Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt đêm đó không về nhà liền kiếm đến quán rượu, Phác Xán Liệt uống đến say mèm người, trong tâm trí chỉ tồn tại duy nhất Trương Tiểu Bạch lúc cười, lúc buồn, lúc cáu giận,lúc vui hay cả khi Trương Tiểu Bạch nằm dưới thân thể cậu mà rên lên.

Tất cả những mảng kí ức thuộc về Trương Tiểu Bạch, đối với Phác Xán Liệt đều rất trân trọng, chua xót, nhớ nhung.

-Trương Tiểu Bạch... tôi còn chưa kịp nói ra lời yêu chính thức với em, tôi còn chưa hết giận em, còn chưa nói hết những lời còn giữ trong lòng... vậy tại sao em lại rời xa tôi nhanh đến vậy? Trương Tiểu Bạch, tôi yêu em, yêu em vô cùng,  tôi đã rất nhớ em, trong những tháng ngày xa nơi đây... tại sao, ông trời ơi, tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Không công bằng.

Phác Xán Liệt nói một hồi, miệng lại tu rượu đến nỗi chảy ra cả áo, ướt đẫm mảng ngực. Phác Xán Liệt chưa từng bê tha như này, chưa từng đánh mất hình tượng cao ngạo, sang trọng của mình đến như vậy. Từ khi gặp Trương Tiểu Bạch, cuộc sống của Phác Xán Liệt đã khác, hoàn toàn khác.

Đợi khi Phác Xán Liệt ngủ say trên bàn, Chung Nhân mới tiến đến bên cạnh.  Khuôn mặt của y vô cùng bình thản, không chút gợn ra tâm tình gì, đặt tay lên vai Phác Xán Liệt vỗ nhẹ vài cái nhưng chẳng thấy Phác Xán Liệt động đậy, dìu Phác Xác Liệt lên Chung Nhân đưa cậu về Phác gia. Còn mình sau đó lại lên xe, một mình đi đâu đó cho đến sáng hôm sau mới quay lại.

Phác Xán Liệt một đêm say mèm, mãi đến trưa hôm sau mới tỉnh lại, đầu đau nhức vô cùng, bên cạnh giường đang có người khuôn mặt nghiêm nghị đứng vắt tay ra sau chờ cậu tỉnh lại.

-Cuối cùng cũng đã chịu tỉnh lại sao?

Phác Xán Liệt nghe thấy giọng nói kia có chút  giật mình, liền ngồi dậy, có chút choáng nhưng vẫn cố giữ được tỉnh táo nhất thời.

-Cha...

- Còn tưởng không về nhà được chứ.

Phác Xán Liệt biết cha đang tức giận, cũng im lặng không dám nói gì. Phác lão gia cầm điếu xì gà, dít lấy một hơi rồi nhả khói, mùi thơm của xì gà phần nào làm đầu óc Phác Xán Liệt tỉnh táo hơn.

-Làm quân nhân, có bao giờ ta dạy con là rượu chè bê tha đến vậy không? làm quân nhân cầm súng bảo vệ cho nhân dân mà còn dám uống rượu xằng bậy như vậy sao?

-Thưa cha, con đã sai.

-Ta kêu con uống rượu chỉ là giao tiếp, không ai dạy con trở thành sâu rượu. Phác gia này chưa từng có người uống rượu đến độ mất mặt như con. Thật đáng xấu hổ.

Phác Xán Liệt im lặng, cúi thấp mặt xuống.

" Con trai cha đây là lần thứ hai con say rượu, mà cả hai lần đó đều vì một người...."

-Cho dù một lần cũng không thể tha thứ, mau dậy. Ta sẽ phạt con để xem lần sau còn dám uống đến như vậy.

Phác Xán Liệt sau khi thay quần áo, ăn chút đồ, liền bị cha gọi ra bãi tập. Khổ luyện một hồi, cởi trần vượt hầm gai, tiếp tục chạy bền quanh bãi tập, rồi lại gập bụng, đu xà...

