Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 - Ở phía Bắc biên giới lại đang xảy ra bạo động, chiến tranh, tôi đã nhận lệnh cấp trên giao xuống cử hai người đến để xử lí bạo động.  Ai có thể đi.

-Để tôi đi.

-Phác Xán Liệt cậu quả không làm tôi thất vọng, vậy còn một người nữa.

-Cả tôi sẽ đi cùng.

-Xem ra hai người các cậu chính là huynh đệ tốt rồi, được. Cuộc họp kết thúc.


Phác Xán Liệt tâm trạng đang không vui, nghe thấy nhiệm vụ , tốt nhất nên đi xa nơi này chút để không còn phải nhớ đến người kia. Nghĩ vậy Phác Xán Liệt liền xung phong đi, Chung Nhân tuy không biết ý đồ của Phác Xán Liệt nhưng thấy cậu đi Chung nhân cũng sẽ đi cùng.

Trên xe, Phác Xán Liệt vẫn như mọi ngày im lặng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.


-Thiếu gia, lần này đi không biết giờ về. Cậu không định nói với Trương Tiểu Bạch một câu sao?

-Không, từ giờ đừng nhắc tên cậu ta trước mặt ta.

-Vâng.

-Ta cũng mong lần này đi lâu lâu một chút, đã lâu không đi hoạt động, rảnh quá sẽ hư người.


Phác Xán Liệt trở về Phác gia đã chuẩn bị đồ. Đi xuống lầu chào tạm biệt cha, cùng Chung Nhân lên xe, phóng thẳng một đường ra biên giới phía bắc.

Trương Tiểu Bạch sang ngày hôm sau đã hạ sốt, lúc tỉnh dậy đã thấy lão quản gia gục bên giường, Trương Tiểu Bạch thấy cả người nặng trĩu, chiếc khăn đắp chán cũng rơi xuống, động nhẹ đã khiến lão quản gia thức giấc.


-Thiếu gia, đã tỉnh lại.

-Đêm qua ta sốt sao.

-Đúng vậy, may nhờ Phác... à không. Đêm qua tôi thấy thiếu gia gục trên bàn đá, liền đưa vào đây. 

-Ông vừa nói là Phác Xán Liệt đến đây.

-Đâu có, tôi tiện miệng thì nói nhầm. Thiếu gia mau nghỉ ngơi.


Trương Tiểu Bạch lại nằm xuống.


-Để tôi đi bưng cháo đến, cả canh giải rượu nữa.


Trương Tiểu Bạch lại nghĩ đến Phác Xán Liệt, trong thư ghi sau hai ngày thì hẹn ở cầu Mộng Nguyện, vậy chẳng phải hôm nay sao. Cậu có nên đi đến đấy không?

Cả ngày hôm nay, Trương Tiểu Bạch lên diễn rất nhiều, vô cùng mệt mỏi, đến tối mới có thể nghỉ ngơi mà về phòng. Trương Tiểu Bạch uống trà, lại nhớ đến cuộc hẹn đó, có nên đi không. Trương Tiểu Bạch rối như tơ vò, lại mở cửa ra sân đứng hóng gió, chợt thấy tiểu nha đầu cầm giỏ.


-Tiểu nha đầu, đi đâu vậy.

-Dạ, chào thiếu gia, tôi đang định ra chợ mua ít đồ.

-Vậy, để tôi đi cùng. Một mình thân gái không nên ra đường ban tối.

-Đa tạ thiếu gia.


Trương Tiểu Bạch cùng tiểu nha đầu ra phố, đã lâu không ra ngoài ban tối. Trương Tiểu Bạch thấy mọi nơi đều lung linh ánh nến, ánh đèn, quá nhộn nhịp. Chợt nhận ra mình đã đi đến cầu Mộng Nguyện, Trương Tiểu Bạch bỗng nhiên muốn đứng ở đây đợi Phác Xán Liệt thử xem.


-Tiểu nha đầu, ngươi còn mua nhiều đồ không?

-Vẫn còn vài thứ nữa.

-Vậy ta đợi ngươi ở đây được không, ta thấy cảnh ở đây đẹp quá.

-Vậy thiếu gia nhớ đợi tôi ở đây, lát tôi quay về.


