Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm đó, Phác Xán Liệt và Chung Nhân miệt mài vào đống tài liệu, có rất nhiều thứ đổ dồn những ngày cậu nghỉ phép, giờ thì cần xử lí gấp. Trong đó cũng có vụ việc ám sát nhà lão Kim.


-Chung Nhân, phía bên cảnh sát trưởng có nói gì về vụ lão Kim chưa. Sao vẫn nằm trong đống này vậy?

-Thiếu gia, những ngày cậu nghỉ phép quả thật quá nhức đầu, mấy ông già đó đi tìm vẫn chưa thể có câu trả lời rõ ràng, chỉ tiếc là đã gặp phải cao thủ. À những vụ trước cũng như thế, vẫn cùng một kẻ làm ra mà cùng một chiêu thức.


Phác Xán Liệt nhớ lại hôm đó, cậu bắt đầu cố gắng nhớ từng chi tiết, rồi viết nhanh ra giấy.


- Thiếu gia, cậu thực sự còn nhớ kĩ như vậy sao?

-Làm nhiều thành như vậy thôi.

- Thiếu gia, cậu nhìn xem.


Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn vào dòng Chung Nhân chỉ tới.


-Cậu xem, cậu viết hôm đó, kẻ lạ mặt lợi dụng mất đèn, liền lao tới ngay sát cạnh cậu. Cậu ngửi thấy mùi thiết quan âm.


Nói đến thiết quan âm, Phác Xán Liệt lập tức nghĩ ngay tới Trương gia.


-Không thể, thiết quan âm này chỉ có Trương gia. Không thể nào.

-Tôi cũng không dám chắc có đúng không, nhưng cậu chắc chắn ngửi đúng mùi thiết quan âm chứ.


Phác Xán Liệt gật đầu, trong đầu liệt kê từng khuôn mặt mà cậu từng thấy trong Trương gia. Trương thiếu gia, Trương lão gia, lão quản gia... Không thể nào.


-Ngày mai cậu lập tức cho người đi kiếm xem nơi nào bán mùi hương dạng như thiết quan âm.

-Rõ thưa thiếu gia.


Bên ngoài, có một bóng người đã nghe rõ hết câu chuyện, lập tức phi cước đi trên nóc nhà mà biến mất. Hắn trở lại báo cho chủ nhân mình biết, trong căn phòng sáng ngập ánh sáng của nến.


-Vậy sao! ngươi đi kiếm một kẻ chết thế chúng ta đi. 

-Vâng thưa lão gia.

.

.

.

Phác Xán Liệt và Chung Nhân chăm chỉ làm đến gần sáng, đã canh ba rồi. Phác Xán Liệt cuối cùng cũng xong được phần nào. Quay sang nhìn Chung Nhân, đã thấy cậu ta ngủ gục trên bàn.

Phác Xán Liệt đối với Chung Nhân chính là tình hyunh đệ thân thiết, cũng không phải cùng nhau lớn lên. Phác Xán Liệt gặp Chung Nhân lần đầu, là khi cha cậu mang về từ chiến trường. Chung Nhân cũng như là người cứu mạng cha cậu, cũng là vì chiến tranh mà mất gia đình. Phác lão gia liền để Chung Nhân trong nhà làm người kề cận Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt cùng Chung Nhân vào sinh ra tử biết bao lần. Trở thành huynh đệ máu thịt, Phác Xán Liệt rất trân trọng Chung Nhân. Kể ra Chung Nhân kết nghĩa với Trương thiếu gia thì tốt biết mấy. Cả ba người có thể bên nhau mãi. Phác Xán Liệt nhớ ra Chung Nhân kém mình hai tuổi, Trương thiếu gia kém cậu một tuổi, vậy ra cậu là hyunh trưởng.

Phác Xán Liệt lên giường nằm, nhìn ra ngoài cửa sổ lại nhớ đến Trương Tiểu Bạch. Phác Xán Liệt lo rằng sau hai ngày tới liệu Trương Tiểu Bạch có đến chỗ hẹn không, có thể chấp nhận cậu không. Phác Xán Liệt rất phiền muộn về việc này, trong lòng nhộn nhạo, khó chịu vô cùng.

.

.

.

.

-Trương thiếu gia, lão gia muốn gặp cậu.


