Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cưỡi ngựa nửa canh giờ thì cũng đã đến nơi, gia trang bỏ hoang đã lâu, nhưng mọi người đã dọn dẹp xong xuôi. Lão quản gia đứng ngoài cầm đèn chờ hai cha con. Vừa thấy bóng dáng hai người, lão quản gia đã gọi mấy nha đầu với người làm ra giúp.

Trương Tiểu Bạch vào trong phòng, thay quần áo và bôi thuốc vài vết bỏng. Trương lão gia xuống ngựa liền đi vào bên trong kiểm tra xem còn quên gì, rồi xem mọi người có thấy thỏa mái không. Trương lão gia cũng có vài vết thương nhưng đều không quá nghiêm trọng. Ổn định được chỗ ở, mọi người đi ngủ, còn Trương lão gia cho gọi Trương Tiểu Bạch vào phòng riêng.


-Cha, cha có sao không?

-Ta không sao? Con ngồi xuống, chúng ta cần sắp xếp vài chỗ.

-Ta nhận ta chúng ta bị phát hiện bởi ba nhóm người khác nhau.

-Ba nhóm người khác nhau sao?


Trương Tiểu Bạch tay nắm thành quyền, đặt trên bàn, ánh mắt lộ vẻ bất ngờ.


-Con đều rất cẩn thận mỗi bước hành động, đều sạch sẽ.

-Vì chúng ta quá coi thường chúng. Hiện tại nên im lặng, để theo dõi.

-Đã vào trong rừng trúc, hiện tại cũng an tâm phần nào, liệu Trương gia bị đốt chúng có tin không thưa cha.

-Ta để xác kẻ mà con bắt được thay ta chết.

-Hắn chết rồi sao?

-Hắn chết trước khi ta đem hắn giả ta.

- Là do hắn tự tử sao cha?

-Không hẳn, là có người hạ độc, ta thấy dấu hiệu của hạ độc, là bằng khí độc thổi vào.

-Chúng thật quá lợi hại rồi. Liệu bọn chúng có lo lắng không khi mà không thấy xác của con.

-Ta đã ra lệnh tìm một xác chết khác thay thế con rồi.


Trương Tiểu Bạch gật đầu, trong lòng vơi đi phần nào lo lắng. Trương lão gia nhìn con trai mình một lúc, đắn đo mãi mới nói.


-Hiện tại chúng ta nên ít xuất hiện hơn, theo ta thấy con cũng đã bị bại lộ, ra ngoài dễ bị phát hiện, con nên cải trang đi thì hơn.

-Con cải trang sao? 

-Cải trang là nữ, để đẩy nhanh tiến độ, con hãy chịu khó hy sinh một chút. Cùng đoàn kịch xâm nhập vào các quán hát mà chúng ta đã khoanh vùng những kẻ kia hay tới. Sau đó tiến hành rút ngắn kế hoạch.


Trương Tiểu Bạch nghe cha nói vậy, trong lòng bỗng nhiên thấy nhộn nhạo. Bỗng nhiên hình ảnh Phác Xán Liệt đêm đó lại hiện về. Trương Tiểu Bạch rốt cuộc vẫn không thể quên đi Phác Xán Liệt, đêm nằm mơ vẫn thấy người ấy, đau lòng cũng nhớ đến, giờ lại khi nhắc đến chuyện quan trọng trong đầu lại nhớ đến người đó.

Trương Tiểu Bạch giống như đã bị Phác Xán Liệt ám, ám từ thần chí đến cơ thể.

Trương Tiểu Bạch ra khỏi phòng, đứng ngoài hiên, bên ngoài đã gần sáng, hửng đông đằng xa Trương Tiểu Bạch thấy bản thân đã bị Phác Xán Liệt phá hư, không còn kiên định, tỉnh táo như xưa nữa. Nhưng những vết thương xuýt lấy đi mạng của cậu là do ai gây ra chứ, là do ai chứ. Trương Tiểu Bạch cay đắng, hận cũng có, nhớ cũng có, Phác Xán Liệt rốt cục là đã dùng loại độc dược gì mà khiến cậu không thể hóa giải như này chứ.