Đến khi hết buổi giáo huấn cũng đã tối xẩm, cả người lấm lem đất, mồ hôi chảy dòng, tuy rằng đã rất mệt nhưng với khuôn phép nghiêm ngặt, Phác Xán Liệt biểu cảm vô cùng nghiêm túc, không một giây biểu lộ cảm xúc. 

-Phác Xán Liệt, con còn dám có lần sau uống đến không ra thể thống?

- Báo cáo, không.

-Còn dám làm mất thể diện gia tộc?

-Báo cáo không.

-Vậy được, cho con nghỉ.

-Báo cáo, rõ.

Phác lão gia liền ra xe về trước. Chung Nhân ở lại đợi Phác Xán Liệt kết thúc rồi mới về.

-Cậu chủ, thật quá vất vả. Phác lão gia cũng chỉ vì thương cậu chủ.

Phác Xán Liệt thật sự đã thấm mệt, đi đánh giặc còn không mệt bằng những lúc luyện tập khổ sai như vậy. Vô cảm  liền đi vào khu tắm rửa trong bãi tập.

Để nước nóng xả thẳng từ trên đầu xuống, tinh thần cùng thể lực cũng được khôi phục phần nào, Phác Xán Liệt tựa đầu vào tường lạnh, tâm tư lại nghĩ đến Trương Tiểu Bạch.

Phác Xán Liệt trong lòng khó chịu vô cùng, vung nắm đấm thẳng vào tường, bàn tay liền chảy máu, Phác Xán Liệt cũng chẳng để tâm tay đã chảy rất nhiều máu. Phác Xán Liệt tâm tư như kiến bò, khó chịu vô cùng, mỗi khi tưởng tượng ra cảnh Trương Tiểu Bạch bị lửa thiêu sống trong phủ nhà. Phác Xán Liệt vô cùng đau đớn, nước mắt theo dòng nước chảy trên khuôn mặt kia. Không thể biết đâu là nước đâu là nước mắt, chỉ biết rằng vị nó mằn mặn.

Phác Xán Liệt dựa vào tường lạnh, nước vẫn cứ xối thẳng xuống, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định.

-Chẳng nhẽ đây chính là tâm trạng sau khi người thương mất đi...

Phác Xán Liệt cười hẩy một cái, lúc này mới để ý đến bàn tay kia. Máu cùng nước chảy đầy ra sàn, loang ra. Phác Xán Liệt chán nản đứng dậy, lấy khăn tắm lau người, rồi băng lại vết thương. Sau khi thay quần áo thì lên xe, không về nhà mà ra sông Mộng Nguyện ngồi đó ngắm cảnh.

- Thiếu gia, đã muộn rồi, cậu nên quay về ngày mai ta còn phải đến trụ sở tiếp tục đi làm.

-Đợi ta.

Phác Xán Liệt nghe Chung Nhân nói vậy, cũng nhận ra mình đã đến lúc quay về. Hít một hơi thật sau, cho phổ nhận đầy không khí thơm tho của thiên nhiên rồi bước lên xe.

" Chúng ta từ hai người xa lạ, sau một đêm tôi thành yêu em, và cũng sau một đêm đó tôi có em. Cuối cùng cũng một đêm mà tôi đánh mất em mãi mãi."

.

.

.

.

Trương Tiểu Bạch giờ đã hóa trang thành con gái, với cái tên khác Tiểu Hiền. Tiểu Bạch nhìn mình trong gương tuy rằng mình đã được gọi với cái tên cha mẹ đặt ra nhưng lại là trong cái con người thế nào đây.

Son phấn, váy hoa, trang điểm... Trương Tiểu Bạch thấy vô cùng đau lòng và thấy có lỗi với cha mẹ mình, mong rằng trên thiên đường hai người đừng đau lòng khi thấy hình ảnh này.

