Chap 7: Khối u

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Cái này là tiếp tục phần cuối của chap 1, 4

----------

Người ta vội vã mang Phác Xán Liệt vào trong, xung quanh náo nhiệt đến hỗn loạn, nhóm người mặc áo blouse trắng chạy đôn chạy đáo, vài người đang vội cũng ráng nán lại, mắt liếc nhìn Phác Xán Liệt, xong lại trộm liếc về phía cổng bệnh viện, thấp thỏm lo sợ.

Phác Xán Liệt nằm yên trên xe đẩy, gương mặt cùng thân thể ướt đẫm nước mưa, làn da tái nhợt không chút huyết sắc. Vì mọi người đang bận rộn, nên chẳng ai để ý, nam nhân đang nhắm mắt trên xe đẩy kia, miệng hiện tại không ngừng lẩm nhẩm ba tiếng "Biện Bạch Hiền".

Kim Chung Nhân vừa bước vào đại sảnh, áo blouse còn đang cầm trên tay chưa kịp khoác vào, lập tức có một y tá trẻ mừng rỡ chạy đến, y nắm chặt lấy tay Chung Nhân, nói liên hồi.

"Bác sĩ Kim, vài phút trước có một bệnh nhân đang đi dạo ngoài khuôn viên thì phát hiện có người bị ngất ở ngay thềm cửa, hiện giờ vẫn còn đang mê man, cần phải cấp cứu, nhưng không biết vì sao hôm nay lượng bệnh nhân cần phẫu thuật lại tăng đột biến, hiện tại không còn phòng."

Cô gái chần chừ một lát rồi nói tiếp.

"Chỉ có duy nhất một phòng dư, mà đó lại là phòng phẫu thuật đặc biệt không được tùy ý sử dụng, là do anh cùng giáo sư Ngô quản lí, anh có thể...xin phép Ngô giáo sư được không, vì một mạng người?"

Kim Chung Nhân khẽ chau mày.

"Cô làm y tá thế nào mà bây giờ lại đứng đây nói mấy lời này? Nếu thiếu phòng phẫu thuật thì cứ việc dùng phòng bệnh bình thường. Vả lại còn không mau lo tìm cách hồi sức cho người kia, còn đứng đây khóc lóc kể lể cái gì? Não cô có biết suy nghĩ không? Tôi cùng giáo sư Ngô không rảnh rỗi để đi giải quyết mấy chuyện này, tự thân bác sĩ y tá các người phải biết xử lí tình huống chứ?"

Cô gái trẻ bỗng dưng bị quát, mặt mày trắng bệch, đầu cuối gầm xuống, tay nắm hờ góc áo, chân cũng vô thức lùi lại. Không ngờ bác sĩ Kim hằng ngày hòa nhã ôn nhu, hôm nay lại bỗng dưng trở thành như vậy.

Thật ra vốn dĩ là do Kim Chung Nhân vừa trở về sau một cuộc phẫu thuật khá quan trọng tại Đức, vừa xuống sân bay mấy tiếng trước liền cân nhắc một lát, cuối cùng quyết định ghé ngang bệnh viện xem tình hình, vì vậy mà thân thể hiện rất mệt mỏi, lại còn gặp tình thế như vậy, nổi giận là chuyện đương nhiên.

Đắn đo một hồi, nữ y tá mới chậm chạp ngẩng đầu lên, rụt rè mở miệng.

"Nhưng...đó là Phác Xán Liệt, là nam diễn viên nổi tiếng cả nước, chỉ sợ nếu không chu đáo, sẽ ảnh hưởng đến bệnh viện, thưa bác sĩ Kim."

Kim Chung Nhân mấy phút trước còn bực bội, vừa nghe thấy tên Phác Xán Liệt liền khẩn trương, bởi lúc trước đã gặp nhau rất nhiều lần, ngay cả gia thế cùng địa vị trong làng giải trí của hắn cũng rất rõ. Bởi vậy, y ngay lập tức phân phó cô y tá kia đưa Phác Xán Liệt vào phòng phẫu thuật đặc biệt, tay nhanh chóng nhấc điện thoại gọi cho Ngô Thế Huân, chính là giáo sư Ngô đã nhắc đến.

Đáp lại Kim Chung Nhân chỉ là những tiếng tút dài làm con người ta mất kiên nhẫn. Nhỡ năm cuộc.

"Chết tiệt, Ngô Thế Huân, cậu đang làm cái gì vậy chứ?"

"Bác sĩ Kim, Phác Xán Liệt đột nhiên lên cơn co giật." Một người từ trong phòng phẫu thuật hớt hải chạy ra, có thể nhìn ra người đó đang vội đến mức nào, mồ hôi nhễ nhại bệt cả tóc mái.

Kim Chung Nhân gấp rút chạy vào trong, bóng người mất hút sau cánh cửa, chìm dần vào mớ thanh âm hỗn loạn bên trong phòng.