.

.

.

.

Ngô Thế Huân nguyên một đêm vật lộn với lửa, cuối cùng cũng dập tắt được, mọi người kiệt sức ngồi bên ngoài nghỉ lấy sức, Ngô Thế Huân vẫn không quản mệt mỏi, vứt chậu nước xuống liền một mạch tiến vào bên trong. Tàn tích để lại nhìn giống như một bãi đất hoang vừa bị thiêu trụi, tất cả chẳng còn sót nổi cái gì còn nguyên hình.

Ngô Thế Huân chạy  vào trong phòng khách, liền thấy một xác chết đen thui không còn nhận diện ra nam hay nữ, nhưng nhìn dáng người sao mà giống Trương Tiểu Bạch vậy. Ngô Thế Huân chấn động trong lòng.


"Không thể nào lại là cậu ấy, không đúng!"


Ngô Thế Huân nhìn loại vải cháy trên người kia, cũng cùng chất với đồ mà Trương Tiểu Bạch đi cùng cậu. Ngô Thế Huân ngồi bệt xuống đất, hoang mang một trận, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể đen kia.


-Cớ gì mà cậu lại chạy vào đây, cớ gì mà thành ra như thế này.


Lúc này người trong quân đội đến kiểm tra hiện trường, người trong gia cậu cũng đến.


-Thiếu gia, cậu có sao không?


Người kia chạy lại đỡ Ngô Thế Huân dậy, khuôn mặt lấm lem, có vài phần thất thần.


-Mau xem trong này... còn ai nữa không?

-Rõ!


Người kia dìu Ngô Thế Huân đến bên bục đá tựa nghỉ ngơi, Ngô Thế Huân nhớ lại những hình ảnh cuối cùng Trương Tiểu Bạch liều mình xông vào trong phủ cứu người.


- Hảo bằng hữu, duyên chúng ta ngắn đến mức này sao? Tại sao tôi mới chỉ mở lòng ra đã phải chịu cảnh này chứ, có phải tôi đen đủi đem lại xúi quẩy cho cậu không? Bằng hữu... trên trời xin hãy tha thứ cho tôi...


Ngô Thế Huân miệng lầm bầm vài tiếng, chua xót vạn lần. Mọi chuyện xảy ra như mơ vậy, quá đường đột.


-Thưa thiếu gia, còn một xác người khác cũng đã bị cháy đen, nhìn không thể đoán ra là ai nhưng trong tay người ấy cầm một miếng ngọc bội.


Người kia đưa miếng ngọc cho Ngô Thế Huân xem, tuy đã bị lửa hun cháy nhưng ngọc bội chất lượng quá tốt không bị vỡ chỉ bì vài chỗ đen, vẫn nhìn ra hình dáng chạm trổ.


-Chẳng nhẽ đây là ngọc bội của Trương lão gia. Hai cha con họ bị lửa thiêu chết sao? Còn những người khác.

-Đều không tìm thấy, chỉ thấy hai cái xác này thôi.


Ngô Thế Huân vô cùng nghi vấn điểm này. Rồi một người khác chạy vội tới báo cáo.


-Thưa thiếu gia, gần như đồ vật vẫn nguyên chỗ, chỉ thiếu người làm, trên thân gỗ trụ trong phòng ngủ có khắc gì đó.


Ngô Thế Huân lập tức đứng dậy, để người kia dẫn đường đến phòng ngủ. Chính là phòng ngủ của lão gia, cái thi thể kia đã được mang ra ngoài. Ngô Thế Huân bước vào, tiến đến trụ gỗ kia. Nét khắc rất sâu, chạm tay lên dò từng chữ một, ít nhiều cũng đã đọc ra thành câu.


- Chính là nói Trương lão gia muốn tự kết liễu đời mình... vì lí do gì đó nhưng không thể luận ra thêm.