Trong đầu Tiểu Bạch lại chợt tưởng tượng đến thái độ Phác Xán Liệt khi thấy cậu trong bộ dạng này. Thật sự rất lo lắng.

" Tôi rất sợ cậu nhìn thấy hình ảnh này. Tôi muốn là chính mình khi đứng trước mặt cậu."

Trương Tiểu Bạch thở dài, thật sự nỗi nhớ về Xán Liệt theo cậu từng ngày mà mỗi ngày đều lớn dần lên, vô cùng nhớ, càng nhớ đến thì những hình ảnh đau lòng lại ùa về trong cậu.

Trương Tiểu Bạch ra khỏi phòng, theo đoàn chuẩn bị đi hát hôm nay nghe nói là đến Ngô gia hát. Nhưng đặc biệt là nay Trương lão gia cũng đi cùng, Tiểu Bạch thấy có vẻ lần này không phải là đi hát kiếm tiền bình thường.

.

.

.

Tại phòng làm việc Phác lão gia đang ngồi nói chuyện với cấp dưới. Phác Xán Liệt cầm tệp văn thư đến cho cha, còn đang định vặn tay cầm thì cậu chợt dừng lại, bên trong hình như nói về Trương gia.

-Đúng như ngài nói, Trương gia bị đốt thành tro kia chỉ là lớp ngụy trang bề ngoài.

-Ha! Lão rùa ấy tưởng đã lui về, vậy mà từ lúc lập phủ kia, đã mấy lần làm hỏng đại sự của ta.

-Hiện ông ta đã biệt tăm khỏi đây, tôi có nên truy tìm nữa không?

-Trước còn dám lập Trương phủ ra gánh hát sao?  Giờ lại trốn lủi, ngươi vẫn tiếp tục cho người tìm kiếm, có gì lập tức báo cho ta.

Phác Xán Liệt nghe đến đây, trong lòng như có gì vừa rơi xuống, vô cùng nặng nề, cậu bàng hoàng trước những gì mình nghe thấy.

"Cha biết Trương gia, còn giả bộ không biết. Nhưng tại sao lần đó... hai bên đều đã biết nhau!"

Phác Xán Liệt lập tức quay về phòng mình. Một mình lôi tài liệu mật cùng một vài tài liệu về Trương gia khác ra cùng xem.

Lần trước chỉ mới xem qua tài liệu về thân phận của Trương lão gia, hôm nay thật sự rất muốn xem rõ tất cả, ngay cả Trương Tiểu Bạch cũng nên xem qua. Phác Xán Liệt chợt có ý nghĩ có nên lấy luôn tài liệu về cha.

Phác Xán Liệt lập tức đến phòng tài liệu mật, lấy tài liệu rồi quay lại phòng làm việc khóa chặt cửa lại, kiểm tra một chút rồi mới ngồi lại bắt đầu đọc. 

Lần trước chỉ biết Trương lão gia- Trương Nghệ Hưng từng giữ chức nguyên soái tham gia chiến đấu tích cực vì tổ quốc, nhưng sau trận chiến với Nhật lần đầu năm 19XX thì ông liền từ chức rồi về quê

Phác Xán Liệt lật nhanh đến mấy trang sau cũng chỉ nói về chiến công của Trương Nghệ Hưng, nhưng không hề nói về gia đình, ngay cả vợ con cũng không ghi.

"Trương Tiểu Bạch vì sao lại không có trong này chứ. "

Sau đó cũng không có gì đặc biệt cần chú ý, Phác Xán Liệt gấp tập tài liệu để sang bên, nhìn sang tập tài liệu khác có ghi tên bên trên Phác Nhân Long- chính là cha cậu.

Phác Xán Liệt cầm tài liệu lên bắt đầu lật dở đọc. Nhưng trong này lại không có gì đáng xem cũng chỉ toàn thành tích, ban đầu cha cậu là đại tướng sau khi Trương lão gia từ chức thì được đề lên làm nguyên soái đến giờ. Nhưng trong này còn ghi rất rõ về từng người trong gia đình cậu, mẹ cậu mất năm nào cũng ghi, rồi cả Phác Xán Liệt cũng được viết vào trong này.