Trương Tiểu Bạch nghe lão quản gia nói vậy, liền gập sách đứng dậy sang phòng cha.


-Cha,đã muộn rồi cha cho gọi con có việc gì vậy.

-Lão quả gia ra ngoài trước đi.

-Vâng.


Đợi lão quản gia đóng cửa phòng lại, lão gia mới bắt đầu câu chuyện.


-Con còn nhớ vụ lão Kim chứ.

-Vâng.

-Con có biết rằng Phác Xán Liệt kia đang nghi ngờ con không?


Trương Tiểu Bạch trong lòng một phen chấn động, nhưng ngoài mặt vẫn nên bình thản chút.


-Chẳng nhẽ con đã có sơ xót gì.

-Người của ta nói đêm đó, hắn ngửi thấy mùi của con. Là thiết quan âm.


Trương Tiểu Bạch chợt nhận ra điều quan trọng đó.


- Qủa thật đêm đó, Phác thiếu gia có xuất hiện ở đó. Con còn nghĩ sẽ tròn việc. Là lỗi của con.

-Tất nhiên là lỗi của con. Nhưng cũng không sao, ta đã cho người chặn chuyện này lại. Từ giờ làm chuyện gì cũng nên cẩn thận, nhìn trước ngó sau.

-Vâng thưa cha.

-Mà tiện việc này, ta cũng muốn nói. Con nên cắt đứt quan hệ với cậu ta đi, con xem cậu ta làm gì với con.

-Vâng, con đã biết.

-Vậy thì về nghỉ đi.

-Con xin phép về phòng.


Trương Tiểu Bạch một lòng nặng trĩu đi ra khỏi phòng cha. Trong đầu cứ nghĩ đến cảnh Phác Xán Liệt điều tra ra cậu.

Vậy ra với Phác Xán Liệt cậu là gì chứ. Ân ái một đêm, làm huynh đệ hơn tháng trời, lại còn viết thư tỏ lòng thành, chuyện vui vẻ đều có nhau. Vậy giờ cậu lại bị Phác Xán Liệt điều tra.Trương Tiểu Bạch ngồi ở sân, gió đêm mát lạnh thổi qua, không gian tĩnh mịch chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong đêm.


-Tôi phải làm gì đây, là do tôi đã quá xem trọng loại tình cảm huynh đệ này sao.


Rõ ràng, Trương Tiểu Bạch đã nghĩ ngay từ đầu mối quan hệ này không cần đặt nặng nhẹ, xem trọng.Nhưng cũng chính cậu sau khi đọc bức thư kia cũng hạ quyết tâm buông xuôi Phác Xán Liệt,sao giờ lại như thế này, khẩu xà tâm phật.Những ngày gần đây, Tiểu Bạch càng nghĩ nhiều về Phác Xán Liệt, tâm trạng cũng biến hóa phức tạp.Trương Tiểu Bạch hướng ánh mắt buồn bã về  mặt trăng tròn kia, tự nói chuyện với chính mình. Trương Tiểu Bạch chính là đã xem Phác Xán Liệt là hảo hán huynh đệ tốt, một lòng đối tốt với cậu ta.

Nhưng thật sự cậu đã lầm. Giữa hai người thật sự không thể có tình bạn được, một kẻ giết người,dù có mang trọng trách vạch mặt bọn tham ô nhưng cũng đã nhuốm máu người, một người làm quân đội bảo vệ con dân,theo lý tưởng và quy luật được công nhận do nước nhà. Tốt nhất Trương Tiểu Bạch nên chấm dứt mối quan hệ này.Nghĩ như vậy cả trăm ngàn lần.

Nghĩ ngợi một hồi, Trương Tiểu Bạch cũng chịu đi vào trong phòng nghỉ.

.

.

.

.

Hôm nay Trương Tiểu Bạch lên diễn, ngồi vào bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, tay cầm bút cọ Trương Tiểu Bạch lại nhớ đêm đó, cái đêm cậu hí riêng cho Phác Xán Liệt, cái đêm mà vì Phác Xán Liệt mà cậu uống rượu, cái đêm mà cả hai cùng làm chuyện...

Trương Tiểu Bạch không muốn nghĩ nữa, liền nhắm mắt, đặt bút xuống tĩnh tâm. Cho đến khi ổn định lại tinh thần, cậu mới tiếp tục vẽ mặt rồi thay trang phục để chuẩn bị lên sân khấu.