Tiểu nha đầu đi rồi, Trương Tiểu Bạch liền thư thái đi đến bên ven sông Mộng Nguyện. Cạnh cây liễu kia có một tảng đá tương đối bằng. Trương Tiểu Bạch  muốn đợi Phác Xán Liệt đến, tuy rằng thật sự cậu không muốn nói chuyện ngày hôm đó, không muốn đối mặt Phác Xán Liệt, nhưng thực lòng vẫn muốn Phác Xán Liệt đến đây, trước mặt cậu.

Nhưng ngồi đợi mãi mà không thấy người đâu. Trương Tiểu Bạch bỗng nhiên nóng ruột, trong lòng vô cùng bất ổn, ngó quanh khắp mà chẳng thể thấy bóng dáng ấy.


" Cậu ta có đến không?"

" Cậu ta khi nào là hẹn ban sáng không, trong thư cũng không nói rõ?"

" Chẳng nhẽ cậu ta đợi mình không đến nên đã về.?"

" Cũng không có thấy quay lại nơi này."

"Rốt cục thì cậu ta cũng không có đến."


Trương Tiểu Bạch đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng thì Phác Xán Liệt cũng không đến. Trương Tiểu Bạch thật sự đã thất vọng về Phác Xán Liệt, cậu bực mình đứng dậy toan đi tìm tiểu nha đầu. Đột nhiên nghe thấy tiếng hét.


-AHHH.... Thiếu gia cứu mạng.


Là tiểu nha đầu, Trương Tiểu Bạch thấy tiểu nha đầu đang bị bao vây bởi một đám bịt mặt áo đen, khiến cả phố đều nhốn nháo.


-Tiểu nha đầu, ta đến cứu ngươi.


Trương Tiểu Bạch cầm lấy cây gậy bên đường, tung cước lao tới, bọn chúng tổng cộng có sáu người, tên nào cũng cầm đao.

Trương Tiểu Bạch anh hùng, võ công cao cường một chọi sáu, không ngừng nghỉ lấy thân mình làm lá chắn bảo vệ tiểu nha đầu.  Nhưng một phút lơ là, tiểu nha đầu bị một tên lao tới chém vào bả vai. Trương Tiểu Bạch đỡ lấy tiểu nha đầu kia, lập tức bị chúng chém tới một nhát vào vai, một nhát vào tay, máu ứa ra nhuộm đỏ một phần y phục.

Trương Tiểu Bạch vẫn cầm cự được, lập tức đẩy tiểu nha đầu bị thương kia ra, cầm chắc đao vừa nãy cướp được của một tên.


-Mau đến báo cảnh sát, nhanh!

-Vâng.


Tiểu nha đầu chạy đi, vừa nén đau đớn, nước mắt chảy dàn dụa, lập tức lao đi tìm cảnh sát xin giúp đỡ. Còn Trương Tiểu Bạch ở lại, mất máu nhiều khiến cậu không còn tỉnh táo, nhưng thực lực vẫn có thể cầm cự được những tên này.


-Các ngươi tại sao mà động đến người Trương gia.

-Trương gia là cái thá gì, ông đây có thể xử gọn hết.

-Là ai sai các ngươi đến đây.

-Phác gia sai bọn ta đấy, sai đến đoạt mạng ngươi.

-Nói láo!


Trương Tiểu Bạch hét vào mặt chúng, bởi cậu không tin có chuyện đó, trước giờ chưa từng đắc tội với Phác gia.


-Ngươi làm Phác thiếu gia phật lòng, bọn ta đoạt mạng ngươi.


Cái gì chứ, Trương Tiểu Bạch một phút cứng đờ, chuyện này như sét đánh ngang tai. Là Phác Xán Liệt sai người đến giết cậu sao, chỉ vì cậu không nói chuyện, tránh mặt hắn sao. Hóa ra hôm nay đến đây để hắn đoạt mạng cậu.

Phác Xán Liệt hóa ra là kẻ bất lương, khốn nạn như vậy sao.

Nhân lúc Trương Tiểu Bạch không đề phòng, chúng liền lao tới chém cậu, một phát ở chân khiến cậu đứng không vững.

Trương Tiểu Bạch chống đao xuống đất làm trụ, ánh mắt toát lên sự căm thù, giận dữ.


