Lý do thứ bảy: Bừa bộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì học cùng nhau hơn chục năm có lẻ nên gia đình tôi và Biên Bá Hiền đều coi hai đứa như con em trong nhà mình. Lên cấp ba nhà tôi xa trường hơn, mỗi khi phải ở lại tự học buổi tối tôi đều sẽ ghé qua nhà Bá Hiền ăn ké, thậm chí nếu muộn quá thì sẽ ngủ ở đó luôn.

Tất cả đều rất ổn, tôi đã quen thuộc đến mức thậm chí xem đây như nhà mình, chỉ có duy nhất một điều cho đến bây giờ tôi vẫn không thể chấp nhận nổi...

Đứa có bệnh sạch sẽ như tôi, mỗi lần bước vào phòng Biên Bá Hiền đều có cảm giác như bị tra tấn tinh thần vậy. Phòng cậu ta so với cái chuồng lợn, ngoài việc thơm tho hơn một chút, thì không khác là bao.

"Là cậu có bệnh thì có, đâu có bừa lắm đâu, Thế Huân đến chơi cũng không kêu ca nhiều như cậu."

Mỗi lần bị tôi mắng, Biên Bá Hiền đều trả lời như vậy, còn cố tình bĩu môi, làm như oan ức lắm ấy!

"Thật sao?"

Tôi nhướng mày, cầm lấy cái chăn rơi dưới đất để lên giường, liếc mắt nhìn vỏ bim bim chất đống trên bàn học.

Biên Bá Hiền nương theo đường nhìn của tôi mà thấy đống vỏ trên bàn, lập tức cười hì hì lấy lòng, nhanh chóng gom gọn lại bỏ vào thùng rác dưới chân, rồi lại len lén cầm thứ gì đó đi ra khỏi phòng.

Cái gì kia nhỉ?

"Biên Bá Hiền, cậu quay lại ngay cho tôi!"

Cậu cmn còn làm đổ cái nước gì lên trên giường đây!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net