung lau sàn. Cậu em họ Lai còn đang đi làm mixtape chưa về, chứ nếu mà nhìn thấy cái cảnh này thì dám cá nó nhảy vào rút dây rồi từ mai không cho Woojin kết nối nếu không chịu đổi hình nền mất.

.

.

.

Về cơ bản Hyungseob cũng đã quen tay hay việc, chỉ cần chỉ dạy thêm chút nữa là hoàn chỉnh. Nick hài lòng nhìn những gì cậu vừa trình bày với mình, vỗ đầu nói nhờ sự thông minh của em mà anh có một ngày nghỉ trước khi trở lại Pháp.

"Nhưng mà phim cứ thế thay tận 3 chỉ đạo hình ảnh cơ à? Em sợ nó thiếu sự liên kết."

"Thật ra làm như vậy là đúng ấy." Nick cười. "Một phần là vì anh có việc, một phần nữa là vì bộ phim đã chuyển đổi giai đoạn. Giai đoạn đầu tăm tối và giằng co, hơn nữa nhìn từ cái nhìn của diễn viên nam đóng vai người cảnh sát già, nên Chanhee mới nhờ anh. Từ giờ là góc nhìn của cậu cảnh sát trẻ xốc nổi, sẽ là sự tươi sáng cố gắng vươn lên cao hơn cái ảm đạm, chính là style của em. Chanhee nói nếu như cùng một người, thì cho dù có thay đổi kiểu quay cũng sẽ vẫn mang những nét đặc trưng của người ấy, không đổi được. Nên là cần thay hoàn toàn, em biết mà, cùng là một cây bút nhưng nhà văn sẽ viết ra những thứ khác với nhà toán học."

"Em theo style retro nhé, không phải là cái kiểu anh vừa miêu tả." Hyungseob nhăn mày.

"Như nhau cả thôi. Anh nhờ em làm "mấy ngày", nhưng thật ra sẽ là hai tuần tới. Anh đặt vé máy bay rồi, ngày thứ hai của tuần thứ ba quay lại Pháp nhé."

"Sớm vậy ấy ạ?" Hyungseob sững sờ. "Mình mới ở đây có hơn ba tuần mà anh... Với lại, bảo em làm năm tập phim trong hai tuần, chắc em đến chết cũng không hoàn thành được mất."

Đồng ý là tiến độ quay phim cực kì nhanh, tuy nhiên cái việc mở mắt ra nhắm mắt lại đã ba tuần khiến Hyungseob vẫn không thể tin nổi.

"Bình thường không phải phim Hàn vẫn làm như thế à? Quay kiểu cuốn chiếu ấy? Không sao đâu, anh tin em mà. Với lại trong khoảng thời gian này, đất diễn của cậu kia nhiều lắm đấy."

"Chẳng liên quan!"

Hết một ngày dài thì Hyungseob cũng kiệt cả sức, cậu cảm giác như thể buổi sáng mình có 100% pin thì giờ đang chấp chới 1% vậy, chẳng còn hơi để làm bất cứ cái gì. Tuy nhiên vẫn còn một cảnh quay cuối vào buổi đêm nay, cảnh sát trẻ Kang Daniel đụng độ sát nhân biến thái Park Jihoon. Daniel đã lăn lộn ở phim trường cả ngày hôm nay, vẻ mặt đã bơ phờ xác xơ thế mà lại hợp với hình ảnh anh cảnh sát chăm chỉ làm việc suốt ngày dài, đến tối về nhà đã mệt đến mức thòng cả lưng xuống. Ngược lại là Park Jihoon, sau khi khoan khoái ăn xong bữa sáng được Kim Samuel làm, lại được Kim Samuel tháp tùng sang nhà Park Woojin chơi đồng thời cười chế nhạo thằng bạn một hồi cho sướng cái thân, cười xong thì dềnh dàng chuẩn bị đến phim trường - dĩ nhiên bằng xe của tài xế họ Kim kia.

Quay xong thì cũng bơ phờ cả người, Hyungseob ngồi bần thần nghĩ đến việc, hai tuần nữa đã phải trở lại Pháp, thế thì chuyện với Park Woojin, đứt hẳn thật rồi à?

"Hyungseob nay làm việc mệt không?" Tiếng Jihoon đột nhiên vang lên khiến cậu giật mình, cười ngượng.

"À, cũng bình thường."

"Sáng nay anh Seongwoo kể cậu bị tiêu chảy à?" Jihoon cố gắng nén cười nhìn Hyungseob, nhớ lại cái giọng điệu sáng nay của Seongwoo mà suýt nữa không thể giữ nổi hình tượng, lăn luôn ra sàn cười cho thỏa thê.