-Nói với Phác thiếu gia nhà ngươi, hôm nay ta sẽ tế các ngươi về trời.


Trương Tiểu Bạch lao tới, dường như cơn tức giận trong người còn lấn át mất cơn đau da thịt kia. Cậu chém sạch năm tên kia, xác chúng nằm ngổn ngang trên đường, máu tươi còn bắn cả lên mặt Trương Tiểu Bạch. Một nhát đao đoạt mạng tất cả, không lưu tình. Còn một kẻ cuối cùng, Trương Tiểu Bạch dùng ánh mắt căm thù mà đối chất với hắn.


-Còn một mình ngươi, muốn sống thì xin tha mạng.

-Ngươi nghĩ ta sợ chết sao?

-Hừ, quả là người của Phác gia.

-À, phải rồi. Ta quên không nói Phác thiếu gia còn nói câu này với ngươi.

-Là gì.

-Phác thiếu gia nói, thật sai lầm khi xem ngươi là bạn, Phác thiếu gia chỉ thương hại ngươi chỉ là một con hát lả lướt trên sân khấu mà thôi.


Trương Tiểu Bạch máu điên đã sôi, liền hét lớn mà lao tới tên kia. Cả hai người đều quyết sống chết với nhau. Trong tích tắc đó, cả hai người đều quỳ phục xuống đất. Hắn ta bị một đao của Trương Tiểu Bạch cắt ngang cổ mà chết, còn Trương Tiểu Bạch nguy kịch không kém, hắn đâm vào ngực trái của cậu.

Trương Tiểu Bạch máu phun ra từ miệng, từ vết thương, thấm đẫm lên y phục trắng, xuống đường. Đúng lúc này tiểu nha đầu cùng cảnh sát tới.

Nha đầu hốt hoảng chạy tới ôm lấy Trương Tiểu Bạch.


-Thiếu gia, xin cậu đừng chết, xin cậu đừng chết.


Trương Tiểu Bạch mỉm cười, xoa đầu tiểu nha đầu rồi gục trong lòng cô. Ngay lập tức cảnh sát đưa Trương Tiểu Bạch  và tiểu nha đầu đến bệnh viện. Trương lão gia ở nhà nghe hung tin, liền cấp tốc cùng lão quản gia đi xe đến.

Đợi bên phòng cấp cứu một hồi lâu, tiểu nha đầu chỉ bị thương ngoài da, vết đao chém không quá sâu đã được ra phòng nằm nghỉ. Duy chỉ còn Trương Tiểu Bạch là vẫn còn trong phòng cấp cứu.

Trương lão gia ngồi ngoài, vô cùng nóng ruột chờ đợi bác sĩ ra báo tin. Ông thật sự rất trân quý đứa con này, ông đã coi Trương Tiểu Bạch là con trai ruột của mình từ lâu.

Cuối cùng bác sĩ cũng đã ra khỏi phòng cấp cứu.


-Bác sĩ, con trai tôi sao rồi.

-Trương thiếu gia thật sự mạng lớn. Vết đao đâm không quá sâu , nhiều vết thương kia tuy mất máu khá nhiều nhưng cậu ấy đã qua cơn nguy kịch.

-Đa tạ bác sĩ.

-Đợi khi nào cậu ấy được chuyển vào phòng bệnh thì người nhà được thăm.


Bác sĩ vừa đi, Trương lão gia đã không đứng nổi mà phải nhờ lão quản gia đỡ lấy. Cảm thấy trong lòng đã bớt đi một gánh nặng.

Lúc bình tĩnh lại rồi, Trương lão gia liền tới phòng bệnh của tiểu nha đầu nghe lại sự việc. Nghe xong, Trương lão gia liền trầm tư một hồi lâu.


-Lão quản gia, ông mau đến sở cảnh sát, xin xem mấy tên lạ mặt kia có gì bất thường không.

-Vâng thưa Trương lão gia.

-Phải để ý trên cơ thể bọn chúng. Đằng sau gáy.

-Vâng.


Lão quản gia lập tức đi đến sở cảnh sát. Còn Trương lão gia thì ở lại trong bệnh viện, đợi con trai được chuyển về phòng bệnh liền tới ngồi bên. Trương lão gia, nhìn Trương Tiểu Bạch nằm trên giường bệnh với một đống máy móc lỉnh kỉnh. Trong lòng lại thấy ân hận, day dứt khi đưa Trương Tiểu Bạch vào con đường này.


