Chap 13: Buông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu biết không Xán Liệt, cậu được sinh ra vào mùa đông lạnh giá, thế nhưng bản thân cậu lại tựa như nắng ấm mùa hạ. Có lẽ cậu không biết, thế nhưng ngay tại thời khắc khi chúng ta cùng sóng vai dưới tán cây bạch dương phủ đầy tuyết năm ấy, khi cậu mang theo ánh nhìn dịu dàng khẽ thốt lên ba tiếng "Tớ thích cậu", tớ đã thấy tâm hồn trống rỗng của mình được sưởi ấm giữa trời đông buốt giá, nghe được trái tim mình lần đầu đập nhanh như muốn nổ tung, cảm nhận trong tâm mình dần hình thành thứ gọi là tình yêu, chắc chắn rằng chính mình cả đời này đều không thể quên được cậu."

"Xán Xán, cậu biết không, cuộc đời tớ vốn tăm tối, cho nên cậu chính là mặt trời xán lạn, là ánh dương quang rực rỡ độc nhất của tớ."

"Cậu ở nơi đâu cũng đều có thể trở nên nổi bật hơn cả, khiến người ta cảm thấy ấm áp cùng ái mộ. Chính vì vậy nên tớ luôn không có cảm giác an toàn, bởi tớ cho rằng mình không xứng với cậu, nên tớ luôn lo sợ rằng một ngày nào đó cậu sẽ rời bỏ tớ."

"Xán Liệt, tớ thật sợ mất cậu."

_Biện Bạch Hiền_

---------------------------------------------------

Phác Xán Liệt tựa lưng vào thành giường, ngập ngừng mở phong thư trong tay, hơi hạ tầm mắt, chăm chú đọc từng chữ.

[Xán Liệt, đã lâu như vậy mà chị vẫn chưa gặp nhóc con em được một lần.

Mấy năm qua chưa từng trở lại gặp mọi người, thực sự chị rất nhớ, cũng cảm thấy rất có lỗi. Nhưng mà, mục đích chị viết thư không phải để bày tỏ nhung nhớ, mà là muốn báo cho em, Bạch Hiền đã tỉnh lại rồi.

Bạch Hiền vẫn được điều trị ở bệnh viện như trước, bác sĩ phụ trách vẫn là Ngô Thế Huân. Tuần trước đã diễn ra phẫu thuật thay giác mạc cho em ấy, hiện tại đã có thể nhìn thấy được bình thường rồi. Thế nhưng em ấy mỗi tối rất hay khóc, cũng như thường xuyên ngồi trầm mặc suy nghĩ một mình.

Biện Bạch Hiền, không còn là đứa trẻ hoạt bát ngày trước nữa.

Còn nữa, ngay sau hôm em được đưa sang Nhật, Doãn Tuyết Băng đã đến bệnh viện tìm em, còn gặp cả Ngô Thế Huân, lúc trở về nhìn ra rất tức giận.

Về bệnh tình của em chị đã biết, chị sẽ cố gắng không để lộ ra bên ngoài, cho nên cứ yên tâm điều trị đi.

Nếu muốn liên lạc với chị, cứ hỏi Kim Chung Nhân.

Chỉ vậy thôi, chúc mừng sinh nhật em, Tiểu Xán.

Chị gái của em,

Phác Huyền Anh.]
 
Phác Xán Liệt nhíu mày, chậm rãi gấp lại bức thư, cho vào phong bì, đặt lại lên bàn. Hắn ngã lưng tựa vào thành giường, khẽ khép lại mi mắt.

Cái gì đến cũng phải đến, sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt với chuyện này. Nhưng là cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghênh đón, hắn vẫn không có can đảm.

"Xán Xán, cậu biết không, cuộc đời tớ vốn tăm tối, cho nên cậu chính là mặt trời xán lạn, là ánh dương quang rực rỡ độc nhất của tớ."

Biện Bạch Hiền đã từng nói như vậy với hắn, dùng ánh mắt vô thần xen lẫn thanh khiết ngây thơ, hướng hắn cất lời một cách tín nhiệm. Hắn biết, cậu khi ấy trong mắt chỉ độc một mảng màu đen tịch mịch, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của hắn vô cùng rõ ràng, một bóng hình cậu vốn đã khắc sâu vào tâm khảm.

Thế nhưng Bạch Hiền, em bây giờ đã có thể nhìn thấy, chắc chắn em sẽ nhận ra, tôi giờ đây không còn là mặt trời duy nhất của em nữa rồi.

Tôi chỉ cầu, đối với em, tôi vẫn luôn là Xán Xán ngày ấy. Như vậy thôi.