Nay nghe đồn Trương thiếu gia lên sân khấu, đã lâu rồi không có được nghe Trương thiếu gia,mọi người đến đông hơn bình thường. Vừa đặt chân lên sân khấu, Trương Tiểu Bạch liền nghe thấy tiếng vỗ tay rần rần của mọi người, trong lòng vô cùng cảm kích sự đối đãi nhiệt thành này.

Trương Tiểu Bạch bắt đầu vai diễn, bên dưới cũng im lặng mà thưởng thức. Đang diễn say sưa, ánh mắt Trương Tiểu Bạch vô tình hướng về phía tầng hai, nơi đó Phác Xán Liệt đang ngồi nghe hí.

Trương Tiểu Bạch trong lòng một trận kích động, cậu bị lỡ nhịp nhưng cũng may là nhịp nhỏ không ai để ý. Trương Tiểu Bạch trong lòng dậy sóng.


" Tại sao cậu ta lại đến đây, tại sao lại đến nghe hí, chuyện hôm đó với cậu ta rất là bình thường sao, nhìn dáng vẻ cậu ta thì đúng thế thật."


Phác Xán Liệt ngồi lưng thẳng, khí thế vẫn vô cùng mạnh mẽ, không ai tinh tường như Phác Xán Liệt, cậu đã thấy sự bối rối nhất thời của Trương Tiểu Bạch.

Phác Xán Liệt nhíu mày, trong lòng một biển tâm tư.


" Thái độ của cậu ta là gì, đã thấy mình ở đây. Nhưng sao lại cố tỏ ra là không thấy. Thật sự chỉ có mình bản thân là xem trọng loại tình cảm này. Dù sao cậu ta vẫn chưa thể chấp nhận loại tình cảm đồng tính này, mình nên để cậu ta thời gian suy nghĩ."


Phác Xán Liệt uống hết cốc trà quan âm, rồi lập tức đứng dậy đội mũ. Chung Nhân bên cạnh vô cùng ngạc nhiên.


-Cậu chủ, sao lại về giữa chừng vậy?

-Tôi nên về, nếu còn ở lại, vở hí này sẽ không còn hay nữa.


Phác Xán Liệt cùng Chung Nhân xuống lầu, rồi lập tức lên xe biến mất trên đường tấp nập. Còn Trương Tiểu Bạch sau khi hết vai diễn, liền nán lại ở sau cánh gà, nhìn lên phía tầng hai, nơi ban nãy Phác Xán Liệt ngồi, đã không thấy đâu nữa rồi. Trương Tiểu Bạch  quay lưng lại sân khấu, dựa đầu vào tường, ánh mắt lộ rỗ sự thất vọng, hướng mắt vô định trong không gian.


" Cậu ta rốt cục muốn gì vậy, tại sao đến nghe cậu hí rồi lại về giữa chừng. Nét mặt ấy, tại sao lại băng lãnh, vô cảm vậy. Vậy ra, Phác Xán Liệt đã không còn muốn đối diện với cậu nữa."


Trương Tiểu Bạch buồn rồi, quay trở về phòng trang điểm tẩy rửa lớp trang điểm, y phục.Đêm đó, Trương Tiểu Bạch bỗng nhiên rất muốn uống rượu. Cậu mang rượu ra sân, trên bàn đá uống một mình. Trong đêm thanh tịnh, gió mát, cùng thiên nhiên, trời đất làm bạn rượu. Trương Tiểu Bạch trước giờ vẫn luôn không ưa gì rượu, giờ thì lại vì một tên tiểu tử kia mà khiến cậu uống rượu.

Đã ngà say, hai mí mắt đã cụp xuống hơn nửa, hai má ửng đỏ. Trương Tiểu Bạch nâng chén rượu ngang tầm mắt.


-Trương Tiểu Bạch ơi là Trương Tiểu Bạch, ngươi quả là hồ đồ rồi, tên kia đã làm ngươi ra cái dạng gì rồi.


Rồi lại uống một ngụm, vị cay của rượu, giống y như cái vị cay xè trong lòng cậu bây giờ.Lại rót thêm chén nữa, nâng ngang tầm mắt. Trương Tiểu Bạch còn đang muốn uống, đột nhiên bên tai dự cảm có kẻ lạ mặt. Trương Tiểu Bạch lập tức điều chỉnh tinh thần tỉnh táo đến sáu bảy phần. Cậu im lặng, giữ nguyên tư thế để quan sát kẻ kia đang ở đâu.


