Chap 14: Bắt đầu lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa khoảnh sân đầy tuyết trắng vào một ngày mùa đông, lặng lẽ trơ trọi một nhành hoa tường vi bị ai đó vô tình vứt lại. Sắc hồng nhàn nhạt dịu mắt nổi bật lên giữa một mảnh trắng muốt, khiến không gian đầy tuyết ấy càng thêm lãnh diễm, dễ dàng chiếm trọn sự chú ý của những người đi ngang qua.

Tiểu Bạch Hiền bảy tuổi mặc áo ấm bằng len, cổ áo cao đến tận cằm, đầu đội mũ lông, chân xỏ giày bốt, bàn tay nhỏ bọc trong bao tay giữ ấm bị cậu bạn cùng tuổi Tiểu Xán Liệt nắm lấy thật chặt. Hai bóng dáng nhỏ nhỏ đứng dưới mái hiên, một cao một thấp đứng cạnh nhau trông đến hài hòa.

Tiểu Xán Liệt khẽ mỉm cười, nhẹ giọng thì thầm với Tiểu Bạch Hiền.

"Bạch Bạch, cậu chính là tựa như tuyết. Đơn thuần một sắc trắng tinh khiết dịu dàng, thế nhưng vẫn đẹp đẽ tinh khôi đến độ không thể rời mắt. Tuyết luôn luôn trong sáng thanh khiết như vậy, cho nên kể cả khi có thứ gì khác rực rỡ hơn đặt cạnh nó, chỉ góp phần làm tăng thêm vẻ đẹp vốn có của nó mà thôi..."

"...cho nên cậu không cần lúc nào cũng ngưỡng mộ người khác, vì cho dù họ có tỏa sáng rạng rỡ tới đâu, thì khi đứng cạnh cậu, cũng chỉ vỏn vẹn là một nhành hoa đơn điệu, chỉ khiến cho cậu càng thêm xinh đẹp."

Tiểu Bạch Hiền cong cong khóe môi, ánh mắt tràn ngập vui vẻ, bàn tay nhỏ càng siết lại chặt hơn.

-------------------

"Lộc ca, anh biết không, mấy hôm trước em đột nhiên gặp ác mộng. Rất đáng sợ. Trong giấc mơ đó, em nhìn thấy anh, Xán Liệt, còn có ba mẹ và ngoại. Tất thảy, đều biến mất."

"Vào giây phút em choàng tỉnh lại, khắp người đã ướt sũng mồ hôi, lồng ngực nghẹn lại đến thở cũng khó khăn, con tim càng đập nhanh như muốn vỡ tung. Em lúc ấy mới nhận ra, hóa ra bị tổn thương, phản bội gì đó chỉ là thứ yếu, việc mất đi những người mình trân quý, yêu thương, mới chính là điều đáng sợ nhất."

"Cho nên, hận thù gì đó chỉ là vô nghĩa."

"Em muốn buông bỏ tất cả, Lộc ca. Em muốn sống một cuộc sống yên bình như trước kia. Không có cậu ấy, mà như vậy cũng không sao, chẳng qua chỉ là thiếu đi một người thôi không phải sao. Cho dù có đúng là cậu ấy làm đi chăng nữa, em cũng sẽ không quan tâm. Em không muốn mang theo cừu hận đến suốt đời, không muốn lãng phí thanh xuân chỉ để làm những điều vô nghĩa. Em thật tâm chỉ muốn trở lại như ngày trước... Vậy nên, anh có thể giúp em hay không, Lộc Hàm?"

"Em nói những lời này, chính là để cầu xin từ anh sự giúp đỡ cùng tha thứ, bởi thời gian qua đã vô cớ hận anh, chứ không phải để trách móc hay khiến anh phải áy náy. Mặc dù hiện tại giữa chúng ta không còn được tự nhiên như trước, em vẫn mong muốn được cùng anh bắt đầu lại, bởi chỉ có mỗi anh, là người thân của em."

"Em luôn cho rằng, thời gian là liệu pháp chữa lành tốt nhất. Cho nên chúng ta, chỉ cần chút thời gian thôi mà, không phải sao?"

"Còn nữa, xin lỗi anh."

Lộc Hàm vô lực thả người xuống băng ghế bằng đá lạnh lẽo, khép lại mi mắt, một giọt nước nóng hổi chậm rãi trào ra.