***

Từ tốn bước ra từ phòng làm việc, Kim Chung Nhân mắt dán chặt vào bức ảnh chụp trên tay, là tình trạng khối u trong não của Phác Xán Liệt. Trước đây cơ thể Xán Liệt hắn từng xuất hiện nhiều triệu chứng kì quái, đôi lúc lại cảm thấy đầu phi thường đau nhức, vì vậy đã thử bí mật đến nơi này kiểm tra. Thể trạng hắn lúc đó không quá tệ, khối u vẫn chưa quá lớn, không ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe.

Vậy mà chỉ sau gần một năm trở lại, nó lại trở nên nghiêm trọng không thể lường trước.

Điện thoại Kim Chung Nhân bất chợt reo, lười nhác xem qua, sau đó lại bất ngờ nhấc máy một cách vội vã.

"Kim Chung Nhân?" Đầu dây bên kia lên tiếng trước.

"Ngô Thế Huân, nãy giờ cậu làm gì thế, tôi gọi nhỡ tận năm cuộc, đến giờ cậu mới bắt máy." Chung Nhân bực bội, cũng có chút gấp rút mà gắt nhẹ Ngô Thế Huân.

"Tôi bận chút chuyện, chuyện gì mau nói."

"Phác Xán Liệt... người ta vừa thấy hắn ngất ở ngoài khuôn viên bệnh viện. Tình trạng có vẻ không tốt lắm."

"Giờ hắn sao rồi?"

"Hắn...không xong rồi, Thế Huân." Kim Chung Nhân đăm đăm nhìn vào ảnh chụp trên tay, khẽ buông một tiếng thở dài.

***

Ngô Thế Huân không nói một câu liền ngắt máy. Cho điện thoại vào túi áo, anh vẫn rất bình thản bước đi, không có chút gì vội vã. Bởi vốn dĩ, đối với nam nhân tên Phác Xán Liệt kia, mạng sống của cậu ta không hề quan trọng với anh.

Cửa phòng bật mở, Ngô Thế Huân vừa bước vào đã thấy Kim Chung Nhân đang nửa ngồi nửa nằm trên sofa.

"Tôi không nhớ là cậu có quyền được ra vào phòng tôi một cách tùy tiện như vậy."

"Tôi dù gì cũng là bạn thân của cậu, dễ dãi một chút không được sao?" Kim Chung Nhân bất mãn lên tiếng.

"Cậu cũng biết là tôi không thể mà."

"Toàn thân cậu tại sao lại ướt như vậy? Lúc nãy dầm mưa?"

"Cậu không cần quan tâm." Ngô Thế Huân cầm lấy cái khăn mắc trên tủ, lau lau mái tóc sũng nước.

"Mặc cậu, tôi là có chuyện muốn nói. Chắc hẳn cậu cũng biết đó là chuyện gì."

"Phác Xán Liệt?" Ngô Thế Huân lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn Kim Chung Nhân.

"Phải."

"Hắn làm sao?"

"Trong não hắn có khối u, vì không phát hiện sớm, cùng với việc lịch trình của hắn dày đặc, không có thời gian nghỉ ngơi, tính tình hắn cũng rất ỷ lại, không chú ý đến sức khỏe, nên bệnh tình đang chuyển biến xấu."

"Có khả năng phẫu thuật thành công không?" Ngô Thế Huân hơi nhíu mày.

"Vẫn còn khả năng, chỉ là không cao. Nếu không tiến hành sớm có thể tỉ lệ thành công sẽ chỉ còn là 0%."

Ngô Thế Huân không nói, chỉ đưa tay tiếp nhận hồ sơ bệnh án từ Kim Chung Nhân. Anh cẩn thận quan sát, mày ngài chau lại. Ngô Thế Huân vứt xấp ảnh chụp xuống bàn, toàn thân ngã ra ghế, tay khẽ xoa xoa hai bên thái dương.

"Phác Xán Liệt là ngôi sao, không lâu nữa công ty quản lý của hắn sẽ tìm ra hắn đang ở nơi này, lúc đó cánh nhà báo cũng rất nhanh nắm được tin. Chúng ta không thể giữ hắn lâu được, cùng lắm là đến sáng mai, vì vậy không thể sắp xếp để tiến hành phẫu thuật được."

"Vậy cậu tính như thế nào?" Kim Chung Nhân nghiêng đầu về phía Ngô Thế Huân, vô lực hỏi.

"Trước hết cứ đưa cậu ta sang Nhật đi, đến phòng khám của tôi. Chuyện ở đây cứ để tôi lo, sau đó sẽ liên lạc với cậu sau."

"Tuyệt đối không được phép để lộ ra ngoài, nếu không muốn gặp rắc rối."

"Tôi có cuộc phẫu thuật cho Biện Bạch Hiền nên sẽ không sang đó được, mọi chuyện sẽ do cậu tự lo liệu. Công việc ở đây tôi sẽ sắp xếp lại cho cậu."

"Đừng có lợi dụng để chây lười, sẽ có người giám sát cậu."

Kim Chung Nhân vò tóc, mệt mỏi gật đầu.

***

12 giờ đêm, ở sân thượng bệnh viện trung tâm thành phố Seoul, một nhóm người vội vàng đưa Phác Xán Liệt lên trực thăng chuyên dụng. Kim Chung Nhân uể oải cất bước theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net