" Chẳng phải là kẻ định ám sát mình đấy sao, hắn ta lại muốn ra tay nữa à, lần này mình sẽ không tha cho hắn. Hiện tại hắn đang đứng ngay trên nóc nhà phòng kho chứa đồ luyện tập."


Mà phòng kho đó nằm bên phải so với chỗ cậu đang ngồi, trước mặt chính là hành lang dấn tới nhà kho. Trương Tiểu Bạch có thể đi thẳng từ sân ra gian nhà kho, nhưng như thế chẳng khác gì để hắn dễ dàng giết cậu thành công. Chi bằng cứ đi vào hành lang, vẫn còn những trụ gỗ kia bảo vệ, nếu hắn ta manh động.


-Ừm... hết rượu rồi sao, mình phải... đi lấy thêm nữa...


Trương Tiểu Bạch giả vờ hết rượu, cậu cầm bình rượu loạng choạng bước về phía hành lang. Biết hắn ta vẫn đang trên nóc nhà quan sát, Trương Tiểu Bạch vẫn diễn kịch cho đến khi vào trong phòng kho thành công. Trương Tiểu Bạch lập tức nhanh nhẹn lấy người gỗ làm thế thân, rồi thổi đèn sáng trưng. Trương Tiểu Bạch dàn trận xong lập tức trốn đi chờ đợi hắn.

Kẻ kia nghĩ đã đến thời cơ, liền nhảy khỏi nóc nhà, bước gần tới dương cung bắn tên xuyên qua cửa sổ giấy. Trúng phải phần hiểm trên người gỗ, hắn ta vẫn cứ nghĩ rằng đó là Trương Tiểu Bạch. Ngạc nhiên khi thấy Trương Tiểu Bạch không hề sao, chỉ nghe thấy vài tiếng rên nhỏ. Hắn ta lập tức mở cửa tiến vào.

Chỉ đợi có vậy, Trương Tiểu Bạch liền phi đao ghim thẳng vào chân hắn, nhưng là phần mềm, chủ yếu Trương Tiểu Bạch muốn hắn không thể trốn thoát. Rồi Trương Tiểu Bạch lập tức khóa chặt tay hắn ra sau, khiến hắn đau đớn mà khuỵu gối.


- Cuối cùng cũng bắt được ngươi.

-Ngươi dùng thủ đoạn.

-Không dùng thủ đoạn sao có thể tóm được nhà ngươi. Ngươi nghĩ ta để ngươi ám sát ta đến lần thứ ba sao. Mau theo ta.


Trương Tiểu Bạch khí thế, áp giải hắn đến chỗ cha cậu. Trói chặt tên lạ mặt kia, bắt hắn quỳ gối trước mặt cha mình, Trương Tiểu Bạch đứng bên cạnh.Trương lão gia, ngồi đó im lặng quan sát một hồi, không cần nói gì, người lão gia sẵn đã tỏa ra khí lực áp bức người khác, vô cùng đáng sợ.


-Rốt cục là ai sai ngươi ám sát Trương thiếu gia.


Lúc này lão gia mới lên tiếng hỏi.


-Ta không nói.


Trương Tiểu Bạch nghe hắn nói xấc xược vậy, không nhịn được mà tung cước đá ngực hắn khiến hắn ngã lăn ra đất, ho sặc sụa.

Trương Tiểu Bạch cáu giận, chỉ thẳng tay vào mặt hắn.


-Ngươi còn dám cứng đầu.


Trương lão gia thấy con trai mình hôm nay tính khó nóng nảy, liền khoát tay ý bảo dừng lại.


-Dù sao thì hắn cũng đã bị bắt rồi, vào trong phủ Trương gia thì dễ mà thoát ra thì khó. Hôm nay có vẻ con không được bình tĩnh, hãy về phòng đi.

-Thưa cha, con muốn xem hắn cứng đầu đến đâu.

-Bị trói chặt vả lại còn bị đánh thương như vậy, hắn cũng không dám cứng đầu lâu quá. Hôm nay có phải con đang say, vậy mau về nghỉ.