"Mặt nó tái mét, xong thở không ra hơi luôn. Anh hỏi tại sao thì nó bảo sáng ở nhà đã ăn hai bát cơm, uống ba bát canh, lại còn đi ăn thêm một bát phở với thằng Woojin nữa. Nó không đau bụng mới gọi là kiệt xuất."

Hyungseob nhớ lại cái vẻ chật vật của mình sáng nay, cười ha ha chữa ngượng:

"Không có gì đâu, thật đấy."

"Không có gì mà sao Park Woojin lại đang cầm cặp lồng đứng ở ngoài kia?"

Hyungseob mở lớn mắt, nhìn theo hướng ánh mắt của Jihoon, rồi giật mình khi thấy Park Woojin đứng lù lù ở đấy, cầm một cái cặp lồng thật.

Woojin đặt hết đống đồ xuống bàn, mở từng tầng của cặp lồng ra.

"Tôi không dám nấu cơm, chỉ nấu cháo thịt băm ăn kèm trứng bác và dưa góp như thế này thôi. À, còn nước ép nữa. Sợ cậu lại đau bụng."

"Tôi cũng không yếu như thế, cảm ơn cậu." Hyungseob ngần ngại ngồi xuống.

"Ăn đi." Woojin đặt thìa vào tay cậu, cậu nghi ngại cầm thìa lên xúc một miếng. Quả nhiên là Park Woojin, thời gian trôi qua không khiến cậu ấy lụt nghề mà chỉ khiến cậu ấy lên tay. Hyungseob xúc từng thìa một, rồi tốc độ tay nhanh dần, chẳng mấy mà ăn hết.

"Sắp xong việc đúng không? Tôi đưa cậu về nhé."

"Không cần." Hyungseob vội vã đứng lên, như thể đang muốn né tránh. "Công việc còn nhiều lắm, tôi chưa về được đâu."

"Ahn Hyungseob." Woojin đuổi theo giữ chặt tay cậu lại khi thấy cậu bắt đầu lủi dần về sau, định đẩy cửa rời khỏi phòng. Giờ thì Woojin biết tại sao hai đứa cứ vòng vòng quanh ngõ cụt rồi, bởi vì đến những lúc quan trọng nhất, không đứa này thì đứa kia bắt đầu chùn bước.

"Ahn Hyungseob, hôm nay không nói rõ thì cậu đừng hòng bỏ đi đâu. Đứng im đấy." Woojin nhìn thẳng vào Hyungseob, cậu ấy ngước mắt nhìn lên cứ như thể bị cậu bắt nạt vậy.

"Bỏ tay ra. Tôi không muốn nói thêm về chuyện này nữa. Hai tuần nữa tôi xong việc, trở lại Pháp, chúng ta còn là cái gì của nhau đâu? Từ trước đến nay tôi với cậu vẫn thế, vẫn ở trong cái vòng luẩn quẩn ấy, hết là master đến photographer và bây giờ là director, còn lại chẳng là gì của nhau hết."

"Ahn Hyungseob tôi nói cho cậu biết, con mẹ nó cậu là con rùa rụt cổ. Cậu là master fansite của tôi, là nhiếp ảnh gia luôn chụp tôi khi tôi làm việc với Cosmos, là trợ lý hình ảnh, là giám đốc hình ảnh trong bộ phim mà tôi tham gia, đờ mờ cậu vẽ ra lắm thứ quá thể, bố ai mà quan tâm được hết cái đống ấy. Tôi thì lúc nào cũng chỉ là Park Woojin yêu cậu thôi, mẹ nó chứ cậu thế mà cũng không hiểu à?"

Woojin tức giận nói xong một hơi thì hất tay Hyungseob ra, rồi lập tức bỏ ra ngoài. Tiếng đóng cửa sầm lại của cậu ấy như là một hồi chuông cảnh tỉnh cho Hyungseob, cậu cứ như thể đi trong cơn mơ mấy năm trời, giờ mới được thức giấc.

Bố ai mà quan tâm hết được cái đống ấy cơ chứ? Tôi lúc nào cũng chỉ là Park Woojin yêu cậu thôi.

Hyungseob vội vã mở cửa chạy ra ngoài.

End #32.

có mấy đứa bạn của mình đặt đếm ngược ngày hết hợp đồng của W1, mình nhìn mà vừa thấy buồn vừa thấy buồn cười. Cho dù có hết hay không, thì hình ảnh 11 người bên nhau vẫn luôn ở trong lòng mình mà, sao phải đếm cho tự thấy đau lòng cơ chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net