***

"Tên gấu lười kia, đến giờ này rồi mà còn không mau nhấc mông lên đi làm việc, có muốn tôi báo cho Ngô Thế Huân hay không hả?"

"Đồ chim cánh cụt nhiều lời, cậu không thấy tôi đang thay quần áo chuẩn bị đi hay sao?"

"Thay quần áo? Chỉ khoác có mỗi cái áo vào thôi mà anh cũng mất đến nửa tiếng, đồ đại lề mề."

"Này, tôi lớn hơn cậu những hai tuổi đấy nhé!"

"Nhưng não của anh có lớn hơn tôi không?"

"Độ Khánh Thù!" Kim Chung Nhân phẫn nộ quát.

"Sao?" Độ Khánh Thù diện vô biểu tình, rất bình tĩnh đáp lại Kim Chung Nhân.

"Tôi thật không hiểu vì sao Ngô Thế Huân lại cho cậu đi theo giám sát tôi, này chẳng phải là chọc tức tôi hay sao." Kim Chung Nhân vò vò tóc, ánh mắt nhìn Độ Khánh Thù tựa như đang hận không thể bóp chết.

Cậu trai trẻ giương đôi mắt to, nhún nhún vai tỏ vẻ tôi đây chịu thua.

"Ai, không quan tâm đồ chim cánh cụt nhà cậu nữa, mau đi." Kim Chung Nhân tức đến nghẹn, vô lực quay đi.

Trong không gian chậm rãi truyền đến thanh âm cười nhẹ thập phần hả hê của Độ Khánh Thù.

***

Kim Chung Nhân khẽ gõ nhẹ hai tiếng lên mặt cửa gỗ, sau đó vặn tay nắm cửa, chậm rãi bước vào.

"Tôi không làm phiền cậu chứ?" Anh hướng Phác Xán Liệt cao giọng.

Phác Xán Liệt từ tốn nâng mi mắt, lộ ra đôi con ngươi trong vắt, nhìn về phía Kim Chung Nhân, khóe miệng nhu hòa khẽ cong.

"Đương nhiên không. Hai người cứ tự nhiên vào."

Kim Chung Nhân cùng Độ Khánh Thù tiến vào phòng, làm vài bước kiểm tra sức khỏe đơn giản, sau đó thông báo cho Phác Xán Liệt lịch kiểm tra sắp tới, rồi cùng ngồi xuống cạnh giường hắn, cả quá trình đều ăn ý đến không ngờ.

Kim Chung Nhân ngồi trên ghế, gương mặt biểu lộ có điều muốn nói nhưng lại thôi.

"Bác sĩ Kim có gì muốn nói với tôi sao?" Phác Xán Liệt nghiêng đầu hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu sau khi hoàn toàn khỏe lại có muốn trở về Hàn Quốc hay không." Kim Chung Nhân tao nhã nâng tách trà, hớp một ngụm.

Độ Khánh Thù bên cạnh khẽ nhíu mày.

"Tôi cũng không biết, nếu như vẫn có người chờ mong tôi quay lại, có thể tôi sẽ về." Phác Xán Liệt dời tầm mắt ra phía cửa sổ, tầm nhìn bỗng chốc bị một tầng hơi nước che mờ, mi mắt hơi rũ.

"Phải rồi, Kim Chung Nhân, anh có thể giúp tôi liên lạc với chị gái tôi được không?"

"Ý cậu là... Phác Huyền Anh?"

"Phải, chị ấy gửi thư cho tôi."

"Sao cậu lại nghĩ rằng tôi có phương thức liên lạc với chị gái cậu? Dù gì kể từ khi sang Anh đến giờ, chẳng phải vẫn luôn không có chút tin tức nào về cô ấy hay sao?" Kim Chung Nhân âm thầm đánh giá nét mặt Phác Xán Liệt, ngữ điệu có chút mất tự nhiên.

"Nếu tôi nhớ không lầm, anh cùng chị ấy là bạn thân mà, không phải sao?"

"Đương nhiên phải." Kim Chung Nhân trầm giọng, ngừng một lát lại khẽ cười, tiếp tục nói với Phác Xán Liệt "Chỉ là tôi không ngờ... cô ấy lại muốn cho cậu biết sớm như vậy."

"Biết chuyện gì?" Phác Xán Liệt quay đầu lại, ánh mắt lộ ra tia nghi vấn.