Trương Tiểu Bạch không dám cãi lời cha đến lời thứ hai, liền cúi đầu chào cha xin lui. Trương Tiểu Bạch vẫn chưa thỏa mãn cơn say, lại đi kiếm thêm bình rượu quay trở lại bàn đá ngồi. Cho đến khi gục trên bàn. 

Đằng hành lang, có một bóng nam nhân cao lớn thấy Trương Tiểu Bạch gục trên bàn, trong lòng khó chịu thương xót, liền đi tới bế trọn cậu trong lòng. Nam nhân kia chẳng ai khác chính là Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt đến đây trong khi trời đã khuya là bởi cậu không nhịn được nữa, cậu muốn nói ra tất cả. Nhưng vừa tới đã thấy cảnh này, Phác Xán Liệt càng thêm buồn hơn. Trương Tiểu Bạch không bao giờ thích rượu, cũng không muốn chạm đến rượu, vậy mà giờ cậu ta lại say đến mức này.

Phác Xán Liệt đoán trong lòng Trương Tiểu Bạch vẫn không thể quên chuyện đêm đó, tất cả là lỗi của Phác Xán Liệt. Thấy Trương Tiểu Bạch nằm gọn trong lòng, Phác Xán Liệt cảm giác vô cùng muốn ôm ấp con người này, muốn che chở cho con người này, muốn hàng vạn lần xin lỗi con người. Thật sự Phác Xán Liệt rất yêu Trương Tiểu Bạch rồi.

Đặt Trương Tiểu Bạch nằm gọn gàng trên giường, đắp chăn cho cậu ta. Phác Xán Liệt ngồi bên nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Trương Tiểu Bạch, quan sát kĩ từng chi tiết trên mặt Trương Tiểu Bạch. Phác Xán Liệt như muốn khắc ghi khuôn mặt, cơ thể vào trong tim mình, trong tâm trí mình.

Trương Tiểu Bạch nóng rực, môi đỏ hấp háy, hai má ửng đỏ.


-Phác Xán Liệt.... ngươi đã làm ta ra bộ dạng gì rồi.... đã làm ta ra thể gì rồi..... ngươi không phải nam nhân....


Phác Xán Liệt nghe Trương Tiểu Bạch nói mơ trong lòng càng thêm chua xót.  Đúng rồi, Trương Tiểu Bạch đã hận cậu rồi, đã chán ghét cậu rồi.


" Trương Tiểu Bạch, đối với cậu. Tôi không phải là nam nhân sao, vậy tôi là gì chứ. Tôi không thể yêu thương cậu được nữa rồi."


- Ngươi dám cướp đi.... lòng tự trọng của một nam nhân ngay thẳng như ta... ta hận...


Trương Tiểu Bạch nói mớ rất nhiều, rồi lại thiếp đi. Phác Xán Liệt hôn lên bàn tay Trương Tiểu Bạch, mặt trầm đi. Phác Xán Liệt lấy tay hất vài lọn tóc trên chán Trương Tiểu Bạch, chợt thấy chán Trương Tiểu Bạch nóng.


-Cậu ta không biết uống rượu trong đêm lạnh sẽ dễ ốm sao.


Phác Xán Liệt lại đích thân đi kiếm chậu nước và khăn để đắp trán cho Trương Tiểu Bạch. Phác Xán Liệt cứ ngồi bên cạnh cho đến khi Trương Tiểu Bạch đã đỡ sốt hơn, cậu mới ra về. Trước khi lên xe, Phác Xán Liệt còn dặn dò lão quản gia kĩ lưỡng nhớ ngồi bên Trương thiếu gia, nhớ nấu canh giải rượu, nhớ nấu cháo hạ sốt. Sáng mai nhớ gọi bác sĩ  tây đến khám đừng gọi thầy y.

Dặn dò đủ đường, Phác Xán Liệt thấy an tâm mới lên xe. Phác Xán Liệt rốt cục đã biết trong suy nghĩ Trương Tiểu Bạch cậu là gì, thậm chí cậu còn không đáng là nam nhân. Hóa ra Trương Tiểu Bạch không chấp nhận loại tình cảm đồng tính luyến ái này. Cậu nên tự mình uốn nắn lại bản thân thôi.


" Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, Trương thiếu gia tạm biệt."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net