-Cha thật sự xin lỗi con, xin lỗi con ngàn vạn lần. Cha thật quá mu muội mà hướng con đi theo cha, để giờ con lại phải chịu loại nguy hiểm này. Nếu con có mệnh hệ gì, cha cũng không biết nói sao với cha mẹ con trên trời. Con trai, ta xin lỗi.


Trương lão gia, nắm lấy tay Trương Tiểu Bạch mà nói, giọng nói lạc đi vài phần. Đã lâu không thấy Trương lão gia khóc, chính là vì Trương thiếu gia mới có thể nhỏ giọt nước mắt.


-Ta đã nguyện thề, nếu con có mệnh hề gì, ta cũng sẽ không dám sống nữa, sẽ đi cùng con. Tuyệt đối không để con cô đơn.


Trương lão gia, lập tức chuyển thành ánh mắt cứng rắn, đanh thép. Ông thật sự rất muốn điều tra ra kẻ nào dám ám sát con trai mình, rất muốn biết vì sao lại làm vậy.

.

.

.

 Trương Tiểu Bạch mở mắt tỉnh lại, thấy mình vẫn mặc y phục trắng hôm đó, cơ thể vẫn lành lặn bình thường. Cậu nhận ra bản thân đang đứng trên thuyền, chính là đang đi trên sông Mộng Nguyện. Trương Tiểu Bạch bước về phía mũi thuyền, đằng trước có một dáng người quen thuộc đang đợi cậu ở đó.


-Phác Xán Liệt.


Phác Xán liệt tay chắp sau lưng, quay lưng về phía Trương Tiểu Bạch, nghe thấy có tiếng gọi thì quay lại, sắc mặt vô cùng băng lãnh, im lặng, ánh mắt cảm giác sự xa lạ.

Trương Tiểu Bạch đứng đối diện Phác Xán Liệt, hai người nhìn nhau, nhưng Phác Xán Liệt lại vô cùng hững hờ, xa lạ.


-Sao cậu lại ở đây?


Trương Tiểu Bạch vẫn là người lên tiếng trước.


-Cậu... là ai? tôi mới là người phải hỏi cậu câu đó.


Phác Xán Liệt dùng ánh nhìn dò xét mà trả lời.


-Cậu... cậu thật sự không quen biết tôi.


Trương Tiểu Bạch trừng mắt hỏi lại.


- Chính là không duyên, không phận, không nên chạm mặt nhau.


Phác Xán Liệt ghé sát vào tai Trương Tiểu Bạch nói, giọng nói trầm khàn truyền thẳng vào tai.


-Trương thiếu gia, cậu thật quá đề cao bản thân mình rồi.


Phác Xán Liệt vừa nói vừa vỗ vỗ vai Trương Tiểu Bạch, đi về phía sau Trương Tiểu Bạch.


-Phác Xán Liệt, cậu từng là huynh đệ tốt của tôi, vậy hóa ra trước giờ đều lừa dối. Phác Xán Liệt rốt cục, tôi là gì với cậu, đêm đó... là cậu... làm nhục tôi. Cậu nghĩ viết lại lá thư xin lỗi rồi sai người đến ám sát tôi, là tôi có thể chấp nhận à. Phác Xán Liệt mau nói thẳng tôi biết.


Trương Tiểu Bạch uất ức, nóng giận nói một tràng, mắt đã ngấn lệ. Tay nắm chặt thành quyền mà để lòng tuôn ra hết.

Phác Xán Liệt vỗ tay quay người lại, lại tiến về phía Trương Tiểu Bạch.


-Cậu nói chúng ta là huynh đệ tốt. Tôi thật không tin nổi cậu nữa rồi, tên giả dối.

-Tôi chưa từng nói dối cậu.

-Có thật không? Cậu cố làm cho mình cái vỏ bọc con hát thanh cao, trong sáng, chính trực nhưng thực ra cậu chính là kẻ sát nhân. Là kẻ chuyên giết người hàng loạt.

-Cậu... cậu...

-Nói không đúng sao? Hay không có lời nào để che chắn. Tôi thật sự đã bị cậu lừa, tôi không bao giờ chấp nhận làm bạn với kẻ giết người như cậu.