"Không có gì, tôi sẽ để lại số của cô ấy ở đây, khi nào muốn cậu có thể gọi." Nói rồi, Kim Chung Nhân vươn tay vào trong túi áo, lấy ra một mảnh giấy nhỏ, để lại trên bàn. "Chỉ vậy thôi, chúng tôi còn có việc phải đi, cậu cứ thoải mái nghỉ ngơi đi."

Phác Xán Liệt nhẹ gật đầu.

Kim Chung Nhân đứng lên, cầm tay kéo Độ Khánh Thù ly khai.

Phòng bệnh rộng lớn lại trở về tịch mịch, chỉ còn lại một Phác Xán Liệt cô độc.

Hắn do dự cầm lên mảnh giấy vừa được đặt lên bàn, miệng lẩm nhẩm dãy số được ghi ngay ngắn trên đó. Ánh mắt lộ ra vài tia phân vân.

Hắn, có nên gọi không?

***

Tiểu Vũ tay cầm một bát canh rong biển, khẽ đẩy ra cửa phòng của Phác Xán Liệt.

"Anh Xán Liệt, em có quà cho anh này!"

Cả căn phòng chìm trong một mảnh tăm tối, đèn vốn dĩ vẫn hoạt động, chỉ là không biết ai đã tắt mất. Mà trên giường kia, thân ảnh Phác Xán Liệt cứng ngắc xoay lại, khóe miệng cong lên, tưởng chừng như có thể nghe thấy tiếng cót két phát ra.

Tiểu Vũ hít sâu một hơi, nuốt xuống một ngụm nước bọt, tay lần mò tìm công tắc đèn, nhấn bật.

Căn phòng trong nháy mắt được bao trùm trong màu vàng ấm áp, nhờ vậy biểu cảm quái dị trên gương mặt Phác Xán Liệt trong phút chốc cũng trở nên ôn hòa.

"Anh định dọa chết em hay sao." Tiểu Vũ thấp giọng mắng, lườm lườm hắn, bước chân cũng chậm hơn bình thương.

"Anh không cố ý. Là do đèn có chút chói mắt, anh lại muốn ngủ một lát."

"Dọa em suýt chút nữa văng cả tim ra ngoài!" Cô nàng ổn định lại nhịp thở, rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn Phác Xán Liệt cười xán lạn. "Canh rong biển cho anh, sinh thần vui vẻ!"

Phác Xán Liệt mở to mắt, thoáng cái lại rơi vào trầm mặc.

"Xán Xán, canh rong biển cho cậu, sinh thần vui vẻ!"

Tiểu Bạch Hiền bảy tuổi ngày ấy, nheo nheo mắt nhìn hắn, cười đến vui vẻ, cả thân người tròn tròn nhỏ nhỏ bọc trong áo lông hình cún nhỏ, đầu đội nón len màu đỏ mận, hai tay đeo găng cầm lấy bát canh còn bốc khói, cất lên thanh âm trong sáng dễ nghe.

Biện Bạch Hiền của hắn, năm ấy chỉ mới bảy tuổi, lần đầu vào bếp, chỉ để nấu canh cho hắn, cho nên bàn tay bị bỏng đến sưng lên hết cả, vậy mà vẫn cố ôm theo bát canh rong biển vừa mới nấu lạch bạch chạy sang nhà hắn ở đầu ngõ, giữa mùa đông lạnh giá mặt mày rạng rỡ nói 'Chúc mừng sinh nhật, Xán Xán'.

" Xán Liệt anh sao vậy? Có nghe thấy em nói hay không?"

Phác Xán Liệt bị Tiểu Vũ lay cho tỉnh lại, cười cười xấu hổ nói không sao.

"Anh xem, bánh gato chảy rồi kìa, sao lại không cho vào tủ lạnh?"

"A, anh quên mất."

"May là vẫn có thể đốt nến, để em đốt, anh chỉ cần cầu nguyện là được."

"Ừm, cảm ơn em."

Tiểu Vũ nhanh chóng cắm nến vào bánh, dùng hộp quẹt đốt lên, sau đó vui vẻ mang bánh lại gần Phác Xán Liệt, hào hứng giục hắn cầu nguyện.

Phác Xán Liệt mỉm cười, chậm rãi đan hai tay lại, nhắm mắt.

Thâm tâm hắn đang mãnh liệt ước nguyện.

Hắn ước, hắn cả đời này được ở bên Biện Bạch Hiền.

Hắn ước, Biện Bạch Hiền sẽ không bị tổn thương.

Hắn ước, Biện Bạch Hiền tha thứ cho hắn.

Hắn ước, cả hai lại được bên nhau như những năm tháng ấy.

Bởi vì không có Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt sống không nổi.

Phác Xán Liệt mở mắt ra, cuối người thổi tắt nến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net