Biện Bạch Hiền lúc nói ra những lời đó, biểu cảm hết sức bình thản, tựa như chỉ đang kể lại câu chuyện của một người xa lạ. Thanh âm đều đều trầm ổn vang lên, dường như không có cảm xúc, nhưng lại khiến lòng anh như bị cứa mạnh đến rỉ máu.

Bạch Hiền đã nói đến như vậy, liệu anh có nên làm theo cậu ấy, quên lãng đi tự trách cùng tội lỗi, một lần nữa bắt đầu lại được hay không? Một lần nữa lại dùng toàn bộ tình cảm cùng sự chân thành bù đắp cho em trai, làm tròn ước nguyện của người mẹ quá cố.

Tại sao trong lòng cứ ẩn ẩn đau đớn cùng tự trách như vậy?

Một thiếu niên vốn dĩ trong sáng thuần khiết như tuyết trắng, lại phải đối mặt với vô số bi thương như vậy. Đứa nhỏ hồn nhiên vốn mang trong mình bạch tâm, hiện tại tâm can đều mang theo thương tích, ánh mắt chỉ còn lại khổ sở.

Không biết đã ngồi thẫn thờ bao lâu, cho đến khi có ai đó đặt nhẹ tay lên vai, Lộc Hàm mới khôi phục lại thần trí, khẽ xoay người lại. Đôi mắt trong khoảnh khắc lóe lên một tia kinh ngạc.

Người trước mặt này, là một cô gái mang vẻ đẹp khiến người khác phải kinh diễm. Ngũ quan tinh xảo, hài hòa lại pha chút ôn nhu, thanh tú. Từ thần thái cho đến từng cử chỉ, đều toát ra vẻ quý phái cùng ưu nhã. Mái tóc nâu vàng xoăn nhẹ được xõa ngang lưng, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn và vóc người thanh mảnh. Người này, cho dù xét đến ngoại hình hay khí chất, đều tựa như một quý tộc phương Tây, cao quý và lộng lẫy.

"Sao thế? Tiểu Lộc quên tớ rồi sao?" Nữ nhân kia nhẹ nhàng lên tiếng trước, ánh mắt tràn ngập tiếu ý.

Lộc Hàm chậm rãi lắc đầu, đáy mắt lộ ra tia ôn nhu, mỉm cười nhẹ hướng người kia nói "Không, làm sao tớ quên được Phác tiểu thư chứ? Cậu rời đi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã chịu trở về."

Phác Huyền Anh vén nhẹ tóc mai, tiến đến bên Lộc Hàm, như có như không cười khẽ.

"Thật ra, vốn dĩ tớ từng nghĩ sẽ không bao giờ quay lại, nơi đây chất chứa quá nhiều hồi ức không hay giữa tớ và gia đình... Thế nhưng, cậu có biết vì sao tớ trở về không?"

"Vì sao?"

"Là vì Tiểu Bạch."

"Vì em trai tớ?"

"Phải. Mọi biến cố đã xảy ra trong thời gian qua, tớ ở Anh đều biết rõ. Tớ rất áy náy, cho nên lần này quay trở lại, chính là để thay Xán Liệt bù đắp cho Biện Bạch Hiền, cũng như giải quyết một số chuyện liên quan đến em trai tớ."

"Vốn dĩ Xán Liệt không có lỗi, cậu không cần phải thay em ấy bù đắp gì cả."

"Không, là do cậu không biết thôi." Phác Huyền Anh cúi đầu, khóe môi cong nhẹ, khẽ lắc đầu ngước nhìn Lộc Hàm. "Lỗi của Xán Xán, không hề nhỏ chút nào."

"Ý cậu là sao?" Lộc Hàm nghi hoặc nhìn cô.

"Không có gì." Phác Huyền Anh cười cười cho qua, sau đó lại lơ đãng hỏi "Cậu cùng Ngô Thế Huân, chia tay rồi sao?"

Hơi thở Lộc Hàm trong phút chốc ngưng trệ, gương mặt thoáng lộ ra bất ngờ. Anh không hề nghĩ tới việc cô lại đột nhiên hỏi đến chuyện này, có chút lúng túng. "Ừ, đúng là bọn tớ đã kết thúc rồi. Là do tớ đề nghị chia tay trước."

"Cậu có hối hận không?"

"Hối hận?"

"Cậu biết không Lộc Hàm, trong đời người, có những lựa chọn lí trí cậu cho là đúng đắn, thế nhưng lại hoàn toàn là sai lầm đối với trái tim. Cho nên, đừng để cho bản thân cậu phải hối hận đến suốt đời. Với tư cách là một người bạn, tớ thật lòng mong cậu được hạnh phúc."