Ngô Thế Huân trầm lặng, nhìn lại xung quanh nơi đây, chỉ vì lí do của một người mà khiến cho cả một gia thất trở nên như thế này. Chả trách không có xác người làm, chắc đã di tản trước khi phóng hỏa. Trương thiếu gia lại không biết chuyện này mà đã lao vào cứu cha nhưng chính là tự giết chính bản thân.

Ngô Thế Huân không muốn nghĩ thêm, đã có đáp án, liền cho rút quân, mang hai cái xác kia đi chôn cất cẩn thận.

.

.

.

Ba tháng sau, Phác Xán Liệt đã giải quyết ổn thỏa mọi việc được lệnh trở về quê nhà. Trong lòng vô cùng hứng khởi. Cả đêm thu dọn đồ đạc rồi bỗng nhiên không thể ngủ yên. Phác Xán Liệt từ ngày đi, không đêm nào là không nhớ về Trương Tiểu Bạch. 

Tuy rằng đã nói sẽ chấm dứt tất cả, không muốn nghĩ đến Trương Tiểu Bạch như cứ đêm xuống là hình bóng ai kia cứ ùa về.

Đêm  nay cũng vậy, Phác Xán Liệt thao thức, khó chịu lại đi ra ban công nằm võng mà hưởng gió trời, rồi thiếp đi lúc nào không biết.

Sáng hôm sau, cả hai đã chất đồ lên xe, Phác Xán Liệt chào tạm biệt mọi người. Còn đang định bước lên xe thì cô bé kia liền gọi lại.


-Phác đại ca, Phác đại ca chờ em với.

-Oh! tiểu nha đầu cầm theo hành lí đi đâu vậy?

-Em muốn đi cùng Phác đại ca vào thành phố, em nghe tin cha em cũng ở nơi Phác đại ca sống, em muốn tìm ông ấy về.

-Được, mau lên xe.


Rồi cả ba người lên xe, chiếc xe một mạch chạy không ngơi nghỉ. Cô bé dân tộc kia từ ngày cứu Phác Xán Liệt, ở đây tính cũng đã năm tháng ròng. Cô bé đó tên A Thương, mẹ đã mất từ lâu, cha thì thất lạc, dạo gần đây biết thêm chút tin tức liền vội vàng đi tìm.

Nhờ A Thương mà Phác Xán Liệt cùng Chung Nhân ở đây cũng thuận lợi hơn.

Sau một ngày đi đường, thì cũng đã về đến. Nơi đây khác xa với biên giới, phồn hoa, náo nhiệt, A Thương không thể dời mắt mọi thứ. Phác Xán Liệt nhìn biểu cảm của A Thương quá rõ ràng nhịn không được mà huých tay Chung Nhân, cả hai đều cười.


-Không ngờ nơi đây lại đẹp như vậy?

-Thế nào, tiểu nha đầu, em có thích không?

-Dĩ nhiên là thích rồi, ở biên giới quen với rừng, với cát quen rồi giờ nhìn thấy những cảnh này quá là đẹp.

-Mà em đã định ở đâu rồi.

-Chưa biết.

-Vậy để ta giúp em tìm một nơi nghỉ tạm.


Phác Xán Liệt kêu Chung Nhân tìm một nhà trọ nhỏ ở gần chợ một chút để tiện A Thương đi lại. Lát sau đã đưa A Thương đến phòng trọ. Hai người thu dọn nơi ở cho A Thương xong xuôi rồi mới về nhà.

Phác Xán Liệt thực muốn qua Trương gia để được ngắm Trương Tiểu Bạch, không biết hôm nay có diễn hay không? Tuy là chỉ một chút thôi nhưng mà thật sự rất muốn ngắm nhìn lại con người ấy.

Tối đó, Phác Xán Liệt mãi sau mới có thể ra khỏi nhà, liền cùng Chung Nhân lên ô tô lượn vài vòng ngoài đường. 