-Thật kì lạ, tại sao Trương Tiểu Bạch lại không được viết vào trong này?

Phác Xán Liệt nghiền ngẫm rất lâu trong đầu đã có vài ý vạch ra. Nhưng vẫn là lên đi hỏi thêm.Phác Xán Liệt bắt đầu thấy hoài nghi về cha mình,mối quan hệ giữa cha và Trương lão gia là gì chứ? hai người chắc chắn không phải là bằng hữu, bởi cái cách cha nói về Trương lão gia rất không có thiện cảm.

Phác Xán Liệt vài ngày sau liền tới chỗ thư kí trông coi phòng tài liệu.

- Lão Tam! tôi có chuyện thắc mắc mãi mà không biết hỏi ai.

-Chuyện gì chứ? chuyện gì mà khiến Phác thiếu gia không thể hiểu.

-Là một câu đố.

-Nói thử tôi nghe.

-Trong tài liệu mật của một nguyên soái, thế nào lại chỉ có viết về ông ta mà không viết về vợ con ông ta.

-Đơn giản vậy mà cũng không nghĩ ra sao?

-Cậu nghĩ đơn giản? nguyên soái ấy từng xin từ chức, tôi đoán là lúc ấy ông ta vẫn chưa lập gia đình.

- Thiếu gia à, có phải dùng súng nhiều quá rồi không? nguyên soái thường là những người hơn sáu mươi tuổi mới có thể dùng kinh nghiệm và sự tinh anh của mình mà đạt được, tầm đấy cũng đã lập gia đình rồi. Cậu nghĩ nguyên soái được phong cấp từ khi mấy người ấy mới có hơn hai mươi thôi sao?

-Nhưng mà cứ coi như ông ta đã lập gia đình đi, nhưng tại sao lại không có tên vợ con ông ta chứ?

-Cho dù vợ con ông ta chết cũng vẫn sẽ được ghi rõ trong tài liệu mật, bởi không chỉ ông ta cần phải ghi chép mà thậm chí vợ con ông ta những người liên quan mật thiết cũng sẽ được ghi lại, nhỡ sau này có chuyện gì có thể dễ dàng mà tìm kiếm.

-Vậy chẳng phải đây là câu đố sao?

-Đố gì chứ, đơn giản là ông ta vốn không lấy vợ. Thì trong tệp tài liệu đó chỉ có một mình ông ta.

-Vậy mà tôi khôngnghĩ ra.

Phác Xán Liệt một phen trấn động toàn thân, Trương gia không ngờ còn có bí mật này. Vậy Trương Tiểu Bạch là con nuôi sao?

Phác Xán Liệt cảm ơn người thư kí kia, sau đó liền quay về phòng, khóa chặt cửa lại. Ngồi cầm bút máy bắt đầu lập ra những thứ cậu đang nắm trong tay.

"Thứ nhất, mối quan hệ giữa cha cậu và Trương lão gia là như thế nào, giữa họ từng có xích mích gì?

Thứ hai, Trương lão gia đang trong lúc đất nước lâm nguy, lại đang giữ chức nguyên soái quan trọng lại đột nhiên cáo quan về quê?

Thứ ba, hiện giờ Trương gia đã lui về đâu lẩn trốn, tại sao phải lẩn trốn, chẳng nhẽ có nguy hiểm đến tính mạng?"

Phác Xán Liệt rất lo lắng cho Trương Tiểu Bạch, nguy hiểm đến tính mạng của Tiểu Bạch, Phác Xán Liệt tuyệt đối không để chuyện đấy xảy ra.

-Trương Tiểu Bạch, để tôi tìm ra em tôi sẽ nhốt em lại,sẽ không cho em biến mất thêm lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net