Phác Huyền Anh dứt lời, nhàn nhạt cong môi, khẽ gật đầu với Lộc Hàm, sau đó rời đi.

***

"Độ Khánh Thù!" Kim Chung Nhân không biết từ nơi nào xuất hiện, nhào ra túm lấy cổ áo thiếu niên đang ngồi bên bàn làm việc, gắt gỏng.

"Lại có chuyện gì?" Độ Khánh Thù bất đắc dĩ ngẩng mặt lên.

"Cậu đây là muốn tôi phải chịu khổ mới vui vẻ hay sao? Tôi chỉ là ra ngoài một chút, ăn nhiều hơn một chút, lười làm việc một chút, quan hệ rộng một chút. Thế nào cậu đều mang toàn bộ những thứ đó báo cáo lại với Ngô Thế Huân, để cho hắn ngay tức khắc vứt thêm một núi công việc lên đầu tôi, ngay cả mấy cuộc giải phẫu của bác sĩ khác cũng bắt tôi phải làm? Cậu nói xem như vậy là có lí hay không?" Kim Chung Nhân thở phì phò, một mạch mang toàn bộ uất ức trong lòng ra kể lể.

"Đương nhiên có."

"Cậu..."

"Anh thản nhiên ra ngoài tận ba tiếng trong giờ làm việc, mỗi ngày ăn đến tận mười bữa chính, công việc chưa xử lý liền chất thành đống, ngay cả xem qua anh cũng bảo lười, lại còn là một tên chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt. Anh có biết một ngày có bao nhiêu cô gái đến đây tìm anh hay không? Chuyện đó mang đến bao nhiêu phiền phức anh có biết không?" Độ Khánh Thù tháo mắt kính đặt xuống bàn, nhướn mi nhìn Kim Chung Nhân.

"Cho nên, hình phạt như vậy là rất nhẹ nhàng rồi, anh còn muốn kêu ca gì nữa?" Cậu dùng vẻ mặt hết sức bình thản lên tiếng, thành công khiến Kim Chung Nhân tức đến nghẹn lời.

Độ Khành Thù lại chậm rãi đeo lên mắt kính, tiếp tục việc đang làm dở, nhàn nhã nói "Ngô tiền bối thực ra vốn định để cho anh dọn nhà vệ sinh, thế nhưng tôi bảo phương án đó không hay lắm, nên đã quyết định bỏ qua. Anh nên biết ơn tôi đi."

"Cậu đang đùa tôi đấy à?" Kim Chung Nhân trân trối nhìn thiếu niên ôn hòa trước mặt đến không chớp mắt.

Độ Khánh Thù lại một lần nữa ngẩng đầu lên "Phải. Không vui sao?"

"..."

"Bỏ qua chuyện này đi, tôi có việc khác cần nói với anh."

"Việc gì nữa?"

"Là Phác Xán Liệt." Đồ Khánh Thù hơi nhíu mày, từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tài liệu, đưa sang cho Kim Chung Nhân. "Theo những gì ghi nhận được trong thời gian anh ta ở lại đây theo dõi, có thể thấy được cơ thể của anh ta tiếp nhận điều trị khá tốt, song việc phẫu thuật không thể chậm trễ hơn được nữa. Hơn nữa mấy hôm trước Tiểu Vũ vừa nói cho tôi biết, lúc dọn dẹp giường cho Phác Xán Liệt, thấy rất nhiều tóc vươn lại trên gối nằm, mà Phác Xán Liệt thỉnh thoảng lại đau đầu không nhẹ. Mà hiện tại xác suất thành công đã là không cao, cho nên tôi nghĩ nếu lại để lâu hơn nữa, e là sẽ không đảm bảo giữ được an toàn cho anh ta."

"Tôi vốn cũng không định kéo dài thời gian, như vậy rất phiền phức lại dễ gặp rủi ro. Thế nên cậu có thể dời lịch phẫu thuật lên sớm một chút, tôi sẽ thu xếp."

"Được."

***

"Lộc Hàm." Ngô Thế Huân tựa người vào cửa phòng, khẽ gọi nam nhân đang thất thần nhìn ra cửa sổ.

"Ân?" Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt lộ ra ngơ ngác.

"Có thể nói chuyện với tôi một lát hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net