-Mau tới Trương gia.

-Vâng, thiếu gia.


Chung Nhân đánh tay lái, hướng tới Trương gia. Nhưng khi sắp tới nơi, Chung Nhân vô cùng ngạc nhiên với những gì mà cậu thấy.


-Thiếu gia, có chuyện không may đã xảy ra.

-Chuyện gì.


Phác Xán Liệt nhìn về hướng Trương gia, Phác Xán Liệt một trận rùng mình, chấn động mạnh. Xe vừa dừng lập tức Phác Xán Liệt mở cửa lao ra chạy tới Trương gia.

Chỉ còn lại một đống hoang tàn, tất cả bị thiêu trụi, ngay cả bảng tên Trương gia cũng đã bị phá hủy đi nửa phần.

Phác Xán Liệt lúng túng, chạy vào bên trong, tìm kiếm thứ gì đó mà ngay cả cậu cũng không rõ.


-Chuyện gì đã xảy ra thế này, Trương Tiểu Bạch cậu đã xảy ra mệnh hệ gì chứ.


Chung Nhân chạy vào sau, thấy Phác Xán Liệt chạy loạn biết lúc này Phác Xán Liệt đã rất loạn rồi.


-Thiếu gia, thiếu gia bình tĩnh lại.


Chung Nhân túm lấy tay Phác Xán Liệt khuyên răn.


-Sao có thể để chuyện này xảy ra, người đâu cả rồi chứ.


Rốt cục trong ba tháng vắng mặt thì Trương gia đã xảy ra chuyện gì kia chứ. Tại sao lại thành ra một đống tàn tích như này, mọi người đâu cả rồi, Trương Tiểu Bạch đâu rồi.

Nghĩ đến Trương Tiểu Bạch, Phác Xán Liệt lại thấy cay cay ở mắt.

Đột nhiên từ cổng vào Trương gia, có người đứng đó hỏi vọng vào khiến cả hai đều quay lại.


-Hai người muốn tìm người Trương gia sao?


Phác Xán Liệt liền vung tay khỏi Chung Nhân chạy lại người kia.


-Trương gia tại sao lại như thế này chứ? Mau kể cho tôi nghe.

- Khoảng tầm hai tháng trước, Trương lão gia muốn tự kết liễu đời mình, liền đốt trụi cả Trương phủ này. Trước khi chết đã để người làm trong nhà đi hết.

-Còn Trương thiếu gia?

-Hôm đấy là hội đèn, Trương thiếu gia đi ra ngoài chơi, trở về thấy phủ cháy liền liều mạng chạy vào cứu cha nhưng.. cũng đã bị lửa thiêu chết rồi.


Phác Xán Liệt bủn rủn chân tay, chân không chút sức quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi lã chã. Phác Xán Liệt ngàn vạn lần không dám tin đây là sự thật, quá ác nghiệt rồi, tồi tệ. Phác Xán Liệt một tay nắm chặt ngực trái, tim cậu đau đớn khó thở, cảm xúc không thể kìm nén, nghẹn ngào nơi cổ họng. Chung Nhân thấy thiếu gia vật vã đau đớn, phần nào chỉ có thể ngồi bên im lặng đặt tay lên vai mà an ủi.

Phác Xán Liệt trong ba tháng qua vô cùng nhớ nhung Trương Tiểu Bạch, quyết tâm dứt áo quên đi mới đầu còn mãnh liệt, nhưng cũng đã sớm biến mất, ba tháng ấy vô cùng nhớ nhung, Phác Xán Liệt còn quyết tâm khi trở về mặc cho Trương Tiểu Bạch cậu tránh mặt, chống đối, chán ghét cũng sẽ nhất định nói tiếng yêu thương, nhất định sẽ bày tỏ rõ ràng lòng mình hơn. Nhưng giờ thì sao chứ, tất cả đã hết rồi, Trương Tiểu Bạch đã không còn trên cõi đời này rồi. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net