-Không phải... không phải...


Trương Tiểu Bạch nước mắt dàn dụa, hai tay dơ ngang ngực lắc tay biểu ý không phải. Càng nói Phác Xán Liệt càng tiến về phía Trương Tiểu Bạch, Trương Tiểu Bạch lại càng lùi về sau, chịu đả kích lớn từ Phác Xán Liệt.

Nhìn Phác Xán Liệt nói từng câu, trong mắt cậu ta lộ rõ sự căm phẫn. Lùi đến mé thuyền không còn lùi được, Phác Xán Liệt vẫn không ngừng nói vào mặt Trương Tiểu Bạch.


-Tôi thật hối hận, thật hối hận vì đêm đó lại viết thư xin lỗi cậu, loại tầm thường như cậu được tôi thượng mới chính là vinh hạnh của đời cậu. Tôi thật biết cậu dơ bẩn như vậy tôi đã sai bọn chúng đâm chuẩn hơn rồi.


Trương Tiểu Bạch như chết đứng trước những gì Phác Xán Liệt nói cậu. Tim cậu nghẹn ứ, đau lắm nó thắt lại. Trương Tiểu Bạch câm nín, nước mắt chảy thành dòng. Tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt ướt át nhìn thẳng mắt Phác Xán Liệt, nhưng nhìn vào mắt cậu ta, Trương Tiểu Bạch chỉ cảm thấy cậu ta thật sự rất hận cậu, rất ghê tởm cậu.


-Loại người như cậu, ĐI CHẾT ĐI.


Phác Xán Liệt nhấn mạnh ba từ " đi chết đi", lập tức dùng chân đạp thẳng vào ngực Trương Tiểu Bạch khiến cậu ngã thẳng xuống sông. Khoảnh khắc đó Trương Tiểu Bạch cảm giác mình đã hét rất lớn, cảm giác ánh nhìn cuối cùng Phác Xán Liệt nhìn cậu vẫn là sự căm ghét, Trương Tiểu Bạch trước một giây ngất đi chính là thấy sự dồn ép nhấn chìm của nước.

.

.

.

-KHÔNG!!!!


Trương Tiểu Bạch lập tức mở lớn hai mắt, tiếng hét của cậu khiến Trương lão gia cùng lão quản gia giật mình.

Trương Tiểu Bạch mắt mở lớn, hai dòng nước mắt chảy sang hai bên gò má chảy xuống. 


-Tiểu Bạch, con tỉnh lại rồi.

-Thiếu gia đã tỉnh lại...


Trương lão gia vui mừng siết chặt tay con trai mình, lão quản gia lập tức chạy đi tìm bác sĩ.Trương Tiểu Bạch vài giây sau đã lấy lại được bình tĩnh. Hóa ra ban nãy chỉ là mơ, một giấc mơ quá thật, khiến cậu phải khóc.

Trương Tiểu Bạch thấy eo mình đau, cả ở vai, ở tay. Hóa ra vẫn chưa chết. Trương Tiểu Bạch hít lấy một hơi sâu lấy lại bình tĩnh.


-Cha! con đã hôn mê bao lâu rồi.

-Đã ba ngày qua rồi, Tiểu Bạch cuối cùng con đã trở lại bên ta.


Trương lão gia vô cùng vui mừng, xúc động. Tay ông nắm chặt tay Trương Tiểu Bạch. Lát sau bác sĩ vào kiểm tra, tất cả đều đã ổn định giờ chỉ chờ cậu bình phục trở lại.

Trương Tiểu Bạch trầm lại, trong đầu nhớ lại giấc mơ ban nãy, thật sự cậu cảm thấy sợ cảnh tượng đó. Trương Tiểu Bạch thật sự rất sợ cảnh Phác Xán Liệt nhìn cậu với ánh mắt căm thù đó, ánh mắt xa lạ đó.

Trương Tiểu Bạch lại thấy mắt cứ cay cay, cổ họng như có gì đẩy lên mà lại muốn dìm xuống, tim đập mạnh.


" Phác Xán Liệt, có phải cậu hận tôi đến vậy không? Rốt cục lại còn muốn sai người giết tôi. Vậy tôi sẽ tuyệt đối không còn xuất hiện trước mặt cậu nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net